Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 52




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Gã sai vặt hưng phấn chạy từ nha môn về, bẩm báo với Dương Chính Nghĩa: “Tam thiếu gia đỗ đồng sinh rồi.”

Hạ nhân nghe được đều chúc mừng Dương Chính Nghĩa. Dương Chính Nghĩa cũng lộ vẻ vui mừng, lên tiếng hỏi: “Tam thiếu gia đâu? Chuyện của hắn mà sao hắn không quan tâm chút nào vậy? Mấy ngày nay hắn đang làm gì?”

“Bẩm Hầu gia, tam thiếu gia đang ở Trầm Hương viện.”

“Gọi hắn đến đây, sai người tới Phúc Hỉ đường báo tin vui cho lão thái quân đi.”

“Dạ.” Hạ nhân nhận lệnh rời đi.

Không lâu sau, Dương Quý Minh đã bị gọi vào sảnh chính ở viện trước.

Dương Chính Nghĩa nghiêm túc hỏi: “Thi đồng đã kết thúc được mấy hôm, mấy ngày nay ngươi đang làm gì?”

Dương Quý Minh không khỏi hoảng hốt, vụ đi xem bệnh chưa bị phát hiện đấy chứ?

“Thưa phụ thân, sau khi thi đồng kết thúc, con luôn ở trong phủ, thỉnh thoảng mới ra ngoài một chuyến.”

Dương Chính Nghĩa nghẹn một lúc lâu mới nói: “Làm sai nha ở phủ Thuận Thiên và tham gia khoa cử đều là chuyện đứng đắn. Tuy tình cảm của ngươi và thê tử tốt, trưởng bối sẽ vui lòng, nhưng ngươi không thể suốt ngày ở hậu viện không màng chính sự được.”

Dương Quý Minh nghe thế, nhẹ nhàng thở ra: “Thưa phụ thân, trong khoảng thời gian chuẩn bị thi đồng, con ngày đêm học hành, áp lực rất lớn, nếu không có Cảnh Thước bầu bạn và động viên, con đã sớm bỏ cuộc rồi. Giờ chuyện thi cử đã xong, con muốn dành cho y chút thời gian.”

Nghĩ đến những ảnh hưởng tích cực Thượng Gia Ngôn mang đến cho Dương Quý Minh, Dương Chính Nghĩa cũng không soi mói con dâu nữa: “Giờ ngươi đã là đồng sinh, chuyện lớn như vậy, tại sao không tự để ý?”

“Con quên.” Dương Quý Minh nói nhỏ, nhưng vẫn bị Dương Chính Nghĩa nghe được.

Dương Chính Nghĩa hừ mạnh, Dương Quý Minh cúi đầu nghe dạy dỗ.

Đúng lúc này, một gã sai vặt chạy vào bẩm báo: “Hầu gia, lão thái quân biết tam thiếu gia thi đỗ đồng sinh thì vô cùng vui mừng, mời ngài và tam thiếu gia tới Phúc Hỉ đường một chuyến.”

Khi phụ tử hai người đến Phúc Hỉ đường, đại phu nhân và Thượng Gia Ngôn đều đang ngồi dưới chân lão thái quân, Đỗ di nương đứng sau lưng đại phu nhân.

Lão thái quân khen Dương Quý Minh thông minh, lại khen Thượng Gia Ngôn hiền hậu, đến cả đại phu nhân và Đỗ di nương cũng được khen lây. Sau đó, lão thái quân thưởng cho Dương Quý Minh một cặp chặn giấy kỳ lân, thưởng cho Thượng Gia Ngôn một đôi vòng ngọc.

Trong phòng, người vui người buồn. Đỗ di nương nhướn cao lông mày, đại phu nhân thì âm thầm cười nhạt.

Lão thái quân tươi cười nói: “Sắp tới Trọng Minh sẽ tham gia kỳ thi mùa Xuân, nếu có thể đề tên bảng vàng thì Hầu phủ chúng ta coi như song hỉ lâm môn rồi.”

Bấy giờ đại phu nhân mới cười chân thành hơn: “Lão thái quân nói rất đúng.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đều không hé răng, ngồi với lão thái quân thêm một lát mới đi về.

Khi bọn họ trở lại Trầm Hương viện, Phúc Toàn liền bẩm báo: “Trần đại phu đã vào thành, đang chờ ở trà lâu trên phố Trường Bình.”

