Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 33




Con chim vừa bay đi, Trắng Tinh đã từ đám khói trên không lao vụt đến, vừa thấy Lâm Thiên Âm liền nắm vai cô lay mạnh: "LÂM THIÊN ÂM, quả trứng đâu? Cô ăn mất rồi sao? AAA"

Thiên Âm một tay bịt tai, một tay ghét bỏ ra sức đẩy cái đầu đang rống lớn: "Tôi chưa có ăn."

"Tôi đã nói là cô không được đụng rồi mà... hả? Chưa ăn?" Trắng Tinh nghe vậy lập tức tinh thần hơn hẳn, liên tục đảo đầu trước sau dò hỏi: "Vậy trứng đâu? Trứng đâu? Trứng đâu rồi?"

Thiên Âm nâng tay chỉ lên cao. Trắng Tinh liền đưa mắt nhìn theo nhưng chỉ thấy bầu trời trống rỗng. Cô gấp đến mức dậm chân: "Tôi hỏi cô là trứng đâu, cô chỉ lên trời làm cái gì?"

"Trứng bị chim tha đi mất rồi!" Lâm Thiên Âm bình thản nói.

"À, ra vậy!" Trắng Tinh thở phào nhẹ nhõm "Không bị ăn là tốt..." nhưng không quá ba giây lập tức trừng lớn mắt.

"Cái gì? Trứng... bị chim... tha đi mất rồi? Ôi!" Trắng Tinh hít thở không thông, lập tức hai mắt trợn trắng, té xỉu.

----

Trắng Tinh hớn hở hai tay ôm lấy quả trứng, suy nghĩ lát nữa khi mang nó về, chắc chắn Đại nhân sẽ rất vui mừng, còn có thể sẽ khen thưởng mình. Vì quá nhập tâm nên cô không chú ý đến hòn đá lớn dưới chân vừa xuất hiện.

Trắng Tinh vấp ngã đau điếng, quả trứng bị rơi lăn lông lốc chạy xa. Cô hoảng hồn, lập tức đuổi theo, ngay khi sắp tóm được quả trứng thì có một đôi tay từ đâu thò ra, lấy trứng đi mất. Cô muốn nhào đến đòi lại nhưng hai chân của như bị khóa chặt, làm cách nào cũng không thể động đậy.

Theo đôi tay lần lên, Trắng Tinh mở lớn hai mắt, phát hiện người lấy trứng, không ai khác chính là Lâm Thiên Âm. Thiên Âm đưa tay quẹt nước miếng chảy dài bên miệng, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm quả trứng: "Trứng chiên, trứng luộc, trứng rán... hờ hờ hờ."

Trắng Tinh sợ hãi, ra sức vùng vẫy hét lớn, nhưng lại không thể phát ra bất cứ tiếng động nào. Cô trơ mắt nhìn Lâm Thiên Âm từng bước đem quả trứng đi nướng, từng bước lột vỏ rồi cho thịt trứng vài mồm nhai nhóp nhép.

Khung cảnh đột nhiên chuyển đổi. Đại nhân hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn cô. Trắng Tinh trong dạng cáo sợ hãi liên tục co rụt về phía sau nhưng lập tức bị vuốt rồng chụp lấy. Từng đợt khí lạnh thổi vụt vào mặt, Rồng Đen há cái mồm lớn đầy răng sắc nhọn, một phát chụp lấy cô.

Trắng Tinh đột nhiên hét lớn ngồi bật dậy, làm Lục Lam giật thót. Lâm Thiên Âm đang ngồi trước mặt Trắng Tinh liền bị cô làm cho ngã ngửa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn người nào đó mồ hôi nhầy nhụa, sắc mặt trắng bệch đang ra sức thở hồng hộc. Thiên Âm gãi đầu khó hiểu, cẩn thận tiến lại gần vỗ vai Trắng Tinh.

Dư âm ác mộng vẫn còn, cảm giác sợ hãi khi bị ăn còn chưa tan biến, thì bả vai đột nhiên bị gì đó chụp lên. Trắng Tinh giật mình nhảy cẩng lên quay sang chụp cho Thiên Âm một cái tát đau điếng. Lục Lam lần nữa giật thót.

Lâm Thiên Âm tay ôm má trái hai mắt trân trân nhìn người nào đó giây trước vừa động thủ, giây sau đã nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng run rẩy vô cùng sợ hãi. Thiên Âm có chút mộng, có cảm giác như người vừa rồi bị đánh không phải là cô.

Chưa đợi Thiên Âm kịp bình tỉnh thì Trắng Tinh đã lập tức thay đổi sắc mặt, hai mắt giận dữ nghiến răng ken két: "LÂM. THIÊN. ÂM, AAA tôi đánh chết cô!"

Dứt lời lập tức như uống máu gà điên tiết bổ nhào lên người cô. Thiên Âm hoang mang đỡ đông tránh tây, cả hang động bỗng chốc loạn thành một đoàn. Cuộc hỗn chiến diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, Lục Lam đã sớm như trăn chết dựng đứng người dính sát trên vách đá, hai mắt nhắm nghiền. Nếu bây giờ trên đất nứt ra một lỗ, thì sợ là hắn đã sớm chui vào.

Thiên Âm một tay chống cằm, một tay như gọng kìm thẳng tắp giữ trán của Trắng Tinh để cô ta không tới gần. Cái người này đột nhiên bị sao vậy, ngủ một giấc dậy đột nhiên dở chứng cào cấu, cũng may cô hiền lành, bị cào ra vài phát cũng không so đo.

