Lúc hộ sĩ đi ra cửa, Lý Triệt từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy Liền Tịch Tịch tỉnh lại, anh đi từ từ đến bên giường nói: “Ba mẹ cô đã không có việc gì rồi, tôi đã đưa hai người đó đi bệnh viện tư nhân khác để an dưỡng rồi.”
Nghe được tin tức cha mẹ mình bình an vô sự, nổi li lắng của Liền Tịch Tịch hoàn toàn biến mất, cô cảm kích nhìn Lý Triệt nói: “Cám ơn anh, thật sự rất cám ơn anh.”
“Ngày mai hẳn là sẽ có cảnh sát ghi khẩu cung của cô, cô nghỉ ngơi tốt một chút. Chồng của cô ở bệnh viện Nam Giao bị bắt, hiện tại đã bị đưa đến cục cảnh sát nhốt lại. Bất quá. . . . . .” Lý Triệt đang nói, đột nhiên dừng lại một chút.
“Như thế nào?” Liền Tịch Tịch hiếu kỳ hỏi.
Kỳ thật cô hiện tại cũng không quan tâm sống chết của Trương Tuấn ra sao, nhưng là, nếu như Trương Tuấn giết người mà không nhận được sự trừng phạt thích đáng, thì có lẽ cô sẽ không thoát khỏi bóng ma của Trương Tuấn, không cách nào mà thoát ra được.
“Theo như luật sư đại diện của hắn ta trình bày, Trương Tuấn có vấn đề về tâm lý hơn một năm nay, hơn một năm nay, tuần nào hắn ta cũng đi khám bác sĩ tâm lý. Cho nên, khi quan tòa phán Trương Tuấn phát bệnh mà gây thương tổn cho người khác, có thể sẽ không phán hắn ta ngồi tù.” Khi Lý Triệt nói ra những lời này, biểu lộ rất nghiêm túc, như một bản đao sắc bén nay lại càng cong và tỏa ra khí lạnh mạnh hơn.
“Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Chính là, hắn ta, hắn ta giết người đó. Hắn ta giết Nhược Vân, sau đó còn giết cả bác sĩ xủa hắn ta.” Lời nói Lý Triệt làm cho cái tâm an ổn của Liền Tịch Tịch một lần nữa treo lên, cô không cách nào tưởng tượng được, nếu như Trương Tuấn làm nhiều chuyện xấu như vậy mà pháp luật không có cách nào chế ngự hắn ta, như vậy nhân sinh sau này của cô còn bảo đảm được sao? Trương tuấn sẽ bỏ qua cô sao? Trốn, cô lại có thể thoát được sao?
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Anh nhìn cô sợ hãi cũng không hề giật mình, chỉ là nhàn nhạt phân phó một câu, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi. . . . . . Chờ một chút. . . . . .” Liền Tịch Tịch suy yếu mở miệng hô một câu, miễn cưỡng dựng cả người ngồi dậy, trên mặt thì tái nhợt, môi khô nứt cả ra.
Lý Triệt dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn về phía giường bệnh của Liền Tịch Tịch, coi như là chờ cô ra lí do kêu mình lại.
“Cám. . . . . . Cám ơn anh. . . . . . Lần này nếu không phải nhờ có anh, mạng sống của tôi và cha mẹ tôi đã không còn.” Cô nhìn mặt của anh, nhịp tim của cô bỗng đập mạnh lên, phảng phất hết thảy những chuyện xảy ra đều giống như cô đang nằm mơ.
Người đàn ông xa lạ này , mấy tháng trước đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, từ trong buổi hôn lễ đầy chật vật của cô mà đem cô ra.
Mà bây giờ, mấy tháng sau, anh lại giống như thiên thần mà xuất hiện, cứu cô ra từ trong hang sói đầy khủng bố. Nếu như nói, anh thật sự là sứ giả mà ông trời phái tới giúp cô, nhưng trên thế giới này vẫn có rất nhiều người đau khổ, vì sao mà ông trời lại muốn giúp cô?
Nếu như ông trời trên cao có lòng thương hại cô, thì có cần làm cho cô đau khổ như bây giờ không ?
Cô nghĩ mãi mà không rõ, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ.
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Vẫn là bốn chữ, đầu anh cũng không lại rồi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, đôi mắt xinh đẹp của Liền Tịch Tịch ảm đạm xuống, tuy rằng anh cứu mạng của cô, chính là, thái độ của anh đối với cô, lại làm cho cô cảm thấy rất lạnh. Chẳng lẽ anh trời sinh là một người lãm đạm như vậy sao?
Nằm trên giường bệnh trằn trọ một hồi, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu. . . . . .
Tại bệnh viện ở gần nửa tháng, thân thể Liền Tịch Tịch đã khôi phục gần như trước, những vết thương trên người cô, giờ đây đã kết vảy lên da non, lưu lại những vết sẹo màu hồng nhạt.
