Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 21




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Nghỉ cưới kết thúc, Dương Quý Minh trở lại nha môn phủ Thuận Thiên làm việc. Trương Dũng sắp xếp một Bộ khoái giàu kinh nghiệm đi tuần thành Nam cùng hắn.

Dọc đường, thi thoảng lại có bá tánh thành Nam chào hỏi Trần Đào, tiện thể hỏi xem nên xưng hô với Dương Quý Minh thế nào.

Dương Quý Minh kính nể Trần Đào, nói chuyện với hắn cũng khá khiêm nhường và khách sáo: “Đào ca, ngươi thân với dân chúng quá, mọi người ở đây đều rất thân thiện.”

“Ta sống ở thành Nam từ nhỏ, nhà nào có bao nhiêu người, kết hôn bao giờ, mai táng ra sao, ta đều nắm được rõ ràng.” Trần Đào rất tự hào.

Sau khi đi tuần vài con phố, cả hai bỗng dừng chân trước cửa sòng bạc Phúc Vận.

Trần Đào hỏi: “Quý Minh, chúng ta vào làm mấy ván đi?”

Dương Quý Minh vội nói: “Đào ca, chúng ta đang tuần phố cơ mà.”

Trần Đào tỏ vẻ lơ đễnh: “Không sao, chơi một, hai ván mà thôi, cho đỡ nghiện.”

Dương Quý Minh từ chối: “Vậy Đào ca cứ vào chơi đi, ta chờ ngươi ở bên ngoài.”

“Ngươi không chơi thật à?” Trần Đào kinh ngạc nhìn hắn: “Các huynh đệ cũng thường xuyên tới đây làm vài ván, toàn thắng thôi.”

Khi nói đến ba tiếng cuối cùng, Trần Đào nháy mắt ra hiệu với Dương Quý Minh, tựa như đang nói: ngươi hiểu mà.

Dương Quý Minh vờ như không hiểu: “Đào ca yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”

Thấy hắn kiên quyết từ chối, Trần Đào thoáng mỉm cười.

Đúng lúc này, một thiếu niên gầy gò chạy ra từ sòng bạc. Phía sau còn có mấy nam nhân cao lớn cầm gậy đuổi theo.

Thiếu niên hoảng sợ không nhìn đường, thình lình đụng phải Trần Đào đang chắn ngay ngoài cửa. Trần Đào bị xô lui về phía sau hai bước, thiếu niên thì trực tiếp ngã ngồi trên nền đất.

Một người đuổi tới, vươn tay kéo thiếu niên lên, lôi đi đầy thô lỗ.

Thiếu niên vội hét lên: “Buông ta ra, đám buôn người khốn nạn các ngươi!”

“Từ từ!” Dương Quý Minh bước lên ngăn đám người kia lại: “Có chuyện gì thế?”

“Là Dương tam thiếu gia à, đã lâu không thấy ngài đến chỗ chúng tôi chơi.” Hồ lão tam liếc hắn, nhếch miệng khinh thường.

Dương Quý Minh nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi, người kia là ai?”

Trần Đào bước lên phía trước, ra vẻ che chở cho Dương Quý Minh: “Hồ lão tam, chỗ các ngươi có chuyện gì đây?”

Hồ lão tam đáp: “Trần Bộ khoái, tiểu tử này bỏ trốn, chúng ta đang bắt nó về.”

Thiếu niên vội la lên: “Các ngươi lừa bán dân lành, ta phải về nhà!”

“Phi!” Hồ lão tam phùng mang trợn má: “Lão cha ngươi nợ tiền sòng bạc chúng ta, chính ông ta mang ngươi đến đây gán nợ.”

“Không thể nào! Ta không tin!” Thiếu niên vô cùng kích động.

“Lão cha ngươi tự tay điểm chỉ trên khế ước kìa!” Hồ lão tam ra hiệu cho những người khác kéo thiếu niên vào.

Trần Đào ngăn Dương Quý Minh, không để hắn dây vào vụ việc này.

Hồ lão tam cười nhạo, nói: “Lúc nghe người ta nói Dương tam thiếu gia tới phủ Thuận Thiên làm việc, chúng ta còn không tin, nào ngờ đây lại là sự thật. Hai vị có rảnh thì cứ ghé chơi thường xuyên nhé.”

Nhìn thiếu niên bị kéo vào sòng bạc, Hồ lão tam thì hống hách nghênh ngang, Dương Quý Minh tức xanh cả mặt.

Trần Đào khuyên nhủ: “Bọn họ có khế ước, chuyện này chúng ta không quản được đâu.”

“Đào ca, ngươi có biết chủ sòng bạc Phúc Vận là ai không?” Có thể mở sòng bạc giữa kinh thành, lại còn dung túng tay chân ngông nghênh như thế, rõ ràng kẻ đứng sau lưng không phải hạng tầm thường.

“Không rõ lắm, nhưng nhất định không phải là người chúng ta có thể trêu vào. Đi thôi, tới chỗ khác tuần tra tiếp.” Trần Đào giục Dương Quý Minh rời đi, lo hắn gặp rắc rối vì kích động.