Thế nên khi Dương Chính Nghĩa cho người gọi Dương Quý Minh tới để răn dạy vài câu, lại được báo rằng đôi phu phu kia đã cùng nhau rời phủ. Trong phút chốc, ông thật sự chẳng biết nói gì.

Bên này, sau khi gặp Trần đại phu, phu phu Dương Quý Minh liền cùng ông tới hiệu thuốc để gặp nữ đại phu nọ.

Phùng Lan Lan xanh mặt, lạnh giọng nói: “Chẳng phải Dương tam thiếu gia đã lấy cắp thuốc giải rồi ư, sao còn vờ vịt tới đây tìm ta nữa?”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngơ ngác nhìn nhau, vừa khiếp sợ lại vừa sốt ruột: “Thuốc giải bị trộm rồi? Đại phu, ngươi có biết điều chế không?”

Phùng Lan Lan nhìn kỹ bọn họ: “Không phải các ngươi thật à?”

Dương Quý Minh ra sức lắc đầu.

Thượng Gia Ngôn cũng nói: “Đại phu đâu có từ chối giải độc cho chúng ta, chúng ta cũng không biết thuốc giải trông như thế nào, làm sao mà trộm được?”

Phùng Lan Lan nhíu mày: “Không dối gạt các ngươi, Thiên cơ dẫn là do bà ngoại ta chế ra, ta vẫn chưa hiểu rõ nó.”

“Có thể nhờ lão nhân gia điều chế thuốc giải cho chúng ta không?”

“Bà ngoại ta đã mất tích hai tháng rồi.”

“Báo quan chưa?”

Phùng Lan Lan lấy ra một tờ giấy: “Đây là thư bà ngoại ta để lại trước khi mất tích, nói phải đi xa một thời gian. Nhưng bà ngoại ta sẽ không làm như vậy. Mấy hôm nay ta đã hỏi thăm thân phận của các ngươi, Dương tam thiếu gia, ta muốn nhờ ngài giúp ta tìm bà ngoại.”

Dương Quý Minh cầm tờ giấy lên xem, dù rất khó nhưng vì thuốc giải, hắn cũng chỉ có thể xông lên phía trước: “Nói ta nghe hoàn cảnh của ngươi và bà ngoại ngươi đi.”

“Ta là Phùng Lan Lan, bà ngoại ta… mọi người đều gọi bà ấy là Phùng bà. Ta không biết tên thật của bà. Chúng ta sống nương tựa vào nhau đã nhiều năm, y thuật của ta đều do bà ngoại dạy. Cũng do ta bất hiếu, chẳng biết gì về chuyện của bà.”

Trần đại phu liếc nhìn tờ giấy kia, khinh thường nói: “Bảo sao ta cứ thấy bút tích này quen như vậy, hóa ra là của Phùng bà.”

“Ngươi biết bà ngoại ta à? Xin hỏi ngươi là ai?”

Trần đại phu cười khẩy, kinh thường nhìn Phùng Lan Lan: “Ta cũng là đại phu, nhưng không giống Phùng bà, ta chỉ cứu người, bà ta chỉ cần tiền thôi.”

Phùng Lan Lan im lặng, đúng là bọn họ chỉ biết đến tiền.

Trần đại phu tiếp tục cười lạnh: “Các ngươi cũng là gieo nhân nào gặp quả nấy. Năm đó bà ta làm ra Thiên cơ dẫn, đã hại biết bao nhiêu người. Giờ còn đổi Thiên cơ dẫn thành thứ độc địa hơn, đúng là đáng hận!”

Phùng Lan Lan phản bác: “Bà ngoại kiếm tiền là để nuôi sống gia đình, chúng ta cũng phải ăn cơm!”

“Người già tâm địa hiểm ác, người trẻ cũng không phải thứ tốt đẹp gì.” Trần đại phu ghét nhất những kẻ dùng thuốc hại người: “Dương tam thiếu gia, thiếu phu nhân, lão phu đi trước một bước.”

Thượng Gia Ngôn kéo Dương Quý Minh rời đi cùng Trần đại phu.

Dương Quý Minh khó xử nói: “Thuốc giải phải tính sao đây?”