Trắng Tinh vẫn liên tục ra sức giơ tay múa chân về phía Thiên Âm, chỉ tiếc tứ chi cô ngắn, lại bị đối phương giữ chặc đầu, nỗ lực không quá bao lâu liền ngồi bệt xuống đất phồng má ra sức thở phì phờ.

Thiên Âm thấy Trắng Tinh đã dần bình tĩnh lại, mới rút cánh tay đang đỡ trán cô về. Lúc này Trắng Tinh mới ngẩng đầu phát hiện, bọn họ đang ở trong một hang động lớn, lại nhìn về cuối góc, cô đột nhiên dựng cả người nhảy xổm về phía Thiên Âm.

Thiên Âm còn tưởng người này lại động kinh, còn định đẩy ra thì đã thấy ai đó vừa run như cầy sấy, vừa đưa tay chỉ về phía góc: "C... có, có, có con trănn..."

Cô nâng mắt nhìn theo, phát hiện hóa ra là con rắn trộm trứng đang co mình núp trong góc. Như nghe có người nhắc đến mình, nó liền quay đầu mở to mắt nhìn ra. Hiển nhiên hành động này của nó làm Trắng Tinh sợ hết hồn, bụp một tiếng hóa thành con cáo nhỏ, liên tục rúc sát vào bụng Thiên Âm.

"Trăn? Không phải là rắn sao?"

Trắng Tinh lúc này đã chui tọt vào trong áo của Thiên Âm, nói vọng ra trả lời: "Là con trăn, con trăn, da nó có các khối màu kia kìa!"

Thiên Âm nhìn về phía con rắn quả thật thấy được trên thân và đuôi nó có các đường xanh đậm nối với nhau thành dạng mắt lưới nổi trên nền lam nhạt. Cô đưa tay gãi đầu: "Hình như rắn cũng có họa tiết mà?"

Lục Lam ngây ngẩn, giống cái này tưởng hắn là rắn? Một con trăn đực xinh đẹp như hắn lại bị tưởng nhầm là rắn sao? Đây quả là sỉ nhục. Làm gì có con rắn nào cường tráng như hắn chứ!

Nghĩ rồi, lập tức trườn người bò đến vòng quanh Thiên Âm, Trắng Tinh vừa hé mắt nhìn ra, đã phát hiện bản thân đang bị trăn lớn bao vây, liền sợ hãi ép chặt vào bụng Thiên Âm rống lớn: "Con trăn bò rạp đầu, con rắn bò thỉnh thoảng lại ngẩng đầu!"

Thiên Âm xoa cằm gật gù, chỉ chỉ vào cái đầu lớn của con trăn: "Thật vậy sao?"

Lục Lam ra sức gật đầu, quả thật không nhấc cao hơn mặt đất là bao.

Trắng Tinh trong bụng cô tiếp tục nói: "Con rắn có vảy, con trăn không có vảy."

Lúc này thì ngay cả Thiên Âm và Lục Lam cũng đều ngẩng người. Trên thân trăn quả thật không có vảy, nhưng từ phần cổ trở lên đầu lại có nhiều lớp vảy dài nhọn hoắc. Chẳng lẽ là trường hợp đột biến?

"Ầm!"

Còn đang thắc mắc thì ngoài hang đã truyền đến một tiếng động lớn như thứ gì rơi xuống. Thiên Âm và Lục Lam nhanh chóng bò ra xem, phát hiện khoảng đất trống ngay dưới vách đá quả thật đang có một lớp bụi mù bốc lên.

Trắng Tinh vẫn chưa dám chui ra, liên tục hỏi vọng: "Gì vậy? Gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Lớp bụi dần tan đi, thứ bị che lấp dần hiện ra. Lần này, ngay cả Thiên Âm và Lục Lam cũng không khỏi trừng lớn mắt.

Đó chẳng phải là...

Thiên Âm lấy tốc độ nhanh nhất lập tức leo xuống vách đá, Lục Lam nhanh chóng trườn theo.

Có lẽ vì rơi từ trên cao xuống nên nó bị lún một phần xuống đất. Thiên Âm tóm con cáo trong bụng ném ra xa, rồi ra sức lôi cái thứ bị kẹt ra khỏi hố.

Trắng Tinh lăn quay mấy vòng mới dừng lại, vừa quay lại đã thấy Thiên Âm đang ôm thứ gì đó xoay qua xoay lại xem xét. Trắng Tinh đến gần, lại đến gần, hai mắt đã hoàn toàn mở lớn.

"AAA, Thiên Âm, không cho phép cô ăn nó!"

Thiên Âm ôm trứng đứng lên, thuận lợi tránh thoát bóng trắng nhỏ vừa lao tới. Cô sờ nhẹ vỏ trứng, phát hiện nó không có chút xay xát nào. Lại nâng lên để dưới ánh mặt trời nhìn xem, không chút vết nứt, ngoại trừ hoa văn màu đỏ đã nhiều hơn thì còn lại vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.

Thiên Âm nâng quả trứng suy nghĩ, mặc kệ con cáo nào đó đang nhảy tưng tưng dưới chân mình.

Chẳng phải đã bị con chim cắp đi rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ con chim đó đột nhiên hối hận, cảm thấy có lỗi? Nên ném trả lại trứng? Thiên Âm lắc đầu. Nghĩ sao cũng thấy không hợp lý.

Hay là nó bay ngang qua đây, không cẩn thận liền đánh rơi trứng? Nghĩ đến đây, cô lại lập tức cảnh giác nhìn lên bầu trời.

Không có, làm gì có con chim nào đâu. Thiên Âm thở dài, ném trả quả trứng cho con cáo nào đó vừa hóa lại hình người.

Kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến cô. Hôm nay đã đủ xui xẻo lắm rồi, phải mau chóng về hang đánh một giấc cho lại sức mới được.