Ở bệnh viện nửa tháng, tổng cộng lại thì cô chỉ thấy qua Lý Triệt ba lần, anh thật giống như bề bộn nhiều việc, mỗi lần tới cũng chỉ là đơn giản nói với cô một chút về chuyện của Trương Tuấn. Vài lần về sau, thì đều là cảnh sát cho người tới hỏi chuyện của cô.
Kỳ thật, từ ngày đó Lý Triệt nói cho cô biết, đại diện luật sư của Trương Tuấn nói rằng Trương Tuấn có dấu hiệu phát bệnh, trong lòng của cô có dự cảm rằng, Trương Tuấn sẽ không đơn giản như vậy khi đưa vào nhà tù.
Quả nhiên, cha mẹ của Trương Tuấn ngay sau khi nghe tin Trương Tuấn có chuyện xảy ra liền về nước, bọn họ lợi dụng quan hệ rộng rãi của mình cùng với tiền tài của họ, tận lực vì Trương Tuấn mà chuẩn bị hết thảy. Hiện tại, theo thời gian trôi qua, các chứng cớ cho thấy Trương Tuấn giết hại Nhược Vân và vị bác sĩ tâm lý được thu thập đầy đủ, cùng với tội danh mưu sát Lâm Kiều Nga và ngược đãi vợ mình là Liền Tịch Tịch. Đáng tiếc, những tội danh cùng các chứng cớ đều bị Trương gia bác bỏ bảo rằng Trương Tuấn khi đó đang phát bệnh tầm thần, nói cách khác, phán quyết cuối cùng của tòa án dành cho Trương Tuấn, chính là đi bệnh viện tâm thần an dưỡng.
Kỳ thật, khi Lý Triệt nói chuyện này với cô lần đầu, trong lòng của cô liền chậm rãi hiểu rõ kết quả như thế nào, cho nên, khi cô nghe được phán quyết, cũng không có kích động mà mất đi lý trí.
Cô ngồi hàng ghế người bị hại trên tòa án, nghe quan toà tuyên án, trên mặt chỉ có thể lộ ra một nụ cười sầu thảm.
Trương Tuấn đứng trên chỗ bị cáo, khoảng cách giữa bọn họ cũng không quá xa, cô có thể cảm giác Trương Tuấn muốn nhìn thấy nét mặt của cô hiện giờ. Có một khắc, có vẻ như Trương Tuấn đột nhiên bình thường trở lại.
Anh xác thực là có bệnh tâm thần, cho nên, mặc dù là pháp luật chế ngự anh không được, như vậy nội tâm của anh có thể sống tốt sao? Vĩnh viễn bị vây ở quan niệm trong bệnh của anh, thế giới của anh so với ngục giam còn đáng sợ hơn.
Lúc này đã đến dần dần tiến vào cuối mùa thu, Liền Tịch Tịch ngồi trong tiểu hoa viên ở bệnh viện, nhìn những chiếc lá rụng, trong nội tâm không biết là tư vị gì.
Ở đằng sau cô không xa, Lý Triệt chẳng biết lúc nào tới, anh lẳng lặng dừng lại sau lưng của cô, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu lộ gì.
“Lee, còn nửa giờ nữa là máy bay cất cánh đấy.” Chương Hiển đứng ở bên người Lý Triệt, thần sắc có vẻ rất vội vàng.
Máy bay sẽ không đợi người, bọn họ vì thu mua Diện đã muốn sứt đầu mẻ trán, 3h trước bọn họ nhận được tin tức, con trai Dư Vệ Bình là Dư Trung Lễ ở Macao đánh bạc. Đây là cơ hội tốt nhất để bắt được Dư Trung Lễ, người như Lý Triệt đây, há lại đơn giản buông tha cho cơ hội này.
“Đi thôi.” Ngữ khí không có bất kỳ tâm tình, ánh mắt của anh nhìn Liền Tịch Tịch thật lâu, sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này Liền Tịch Tịch có vẻ là cảm nhận được có người đang đứng sau lưng mình, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, trùng hợp chứng kiến Lý Triệt xoay người rời đi, cô tranh thủ thời gian mở miệng hô: “Lý Triệt.”
Nghe được có người hô mình, Lý Triệt thân hình có chút dừng lại, quay đầu nhìn về phía Liền Tịch Tịch.
Cô bước nhanh chạy tới chổ anh, khí tức hơi có chút thở gấp: “Anh. . . . . . Là tới thăm tôi sao?”
“Thân thể thế nào?” Ánh mắt của anh dừng lại tại trên mặt của cô, nhìn ra được, khí sắc cô đã khá lên nhiều, không giống như vẻ mặt tái nhợt lúc ban đầu.
“Ừ, bác sĩ nói tôi tùy thời có thể xuất viện. Bất quá. . . . . . Tiền thuốc men thì trong thời gian ngắn tôi không thể trả cho anh được, còn có cha mẹ tôi bên kia .” Thanh âm của cô lúc này đặc biệt nhỏ, hai con mắt nhìn chằm chằm vào trên mặt đất, giống như một đứa trẻ làm sai chờ ha mẹ trách phạt.
“Đi thay quần áo.” Anh cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô nói.