Thật kỳ lạ!
Lâm Thiên Âm ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm khó hiểu.
Nếu như nhớ không lầm, thì hôm qua lúc cô vừa lấy về, toàn bộ quả trứng đều là màu trắng. Bây giờ chỉ mới ngủ một giấc, nó lại có thêm màu đỏ rồi?
Quả trứng trước mặt, từ chóp đỉnh đến hơn một phần năm đã pha lẫn phơn phớt đỏ. Hoàn toàn mất đi lớp màu trắng đục ban đầu.
Trắng Tinh từ lúc sáng đã không thấy đâu, con trăn kia thì cứ như động kinh dính chặt vào vách đá, có lay thế nào cũng không chịu đi.
Lục Lam nhắm chặt hai mắt, trong lòng có thể nói là dùng ba từ "run lẩy bẩy" để hình dung.
Hắn chỉ biết là quả trứng này có rất nhiều năng lượng, nhưng không ngờ lại là trứng của các Đại Thú. Nếu sớm biết đây là giống cái và trứng của Đại Thú, thì cho dù có cho hắn thêm mười, à không một trăm lá gan, Lục Lam cũng không dám trộm về.
Nên biết, chỉ cần một cái ho nhẹ của ngài thôi cũng đã đủ làm cho hắn đi mạng. Bây giờ chỉ có thể cầu mong Đại Thú rủ lòng từ bi, không so đo với con thú nhỏ như hắn.
Bụp
Một làn khói từ đâu xuất hiện, Trắng Tinh uể oải bước ra, lúc liếc thấy Thiên Âm, liền không nhịn được thở dài một hơi.
Thiên Âm trợn mắt dựng thẳng người. Đây là cái biểu tình gì vậy?
Trắng Tinh không thèm để ý, cô đến ngồi bên cạnh quả trứng, một tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve. Biểu cảm trên mặt hết buồn rầu, thương cảm, thi thoảng lại pha chút niềm vui trong bi thương nhưng khi liếc nhìn đến Thiên Âm bên cạnh lại lập tức chuyển sang thở dài bất lực.
Lâm Thiên Âm một bộ há mồm. Gì, gì, gì vậy...? Đây rốt cuộc là....
Trắng Tinh "soạt" một cái đứng dậy, lôi từ đám khói nào đó ra một cái sọt lớn. Cô đặt sọt xuống đất, sọt được bện rất tỉ mỉ, bên ngoài còn có hai quai đeo như gùi của người dân tộc. Thiên Âm thấy rõ ràng bên trong có lót một lớp lông thú rất dày.
Trắng Tinh nhẹ nhàng đặt quả trứng vào trong, lại lôi từ đâu ra một tấm da thú khác, cẩn thận tủ lên, rồi ém chặt bốn góc vào gùi, hoàn toàn bọc lấy quả trứng.
Chân mày Thiên Âm lúc này đã hoàn toàn xoắn thành một nhúm lớn. Cô gãi đầu nhìn quanh cái gùi một cách khó hiểu. Lục Lam cũng đã thôi bám tường, trườn đến bên cạnh từ lúc nào.
Trắng Tinh thấy Thiên Âm đi đến, lại không kìm được thở dài một hơi. ( Thiên Âm: -_- ) Cô nâng cái sọt trứng, cả người không mấy tình nguyện đeo đến trên lưng Thiên Âm.
Lâm Thiên Âm một bộ như mộng du bị cưỡng ép đeo cái sọt lớn, tiếp đến là ôm balo. Sau đó bị đẩy ra khỏi hang, chân đứng chưa đứng vững đã rơi vào một đám khói lớn, đến khi định thần lại, xung quanh đã là rừng rậm và cây lá xuề xòa.
"Ngài bảo cô chăm sóc quả trứng cho tốt, tạm biệt!"
Tiếng Trắng Tinh vọng đến từ không trung rồi nhanh chóng tan biến.
Lâm Thiên Âm khuôn mặt đờ đẫn, cả người đờ đẫn, tay bất giác nơi lỏng làm chiếc balo rơi bộp xuống đất. Cô ôm ngực khó thở, đây là triệu chứng của corona sao? Không! Đây là triệu chứng của cô tức chết.
