Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 26: Tà Thần




Sau khi Bạch Phong rời khỏi ba ngày, trong tộc nhanh chóng lưu truyền một tin tức: "Giống cái Lai Hinh bị Tà Thần chiếm thân, không quá mấy ngày, nhất định sẽ mang đến tai ương cho tộc!"

Lai Hinh biết được việc này cũng là vào một buổi sáng đẹp trời, Bốn Béo hớt hải chạy đến báo tin, vì quá vội vàng mà đạp hỏng thanh chắn cửa nhà cô.

Bốn Béo vừa ôm cô, vừa nước mắt nước mũi tèm lem rống lớn: "Hu Hu, Lai Hinh à, cô đừng chết mà, phải làm sao đây, Hu Hu!"

Trên đầu Lai Hinh lập tức chảy xuống ba vạch đen, mới sáng sớm đã chạy đến rủa cô chết, con Gấu này có bệnh à?

Lai Hinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bên ngoài đã xông đến hai giống đực lớn, không nói không rằng, trực tiếp xách tay cô lôi đi.

Lai Hinh bị lôi đến trước một tảng đá lớn, nếu cô nhớ không lầm thì đây là nơi linh thiêng mà tộc thú tôn thờ, chỉ mở ra khi có việc quan trọng.

Mọi người đã sớm tập trung đầy đủ, ai nấy đều xì xào bàn tán, nhìn cô với ánh mắt kiêng dè. Đám Sao Đêm cũng đến đầy đủ, Bốn Béo vẫn không thôi ở bên cạnh khóc lớn.

Lão Công Đa và một vài người đứng tuổi từ sau tảng đá đi ra, Tô Nhiên Linh cũng đi theo bên cạnh. Lai Hinh híp mắt, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không lành.

Lão Công Đa giơ một tay lên, xung quanh lập tức im bặt. Đưa mắt nhìn giống cái đang đứng trước mặt, lão không nhịn được có chút tiếc nuối.

Trái với bốn Thú Hộ Vệ, lão Công Đa đã được tận mắt nhìn thấy Lai Hinh chiến đấu với Phong Hóa, một giống cái có được tài năng như vậy là không hề dễ dàng. Nếu ông đoán không lầm, thì giống cái này đã được Bạch Phong để mắt, chỉ có điều thằng nhóc kia quá ngu ngốc, không biết cách biểu đạt.

Đột nhiên lão có suy nghĩ, nếu như đứng trước mặt mình không phải giống cái này, mà là một cái khác thì tốt biết bao!

Lão hết nhìn Lai Hinh, rồi lại nhìn Tô Nhiên Linh, cuối cùng chỉ biết thở dài, gõ gậy đứng qua một bên.

Tô Nhiên Linh cười thầm trong lòng, lúc đến trước mặt Lai Hinh lại là bộ dạng thương cảm buồn bã: "Lai Hinh, thật xin lỗi nhưng... cô đã bị Tà Thần chiếm thân rồi!"

"Hả?" Lai Hinh bị một câu nói không đầu không đuôi này làm cho ngẩn người. Cái gì mà Tà Thần chiếm thân? Xem cô là con nít ba tuổi hay sao?

Mọi người xung quanh lập tức sôi trào.

"Trời ạ, quả nhiên là thật sao?"

"Thật không thể tin được, phải mau chóng giết cô ấy trước khi Tà Thần thức tỉnh."

"Giết một giống cái sao? Không thể nào..."

"Cô ta đã bị Tà Thàn chiếm thân rồi, nếu còn không giết, chẳng lẽ đợi cô ta gây hại cho mọi người sao?"

Tô Nhiên Linh nghe những lời này, trong lòng càng là khoái chí.

- Lai Hinh à, cậu không cần phải giấu nữa đâu, mọi người đều đã biết cả rồi. Nếu chỉ là căn bệnh bình thường thì không sao, nhưng đằng này... nếu như còn giấu, sẽ làm liên lụy đến tất cả mọi người!

Tiếng bàn tán ngày một lớn

- Ngay cả Nữ Thần cũng đã nói như vậy thì chắc chắn là đúng rồi!

- Giết cô ta! Giết giống cái này đi!

- Giết cô ta! Đừng để cho Tà Thần thức tỉnh!

Lai Hinh đứng giữa những tiếng la lớn, bừng bừng nổi giận. Đang yên đang lành lại bị lôi ra đòi chém đòi giết, gặp ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Ánh mắt từ mơ màng buồn ngủ đột nhiên chuyển sang sắc bén, Lai Hinh gằn giọng: "Nói tiếng người đi!"