Dương Quý Minh đi theo Trần Đào. Được vài bước, hắn lại nhớ ra một chuyện: “Đào ca muốn tìm sòng bạc khác để chơi à?”

Trần Đào hơi sửng sốt, bật cười: “Thực ra là Hứa đại nhân cố ý dặn ta thăm dò ngươi, xem ngươi đã cai đánh bạc thật chưa ấy mà.”

Dương Quý Minh giật mình: “Thế coi như ta đã vượt qua thử thách rồi đấy nhỉ?”

Trần Đào vỗ vai hắn: “Qua rồi. Ta nói ngươi nghe, việc này cho thấy đại nhân coi trọng ngươi? Ngươi đừng để trong lòng, biết chưa?”

“Ta hiểu.” Dương Quý Minh thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại nha môn, Dương Quý Minh bị Hứa Nhất Hoàn gọi vào thư phòng.

Hứa Nhất Hoàn đưa cho hắn một tờ đơn kiện: “Ngươi xem cái này đi.”

Dương Quý Minh mở ra đọc kỹ một lượt, thì ra một dân thường đâm đơn kiện tay sai của phu nhân An Xương Bá đánh chết người.

“Đại nhân, ngài cần thuộc hạ làm gì?”

“Ngươi có dám đắc tội với An Xương Bá không?”

“Đại nhân căn dặn, thuộc hạ nghe lệnh làm việc.”

Thế gia trong kinh thành nhiều dây mơ rễ má, đương nhiên Dương Quý Minh sẽ ngại. Nhưng nghĩ mình chỉ là một tên tiểu tốt nên hắn cũng yên tâm. Trời có sập, vẫn còn cái nóc bên trên mà.

“Được, vụ án này giao cho ngươi điều tra, nhất định phải làm cho ra lẽ. Ngươi có thể điều động người trong nha môn, ta sẽ bảo Trương Dũng phối hợp với ngươi.”

Dương Quý Minh “dạ” một tiếng, trả tờ đơn cho Hứa Nhất Hoàn. Hứa Nhất Hoàn gật đầu, bảo hắn có thể lui ra.

Ra khỏi thư phòng, Dương Quý Minh mới thở dài một hơi. Trương Dũng và Trần Đào cùng đi về phía hắn.

“Quý Minh, đại nhân đã nói với ngươi về vụ án của Hồng thúc chưa?” Trương Dũng hỏi.

Dương Quý Minh sửng sốt, Hồng thúc?

“Dũng ca, Đào ca, các ngươi biết nguyên cáo à? Người đâm đơn kiện phu nhân của An Xương Bá ấy.”

Trương Dũng và Trần Đào đều gật đầu.

“Đơn kiện của Hồng thúc vốn do ta nhờ Hoàng sư gia viết giúp.” Trương Dũng nói: “Đi, chúng ta sẽ nói chi tiết cho ngươi nghe.”

Dương Quý Minh đột nhiên có cảm giác mình bị coi như công cụ để đả kích người khác, đành phải đi theo xem bọn họ nói thế nào.

Hồng Tường Dân mở một quán điểm tâm ở thành Nam, cùng con trai độc nhất là Hồng Tiểu Quý nương tựa lẫn nhau sống qua ngày. Khoảng một tháng trước, Hồng Tiểu Quý ham mê đánh bạc, ngày nào cũng tới sòng bạc Phúc Vận chơi, có khi còn chơi suốt đêm không về nhà.

Mới đầu, Hồng Tiểu Quý thắng được ít tiền, sau càng đánh càng to, cuối cùng mất sạch cả vốn lẫn lời. Hồng Tiểu Quý mượn tiền sòng bạc, đến hạn không trả được, người ở sòng bạc lại giới thiệu hắn đi chỗ khác vay để lấy chỗ nọ vá chỗ kia.

Sau cùng, Hồng Tiểu Quý bị bọn đòi nợ đánh chết. Lúc Hồng Tường Dân đuổi tới, con ông đã cạn hơi rồi. Ông nghe đám đòi nợ nói đây là ý của An Xương Bá phu nhân, bảo ông cút xa một chút.

“Nói vậy, An Xương Bá phu nhân đem tiền cho vay lấy lãi à?” Dương Quý Minh như có điều suy nghĩ. Hắn nhớ đến một quy định vừa đọc tối qua, triều đình không cho phép quan viên hay họ hàng thân thích buôn tiền.

Trương Dũng đáp: “Đúng vậy.”

Trần Đào lại nói: “Thực ra có rất nhiều quyền quý lén cho vay lãi. Chỉ cần không xảy ra chuyện thì cũng chẳng ai đi quản bọn họ đâu.”

Ba người tới Hồng gia, thắp một nén hương bái tế vong linh người đã mất rồi mới hỏi chuyện Hồng Tường Dân.

Bọn họ ra khỏi nhà họ Hồng khi trời đã tối. Lúc Dương Quý Minh về đến phủ, bữa tối đã nguội cả rồi.