Trần đại phu tỉnh táo lại, xin lỗi bọn họ: “Tật xấu của ta lại tái phát rồi, thuốc giải rất quan trọng với Dương tam thiếu gia và thiếu phu nhân, các ngươi mau vào nói chuyện với cô nương kia đi, ta về thôn Vân Tể trước.”

Thượng Gia Ngôn nói: “Hiếm khi Trần đại phu vào thành một chuyến, để chúng ta mời ngài uống chén trà đi.”

“Không được, Đại Tráng còn chờ ta ở cổng thành, ta đi nhờ xe hắn về thôn. Xin lỗi hai vị, đã chẳng giúp được gì còn khiến mọi việc rối thêm.”

Thượng Gia Ngôn nói: “Trần đại phu quá lời rồi, ân đức của Trần đại phu, chúng ta xin ghi nhớ trong lòng.”

Dương Quý Minh cũng nói: “Trần đại phu, để ta bảo phu xe đưa ngài tới cổng thành. Hôm nay đã khiến ngài vất vả rồi.”

Tiễn Trần đại phu xong, hai người mới quay lại hiệu thuốc. Đối với bọn họ hiện giờ, thuốc giải là quan trọng nhất, những chuyện khác, chờ giải độc sẽ tính sau.

Bọn họ là cọng rơm cứu mạng của Phùng Lan Lan, Phùng Lan Lan cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Phùng Lan Lan kể chuyện của mình và Phùng bà cho bọn họ nghe, cũng nói về việc hiệu thuốc gặp trộm. Nàng nói: “Vì tên trộm kia lấy thuốc giải của Thiên cơ dẫn cải tiến và sổ sách, nhưng lại trả sổ sách về chỗ cũ ngay ngày hôm sau, nên ta mới nghi ngờ các ngươi.”

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Phùng đại phu có thể cho chúng ta xem sổ sách không?”

Phùng Lan Lan nói: “Ta biết Dương thiếu phu nhân muốn tìm gì, các loại thuốc đặc biệt không được ghi lại trong sổ này đâu. Nó liên quan đến rất nhiều quý nhân cùng quan lớn, thứ cho ta không thể tiết lộ được.”

Thượng Gia Ngôn lại nói: “Ta không quan tâm đến bí mật của người khác, chỉ muốn biết ai đã hạ độc ta.”

“Không dối gạt Dương phu nhân, sau khi nghe ngóng được thân phận của các ngươi, ta đã tra sổ suốt đêm nhưng vẫn không tìm được ghi chép nào liên quan đến Thượng phủ. Nếu người mua thuốc cải trang, ta và bà ngoại chưa chắc đã nhận ra.”

Cuối cùng, Dương Quý Minh đồng ý giúp Phùng Lan Lan tìm bà ngoại, Phùng Lan Lan đồng ý giúp bọn họ nghiên cứu chế tạo thuốc giải.

Bên kia, vừa trở lại thôn Vân Tể, Trần đại phu đã thấy Vương Thụy đang chờ ở cửa nhà mình.

Nhớ đến chuyện đối phương tới thăm dò mình vài ngày trước, Trần đại phu liền lạnh mặt, vờ như không thấy ông ta, dứt khoát mở cửa vào nhà. Vương Thụy nhanh chóng đi theo, nói: “Trần đại phu, hôm nay ta tới vì có một việc muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

“Nói thử xem sao.”

Vương Thụy lấy cái bình sứ cất trong ngực áo ra, cung kính nói: “Đây là thuốc giải của Thiên cơ dẫn cải tiến, phiền Trần đại phu giao cho tam thiếu gia nhà chúng ta.”

Nghe vậy, Trần đại phu không khỏi híp mắt: “Các ngươi đến hiệu thuốc trộm à?”

Vương Thụy cười nói: “Không có gì qua được mắt Trần đại phu.”

Trần đại phu nở nụ cười, nhận lấy bình sứ trong tay Vương Thụy: “Ta không giúp các ngươi, mà là giúp Dương tam thiếu gia và thiếu phu nhân. Còn những chuyện các ngươi đã làm, đừng mơ ta sẽ che giấu giúp.”

Vương Thụy chẳng chút hoang mang nói: “Trần đại phu đã nghiên cứu một phương thuốc suốt năm, sáu năm. Trong quá trình này, dù là nhân sự, tiền bạc hay dược liệu, chúng ta đều có thể hỗ trợ.”