Tô Nhiên Linh bất giác bị ánh mắt này dọa lui hai bước. Cô nắm chặt tay, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, gượng cười nhìn Lai Hinh: "Bốn Béo và Sao Đêm đã khai ra rồi, cô bị Tà Thần chiếm thân, thần trí không tỉnh táo, còn liên tục bước đi la hét như người điên, nếu không giết cô, ắt sẽ dẫn điềm xấu đến trong tộc!"

Cái gì mà bước đi la hét như người điên? Lai Hinh khó hiểu cau này nhưng không quá ba giây chân mày liền giãn ra cười lớn: "Ha Ha Tô Nhiên Linh, cô cũng lắm trò thật đấy!"

Đây là đang nói đến việc cô "mộng du" lần trước sao? Còn cái gì mà Tà Thần chiếm thân, chuyện đặc sắc như vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được.

"Thần linh cũng đã nói là thật, cô còn dám cãi?"

"Thần linh? Thần linh ở đâu?"

Tô Nhiên Linh hít sâu một hơi, khóe miệng không nhịn được vẽ ra một đường cong lớn.

"Thần linh... ở đây!"

Tiếng nói vừa dứt, cô ta đã gập lại ngón cái, bắt chéo hai tay lên trước ngực. Trên tám đầu ngón tay lập tức hừng hực cháy lên tám ngọn lửa nhỏ.

Mọi người xung thấy vậy lập tức cúi đầu quỳ lạy, không ngừng hô to

- Cung thỉnh thần linh, nữ thần vạn năng!

Ngay cả lão Công Đa và bốn vị Thú Hộ Vệ cũng cúi đầu tỏ vẻ tôn kính. Lai Hinh nhìn một màn này, không nhịn được liền bật cười ra tiếng: "Ha Ha A, cười chết tôi rồi! Tô Nhiên Linh a, Bích Trâm a, vở kịch của cô quả nhiên đặc sắc, làm tôi mở mang tầm mắt. Chưa từng thấy tiểu xảo nào lại tầm thường như vậy!"

Tô Nhiên Linh nghe đến hai từ Bích Trâm liền biến sắc. Anh hai nói không sai, trong đoàn quả nhiên có cớm. Nhưng cái cô không ngờ nhất, là bọn họ lại biết được nhiều như vậy, còn tra ra được chân thân của cô. Lai Hinh này, quả nhiên không thể giữ lại!

Tám ngọn lửa vụt tắt, Tô Nhiên Linh đi đến bên cạnh Lai Hinh, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: "Vậy thì thế nào? Tôi... là Nữ Thần!"

Đúng vậy, ở đây cô ta là Nữ Thần, có thể tùy ý hô mưa gọi gió. Cô chỉ là một giống cái bình thường, nào có được trọng lượng như cô ta?

Vừa dứt lời, Tô Nhiên Linh lập tức lui về sau ba bước, sắc mặt trắng bệt lộ ra vẻ sợ hãi: "Tà Thần, Tà Thần sắp hiện thân rồi!"

Xung quanh vang lên những tiếng hít than, mọi người sợ hãi lùi xa vài bước. Bốn Thú Hộ Vệ nhanh chóng bước lên phía trước, lấy thân mình chắn cho lão Công Đa.

- Mau, mau trói cô ta lại, phải giết cô ta trước khi Tà Thần thành công xuất thế!

Tô Nhiên Linh một bên la hét, một bên liên tục khoa tay múa chân ra hiệu cho đám người hành động.

Lai Hinh lập tức bị năm giống đực cao lớn bao vây. Cô hờ hửng chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn liếc một vòng, ngoài Cự Phách và Tia Chớp, ba người còn lại cô không có ấn tượng. Lai Hinh chậc lưỡi cảm thán 'Tô Nhiên Linh này cũng thật tài, trong thời gian ngắn đã có thể thu phục được nhiều "tùy tùng" như vậy!'

Lão Công Đa có chút không nỡ, nhìn Tô Nhiên Linh thấp giọng: "Thần Nữ, thật sự phải giết giống cái này sao?"

- Mau, trói cô ta lại! - Tô Nhiên Linh la lớn, năm người nghe lệnh, đồng loạt phóng ra dây leo đã chuẩn bị sẵn, mỗi người cầm lấy hai đầu dây, tạo thành hình ngôi sao năm cánh, thành công vây chặt Lai Hinh ở giữa. Như đã tập luyện từ trước, bọn họ nhanh chóng chạy quanh hai vòng, sợi dây siết chặt, hình thành một vòng trói quanh hông Lai Hinh.

