Bắt đầu lại trò chơi. Lần này đồng đội số 1 được quyền đi trước.
Cô suy nghĩ một lúc rồi đắc ý nhìn mọi người: "Ngày xửa ngày xưa, có một chàng tiều phu vào rừng chẻ củi, nhưng không mang rìu."
"........."
"........."
"........."
"........."
"........."
Lâm Thiên Âm: "Hóa ra chàng đã học được môn Thiết Thủ Công, có thể tay không chẻ củi mà không cần rìu."
".........."
Đồng đội số 1 trân trân nhìn Lâm Thiên Âm với khóe miệng co giật.
Đồng đội số 2: "Chàng tiều phu chẻ củi từ sáng đến chiêu. Chẻ mãi,chẻ mãi, đến sáng hôm sau thì.... tay mẻ."
".........."
Đồng đội số 4: "Chàng tiều phu bực bội, ném.... phăng cánh tay xuống sông. Rồi.... lấy tay kia chẻ tiếp."
Đồng đội số 1 và Đồng đội số 3: "?????"
Mọi người: "............."
Cái này gọi là kế thừa có thay đổi đôi chút đó sao???
-------
Tối đó, Lâm Thiên Âm mất ngủ vì đau tay - Lần sau không bao giờ phạt búng tai nữa!