Trần đại phu dừng lại, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Phương thuốc ông nghiên cứu là thuốc cấm có khả năng dấy lên sóng to gió lớn.

Vương Thụy tiếp tục nói: “Thuốc Trần đại phu nghiên cứu giúp ích cho đời, dù ngài không đồng ý hợp tác với chúng ta, chúng ta cũng sẽ giúp ngài bảo mật.”

Cuối cùng, Trần đại phu cũng nhả ra một tiếng “được”.

Hai ngày sau, Trần đại phu vào thành một lần nữa để đưa thuốc giải cho Dương Quý Minh.

Dù nghi ngờ nguồn gốc của thuốc giải, song Thượng Gia Ngôn vẫn tin tưởng Trần đại phu sẽ không hại hai người bọn họ nên đã bảo Dương Quý Minh dùng.

Dương Quý Minh quay lại hiệu thuốc, Phùng Lan Lan bắt mạch cho hắn, phát hiện độc trong người hắn đã được giải rồi.

Nàng nhìn hắn bắng ánh mắt khiếp sợ pha lẫn đề phòng: “Xin hỏi Dương tam thiếu gia, thuốc giải này ngài lấy ở đâu?”

“Trần đại phu đưa. Trần đại phu y thuật cao minh, mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu chế tạo giải dược cho chúng ta.”

Phùng Lan Lan thấy hắn không giống như đang giả vờ, nhưng thuốc giải của Thiên cơ dẫn không dễ chế tạo, huống hồ còn là bản cải tiến của bà ngoại nàng: “Dương tam thiếu gia, ta nghĩ Trần đại phu biết tung tích của bà ngoại ta.”

“Không thể nào?” Dương Quý Minh hơi sửng sốt, tuy không muốn nghi ngờ Trần đại phu, nhưng Phùng Lan Lan nói vậy cũng rất hợp lý.

Phùng Lan Lan không vui nói: “Dương tam thiếu gia, ngài đã hứa sẽ tìm bà ngoại giúp ta rồi.”

“Ta có bảo không giúp ngươi đâu. Được rồi, để ta đi tìm Trần đại phu hỏi cho rõ đã.”

Phùng Lan Lan nhìn hắn, ánh mắt đầy không tín nhiệm: “Làm phiền Dương tam thiếu gia.”

Lúc Dương Quý Minh tới thôn Vân Tể, Trần đại phu cũng vừa pha xong một ấm trà.

“Trần đại phu, sao hôm nay lại nhàn hạ thế?”

“Đoán được ngươi sẽ đến, đây là ấm trà thứ ba ta pha trong ngày hôm nay.”

“Trần đại phu, ngươi có biết Phùng bà đang ở đâu không?” Dương Quý Minh khiếp sợ nhìn ông.

“Ta không biết.”

“Vậy thuốc giải kia từ đâu mà có?”

“Có người đưa tới.”

“Người nào?”

“Ta không biết.”

“Vì sao người đó lại muốn đưa thuốc giải cho ngươi?”

“Ta không biết.”

Trần đại phu luôn trả lời không biết, nhưng Dương Quý Minh lại có phỏng đoán trong lòng. Hắn uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi: “Trần đại phu, có người đưa thuốc giải cho ngươi, ta có thể suy đoán là đối phương muốn mượn tay ngươi đưa thuốc giải cho ta không?”

“Ta không biết.”

“Có phải di nương của ta không?”

“Ta không biết.”

“Trần đại phu, ngươi và di nương ta đã trao đổi cái gì à?”

“Ta không biết.”

Dương Quý Minh nở nụ cười: “Trần đại phu, cảm tạ.”

Trần đại phu không nhịn được nữa, cũng cười ra thành tiếng, sau đó lại thở dài: “Ta thất tín rồi.”

“Trần đại phu, ngài cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nói. Ta phải về thành đây, xin phép cáo từ, ngày khác ta sẽ tới thăm ngài.”

Trần đại phu tiễn hắn ra cửa, nói với hắn: “Dương tam thiếu gia, gặp chuyện phải bình tĩnh, mọi việc không thể chỉ nhìn từ bên ngoài.”

Dương Quý Minh gật đầu: “Ta hiểu rồi, đa tạ Trần đại phu.”