AAA Chăm chăm cái b**p! Mi ném bà đi đâu, bà còn không biết, còn bảo bà chăm trứng, bà đây ăn trứng!
Dù có tức giận thế nào đi nữa thì đó cũng đã là chuyện của ngày hôm qua. Thiên Âm sau lưng đeo sọt, trước ngực đeo balo, tay cầm gậy chống cẩn thận dò đường.
Chịu thôi, xung quanh đây nhìn như đất tốt bằng phẳng, nhưng thật ra đâu đâu cũng là đầm lầy chết người. Hôm qua cô còn tận mắt nhìn thấy một con nai con chạy lạc bị dìm chết. Quá đáng sợ!
À thì... thật ra lỗi một phần cũng là do cô. Nhưng Thiên Âm xin thề, cô chỉ đuổi theo, còn rơi vào đầm lầy là do nó tự chạy. Trời mới biết, cô cũng tiếc lắm chứ, một bữa thịt nướng cứ thế mà đi tong! Haiz!
Không khí trong vùng này âm u và lạnh lẽo hơn hẳn. Một phần vì hơi nước dày đặc, cây cối xum xuê chặn đứng ánh mặt trời. Một phần lại nghe nói, những nơi như thế này thường có rất nhiều người, à không thú chết. Mặc dù chưa thấy qua ma thú bao giờ, không biết có đáng sợ như ma người không, nhưng thật sự vẫn không nhịn được rợn tóc gáy.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trước khi kịp giật mình, Thiên Âm lập tức giơ tay tự vả cho bản thân một cái tát. Rõ ràng là đặc công, người chết, xác chết, thú chết, cái gì chết bộ chưa thấy đủ sao? Còn tự dọa cái rắm! Ma mẻo cái gì, lại còn ma thú, thú sống còn nướng ăn bao nhiêu rồi?
Không biết là dạo này mồm miệng quá linh nghiệm, hay do bản thân quá xui xẻo. Nhắc thú thú liền đến, hơn nửa còn đến một bầy, đến một đàn, nườm nượp, lớp lớp.
Ôi mẹ ơi, RẮN!!!
Lâm Thiên Âm xin thề, lần này cô không hề làm gì cả, không giết rắn càng không đuổi rắn. Nhưng tại sao chúng lại đuổi theo cô thế này.
Nhìn từng lớp rắn liên tục theo sát phía sau, Thiên Âm ra sức nên từng bước dài nhanh chóng chạy đi. Đến khi tưởng chừng như đã hoàn toàn thoát khỏi bầy rắn, thì chúng lại như có ở khắp mọi nơi, từ trên cây đu xuống dọa cô nhiều trận hoảng hồn.
Nếu như Lâm Thiên Âm có mắt sau gáy, thì chắc hẳn cô sẽ thấy được, quả trứng đeo trên lưng đang liên tục phát ra từng đợt ánh sáng nhẹ. Theo mỗi cường độ sáng một tăng, bầy rắn phía sau lại tập trung ngày càng nhiều. Đáng tiếc, mỗi lần cô quay đầu nhìn, ánh sáng lại lập tức tắt ngúm. Liên tục nhiều lần như vậy, không để Thiên Âm phát hiện ra.
Một con rắn từ đâu phóng tới, Lâm Thiên Âm theo bản năng né tránh, không ngờ lại bước hụt vào khoản sườn dốc bên cạnh, trực tiếp trượt xuống vùng đất phía dưới. Đến khi định thần lại, cô đã ở trong lòng đầm lầy. Từ chân đến hơn đầu gối ngập trong bùn. Theo mỗi chuyển động dù chỉ là nhỏ nhoi, cơ thể đang không ngừng chìm xuống. Và hiển nhiên, không có dấu hiệu dừng lại.
Thiên Âm khóc không ra nước mắt. Quả trứng phía sau lại như không hiểu được tình hình, ánh sáng cẩn thận len lỏi qua lớp da thú, gọi đến từng đàn rắn lớn chung vui.
Thử tưởng tượng bản thân bị kẹt trong đầm lầy, xung quanh là mấy trăm con rắn đang ngóc đầu nhìn chằm chằm xem. Trời biết, cô có xúc động muốn một dao mổ bụng chết ngay tại chỗ. Chết sớm sớm siêu sinh.