Thượng Gia Ngôn sai Hòe An bưng nước ấm vào cho hắn rửa mặt, lại tự tay giúp hắn thay đồ.

Nhìn một bàn đồ ăn cùng hai bộ bát đũa, Dương Quý Minh vừa đau lòng lại vừa tự trách: “Đều tại ta, lẽ ra ta phải sai người báo cho ngươi là sẽ về muộn.”

“Ta không đói, chờ ngươi rồi cùng ăn luôn.” Thượng Gia Ngôn cũng rất xót xa: “Làm việc ở phủ Thuận Thiên vất vả lắm phải không?”

“Cũng bình thường thôi.” Dương Quý Minh thản nhiên đáp.

Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt: “Dùng bữa đi.”

Thấy y lo lắng, Dương Quý Minh lại bổ sung: “Thật sự không vất vả, chỉ là gặp chuyện hơi khó giải quyết. Ngươi đừng lo, ta sẽ làm tốt công việc này.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Ăn cơm đi đã.” Dứt lời, y gắp thức ăn vào bát người kia. Đây là lần đầu tiên y làm như vậy, trước giờ đều là Dương Quý Minh chăm sóc y thôi.

Dương Quý Minh vô cùng cảm động, tức phụ của hắn thương hắn đi làm vất vả!

“Hôm nay dùng bữa muộn hơn bình thường rất nhiều, mau ăn đi.” Dương Quý Minh cũng gắp thức ăn cho Thượng Gia Ngôn, dịu dàng nói.

“Ừ.” Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng đáp rồi mới chuyên chú ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ra sân đi dạo.

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Có việc gì khó, nói ta nghe được không?”

“Đương nhiên.”

Thế là Dương Quý Minh kể vụ án của Hồng Tường Dân cho y nghe, cuối cùng kết luận: “Chắc chắn lần này ta sẽ đắc tội với An Xương Bá phủ, nhưng người hạ lệnh điều tra và đứng ra xử án đều là Hứa đại nhân. Nên nếu An Xương Bá phủ muốn gây khó dễ thì cứ đi tìm Hứa đại nhân ấy.”

Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày: “Phu nhân của An Xương Bá là muội muội của Thành Quốc Công.”

Dương Quý Minh cúi đầu, thở dài: “Một Bá phủ, lại thêm một Quốc Công phủ, đúng là khiến người ta đau đầu. Ngươi nói xem, một quý phụ như thế, tại sao lại cho vay nặng lãi, rồi còn sai tay chân đánh chết người?”

Thượng Gia Ngôn nhếch miệng: “Chưa chắc đã không có cách giải quyết đâu.”

“Là sao?”

“Phu nhân An Xương Bá hiện giờ chỉ là vợ kế. Bà ấy vốn là thứ muội của phu nhân nguyên phối. Mà thế tử lại là nhi tử thân sinh của phu nhân quá cố. Cho nên, nếu thế tử An Xương Bá phủ đồng ý hợp tác, chuyện này sẽ dễ xử lý hơn nhiều.”

“Con riêng và mẹ kế, thú vị quá. Ngày mai ta sẽ cho người đi hỏi thăm chuyện nhà An Xương Bá.”

Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Đại tẩu của ta cũng quen phu nhân thế tử An Xương Bá phủ, ngày mai ta sẽ sai người về Thượng phủ nhờ đại tẩu hẹn phu nhân thế tử ra ngoài, coi như chuẩn bị thêm phương án dự phòng.”

“Cảnh Thước, ngươi đúng là phúc tinh của ta!” Dương Quý Minh cười ha ha, hệt như sắp phá được án đến nơi.

Thượng Gia Ngôn lườm hắn, đỏ mặt nói: “Vẫn chưa biết có thể giúp được hay không cơ mà.”

“Cảnh Thước bằng lòng hao tâm tổn trí vì ta, ta đã cảm động lắm rồi.”

Thượng Gia Ngôn ra vẻ khó chịu, hừ hừ mấy tiếng, lại nói: “Ngươi đấy, sau này không được để ta hao tâm tổn trí nữa đâu.”

“Ngươi nói đúng, ta phải tiến bộ hơn, không thể để ngươi nhọc lòng lo nghĩ cho ta mãi được.”

Thượng Gia Ngôn không khỏi cong môi, cười nói: “Chờ xong việc, ngươi hãy cảm tạ ta đi.”

Dương Quý Minh ôm người nọ từ phía sau, gục đầu lên vai y, nói: “Nếu không ngại, Cảnh Thước ca ca nói xem ta phải cảm tạ thế nào?”

“Chờ ta nghĩ ra rồi nói.”

“Được.” Dương Quý Minh cọ đầu vào cổ y.

Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt, lại nhắc nhở: “Đi dạo đủ rồi, ngươi vào thư phòng đọc sách đi.”

Dương Quý Minh gian nan đáp một tiếng “được”, gian nan bỏ y ra, rồi lại gian nan đi vào nhà.

Thượng Gia Ngôn lắc đầu bật cười rồi cũng vào theo.