Mọi người đều bị hình ảnh này làm cho kinh ngạc, ngay cả lão Công Đa cũng không thôi cảm thán. Đây chính là trí tuệ của Nữ Thần sao?

Xong xuôi, Tô Nhiên Linh mới mỉm cười quay sang nhìn lão: "Ông à, Tà Thần hiện thân là chuyện vô cùng nguy hiểm, chúng ta không thể quá mềm lòng. Vì một người mà ảnh hưởng đến nhiều người, chúng ta không nên!"

Nói rồi, Tô Nhiên Linh liền phất tay, năm người nhìn nhau liếc mắt, kéo Lai Hinh đến bãi đất trống không xa.

Lai Hinh ngẩng đầu nhìn cây cột và đám gỗ nhỏ trước mặt, trong lòng không khỏi phát lạnh. Đây là muốn diệt cỏ tận gốc, trực tiếp thiêu sống cô?

Lai Hinh cười lạnh, bước chân bình tĩnh đi theo, đến khi cả người bị trói chặt vài cột, cô mới đưa mắt nhìn về phía Tô Nhiên Linh. Đôi mắt đen láy, trực tiếp đối mặt, âm thanh êm ái như có ma lực, Lai Hinh không nhanh không chậm hỏi ra: "Tô Nhiên Linh, đây là lựa chọn của cô?"

Tô Nhiên Linh nhìn người sắp chết đến nơi vẫn còn cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt, đưa tay nhận lấy cây gỗ đang cháy bên cạnh, từng bước một tiến về phía Lai Hinh, cao giọng hô lớn: "Không thể để Tà Thần xuất thế, vì tộc Bạch Hổ, ta - Thần Nữ Tô Nhiên Linh, hôm nay sẽ đích thân giết chết giống cái tai họa này!"

"Không!"

Đám Sao Đêm khóc rống, Bốn Béo lao nhanh đến, muốn nhào về phía Lai Hinh nhưng bị những người bên cạnh cản lại.

Tô Nhiên Linh mắt lạnh nhìn một màn này: "Tỉnh lại đi, cô ta là hiện thân của Tà Thần, sẽ gây nguy hại cho các người!"

- Tà Thần cái mẹ gì chứ! Cô ấy là Lai Hinh của chúng tôi, Lai Hinh, các người mau thả ra!

Bốn Béo giận, trực tiếp chửi lớn.

- Đúng vậy, Lai Hinh không phải là Tà Thần, Lai Hinh là Nữ Thần, là thú tốt nhất mà tôi từng gặp, cô ấy không những không chê tôi răng hô xấu xí, mà còn dịu dàng chải lông cho tôi!

Xám vừa nói vừa không nhịn được gục đầu vào vai Trắng Tinh khóc lớn.

- Không được giết Lai Hinh...

- Đừng giết cô ấy mà...

Lai Hinh nhìn những giống cái bình thường khép nép nhịn nhục, hôm nay lại sẵn sàng ra mặt dốc sức bảo vệ mình. Nếu nói không cảm động thì chính là giả!

Tô Nhiên Linh siết chặt nắm tay, tức giận xoay đầu nói: "Còn không mau mang những giống cái không biết điều này đi, nếu còn kéo dài, để lỡ giờ lành, các ngươi gánh nổi sao?"

Mọi người nghe vậy thì sợ hãi, ra sức lôi đám người Bốn Béo đi.

Đến khi bị lôi ra xa, Sao Đêm mới không nhịn được cào mạnh vào giống đực đang ra sức giữ mình, trực tiếp giơ lên cổ rống lớn.

- Các người quên rồi sao, Lai Hinh không chỉ là một giống cái bình thường, cô ấy là Thú Hộ Vệ, là Thú Hộ Vệ do đích thân Thủ Lĩnh chỉ định.

Tô Nhiên Linh nổi giận, trực tiếp châm lửa. Thú Hộ Vệ thì lại như thế nào? Chết là hết! Chỉ cần chết đi, mọi người sẽ nhanh chóng quên cô ta, cho dù Bạch Phong có trở lại thì thế nào? Hôm nay Tô Nhiên Linh giết - không phải là Lai Hinh - mà chính là Tà Thần! Cho dù có là Bạch Phong cũng không dám nói nửa chữ không!

Lai Hinh nhìn nụ cười vặn vẹo của người con gái trước mặt. Ngọn lửa dâng cao không chút nào làm cô yếu lòng, trái lại, còn làm sự phấn khích trong lòng Lai Hinh tăng cao.

Khóe môi khẽ nhếch, Lai Hinh cử động xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, một đường lazer nhỏ bật ra, đám dây trói từng lớp rơi vào trong lửa, "lách tách" cháy rụi.