Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 30




Lần thứ ba mươi sáu trồi lên bờ, ngoái đầu nhìn lại tộc đàn đã sớm bất tỉnh vì no nước. Chuột đầu đàn không cam lòng ra sức lết về phía Lâm Thiên Âm, cánh tay ướt sũng run rẫy với về phía quả trứng nhưng không qua ba giây liền "oạch!" một tiếng gục ngã.

Lâm Thiên Âm nhìn một hàng chuột ướt trước mặt, "chậc chậc" tặc lưỡi vài cái. Không ngờ đám chuột này cũng kiên trì như vậy, chỉ vì một quả trứng mà bơi hơn ba mươi lần sông!

Lần nửa đu dây đáp xuống bờ bên kia, Thiên Âm thong thả ôm trứng đi về phía trước. Cô còn đang vui vẻ ngân nga thì bên cạnh đã truyền đến tiếng khúc khích làm Thiên Âm giật nảy mình.

Trắng Tinh đã xuất hiện từ bao giờ, khuôn mặt đầy ý cười đang ra sức tìm tòi quả trứng trong ngực Thiên Âm.

- Âm ơi là Âm, cô cũng gan thật đấy, ngay cả đồ trong tay lũ hôi hám ấy mà cũng dám lấy.

- Bộ không được sao? - Thiên Âm cau mày khó hiểu.

Trắng Tinh nghe vậy thì cười lớn.

- Sao lại không? Được quá đi ấy chứ! Các tộc thú xung quanh đây đều bị chúng trộm nông trộm sâu. Lần này cũng nên để đám chuột này nếm thử mùi vị bị trộm là như thế nào.

Thiên Âm nghe vậy thì thoáng thở phào. Nếu như thế thì quả trứng này đã định chắc một trăm phần trăm là của cô rồi! Nên chiên hay là luộc đây?

Mặc kệ người nào đó đang không ngừng chảy nước dãi bên cạnh, Trắng Tinh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cô cảm giác loại trứng này thật sự rất quen, như đã từng thấy qua ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nhớ ra...

Số loài đẻ trứng ở đây cũng không ít, nhưng loài có trứng lớn như vậy thì lại rất hiếm thấy. Cô chỉ mới thấy qua vài lần trứng của đám chim biến dị và ác thú cỡ lớn, còn có... rồng...

Trắng Tinh bị suy nghĩ bất chợt của bản thân làm cho giật mình. Nhưng nhìn lớp vỏ trứng trắng tinh trong ngực Thiên Âm, cô lại nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Làm sao có thể, rồng cao quý như vậy, sinh ra trứng rồng chắc chắn có người canh giữ, hơn nữa nơi ở của rồng cách đây cũng không chỉ một, hai ngọn núi. Đám chuột dù cho có đói khát cách mấy cũng không thể nào rảnh rỗi chỉ vì một quả trứng mà lặn lội đường xa đến vậy...

- Ây da, quả trứng to như vậy, phải ăn bao lâu thì mới hết đây? I Hi Hi!

Vừa nói, Lâm Thiên Âm vừa giở quả trứng lên cao, cẩn thận xoay vài vòng xem xét. Càm xem càng vui vẻ: "Nên chiên, rán hay là luộc đây? Nếu có chảo thì tốt rồi, có thể ốp la, còn có bánh mì với xì dầu thì ngon phải biết! Trắng Tinh, cô thấy thế nào?"

Thiên Âm cười tươi rói quay sang, liền bị sắc mặt trắng bệch của Trắng Tinh dọa cho hết hồn.

- Trắng Tinh, cô làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Có phải là ốm rồi không?

Trắng Tinh gạt cái tay đang chạy dọc chạy xuôi trên mặt ra sức giúp mình lau mồ hôi kia. Cô đưa tay lau trán, khóe miệng khó khăn nhếch lên cười gượng hai tiếng: "Ha Ha, Âm à, tui nghĩ là nên... nên đợi một chút. Tui... tui đi xác nhận lại một chút... cô... Âm... cô, cứ để quả trứng thế này nha... cứ để yên nó như vậy, đừng làm gì cả... nhớ là đừng có làm gì cả. Chờ tui!"

Trắng tinh sổ ra một tràng lắp bắp rồi đột nhiên biến mất. Bỏ mặc Lâm Thiên Âm một bên gãi đầu khó hiểu. Nhìn quả trứng đang kẹp bên hông, Thiên Âm chẹp miệng: "Không thể động? Để yên? Ý nói là tôi không được ăn sao?"

Lâm Thiên Âm cúi đầu ngao ngán thở dài: "Đi nhóm lửa nướng trứng thôi!"

Trắng Tinh vụt tan vào trong màn khói, lúc trở ra đã hóa thành một thân cáo xinh đẹp trắng muốt. Bốn chân nhanh nhẹn thoăn thoắt, đám khói liên tục ẩn hiện trong rừng, cái sau xuất hiện cách xa so với cái trước hơn mấy trăm kilomet.

Đến một mặt hồ lớn, Trắng Tinh dừng lại, hai đuôi cáo phía sau xòe rộng ve vẩy vào không trung, từng làn khí đánh nhẹ vào đuôi vọng ra những vòng tròn trong suốt như gợn sóng. Trắng Tinh mỉm cười, không do dự trực tiếp nhảy thẳng vào hồ.

Gió thổi nhẹ làm những cánh hoa đào lần lượt tung bay. Mùi lá trà dịu nhẹ, hòa với hương hoa cúc thanh mát làm tâm hồn người ta thư thái đến lạ. Thân hình to lớn nằm dưới góc cây đều đều hít thở, khung cảnh như một bức tranh thần thoại có từ xa xưa.

Mặt hồ đang yên ả bỗng dâng lên những gợn sóng lớn. Hoa sen trên hồ chao đảo vài cái rồi nhanh chóng rẻ ra hai bên.

Đôi mắt đang khép chậm rãi mở ra, hờ hững nhìn bóng dáng vừa xuất hiện.

Trắng Tinh bất giác rùng mình một cái. Cho dù là đã qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi bị đôi mắt kia nhìn, cô liền không kìm đc toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Trắng Tinh hình cáo bước lên bờ, cúi người cung kính hô lên hai tiếng: "Đại nhân!"

Bóng đen to lớn cựa mình, khung cảnh xung quanh từ trưa xuân ấm áp lập tức đổi thành hoàng hôn cuối thu. Vài cơn gió lạnh buốt từ đâu ập đến, quất qua người mang cảm giác cắt da cắt thịt.

Trắng Tinh cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại không kìm được mang chút run rẫy: "Đại nhân, xin lỗi vì đã làm hỏng giấc ngủ của ngài..."

Hừm

Bóng đen to lớn chỉ vừa thở mạnh một cái, Trắng Tinh đã bị thổi đến mức chao đảo.

- Nói việc chính đi!

Giọng nói trầm thấp, pha chút lười biếng.

- Tôi... đại nhân... xin hỏi, gần đây có phải có vị đại nhân nào đó... có, có tin vui không?

Có lẽ vì không ngờ đến Trắng Tinh sẽ hỏi việc này nên Rồng Đen hơi ngẩn ra.

Trắng Tinh âm thầm nuốt nước bọt. Các đại nhân bình thường vẫn luôn sống khép kín. Không ưa quản chuyện bên ngoài, cũng như không thích việc bị thú khác dò xét đến bên trong.

Quả nhiên, bầu trời xung quanh lập tức trở nên u ám. Những áng mây lớn mang theo luồn điện từ đâu tụ lại. Trắng Tinh rõ ràng cảm nhận được áp lực vô hình đang không ngừng đè ép trên đầu. Nhưng không quá lâu, chưa đầy một phút, đã dần dịu lại

Rồng Đen cau mày nhìn con thú nhỏ trước mặt, khó hiểu: "Tại sao?"

Chỉ là một thú nhỏ bé, lại dám tọc mạch dò hỏi việc của Tộc Rồng. Đây là điều cấm kỵ!

Nếu là một thú nào đó, hắn sẽ không do dự mà lập tức một mồm nuốt gọn. Nhưng đằng này lại là Cục Bông Nhỏ đã theo hắn nhiều năm, biết rõ nên và không nên.

Trắng Tinh âm thầm thở phào, nhanh chóng đem chuyện hôm nay Lâm Thiên Âm lấy được trứng từ đám chuột kể lại một lượt. Cả việc thấy được trên đỉnh trứng có một ít hoa văn đỏ khi Thiên Âm xoay trứng xem xét.

Rồng Đen im lặng gật gù, lục tìm trong trí nhớ ít ỏi về đám cùng tộc. Trứng rồng lúc mới sinh quả thật chỉ có màu trắng, sau khi ấp được một khoảng thời gian mới dần lộ ra hoa văn và vết rạn biểu hiện thuộc tính của rồng con.

Nhưng cũng không thể bài trừ khả năng, đó chỉ là trứng của một loài thú nào đó. Dù sao thì trắng cũng là màu phổ thông, không ít loài cũng đều có trứng là màu trắng pha thêm chút hoa văn lỳ lạ.

Rồng Đen có chút đau đầu. Tên kia đột nhiên vứt đến đây một đám kỳ lạ, bảo hắn trông chừng rồi lặn đâu mất hút. Rồng Đen vốn không ưa chuyện rườm rà, nhưng cũng không thể từ chối, nên đành phái đám tay sai ra ngoài trông coi, rảnh rỗi lại nhìn qua vài lần. Vốn tưởng chỉ cần đợi đến lúc tên kia quay lại là lại có thể an nhàn, nhưng không ngờ trong đám kỳ lạ, lại nhảy ra một con người kỳ dị không lúc nào để hắn yên thân.

Vừa mới đến đã giết mất một giống đực Tộc Sói có vị trí khá quan trọng của Thế Giới này. Chưa đầy mấy ngày sau lại trêu chọc Tộc Sóc, còn để một con thú biết về việc tồn tại hai thế giới cách biệt, làm tương lai của nó hoàn toàn biến đổi không theo quy luật.

Những tưởng sau khi tách khỏi tộc thú, ra đến bên ngoài thì con người đó sẽ yên thân một chút. Nào ngờ mới hôm trước đi ra, hôm sau đã vẽ ra chuyện một quả trứng rồi.

Rồng Đen đau đầu thật sự.

Nếu như đó thật sự là trứng rồng, thì cho dù có muốn hắn cũng không thể làm ngơ. Như sực nhớ ra gì đó: "Con người đó định làm gì quả trứng?"

- Nếu như tôi không lầm thì... cô ấy tính... - Trắng Tinh hít sâu một hơi, mới lấy sức nói tiếp - làm chín để ăn dần...