Kỹ thuật lái xe của Tiểu Lý không tệ.
Không bao lâu liền đem Liền Tịch Tịch về đến nhà.
Xuống xe, Liền Tịch Tịch lễ phép mời Tiểu Lý vào trong nhà cô ngồi một chút, vốn cô cho là Tiểu Lý sẽ từ chối.
Không ngờ, cô không nghĩ rằng anh sẽ chẳng hề suy nghĩ mà đồng ý lời mời.
Mĩm cười một chút, Liền Tịch Tịch rất lo lắng khi Trương Tuấn nhìn thấy Tiểu Lý sẽ tức giận, nhưng lời đã ra khỏi miệng, cô cũng không thể thu lại lời nói của mình, chỉ có thể mở cửa ra, sau đó dẫn Tiểu Lý vào trong nhà.
Vừa vào cửa, nhìn thấy vườn hoa nhỏ trước sân, Tiểu Lý chậc chậc ngợi khen.
Kỳ thật không phải là anh chưa thấy qua biệt thự, nhưng là, khi nhìn thấy một biệt thự xinh đẹp như thế này, anh nhịn không được tán thửng nó. Dù sao, căn nhà như vậy luôn là thứ anh mơ ước, không biết còn phấn đấu bao lâu mới có thể mua được.
Đi vào phòng khách, Liền Tịch Tịch không nhìn thấy bóng dáng Trương Tuấn, trái tim cô dần dần thả lỏng.
Rót cho Tiểu Lý một , sau đó gọi anh ngồi xuống.
Trong nội tâm Liền Tịch Tịch một mực âm thầm cầu nguyện Trương Tuấn tối nay trở về, ngàn vạn lần không cần phải đụng phải Tiểu Lý.
Không biết có phải là do lâu rồi Tiểu Lý không nhìn thấy Liền Tịch Tịch nên không có điều gì đặc biệt quan trong muốn nói, tóm lại, mắt thấy mặt trời muốn xuống núi, anh còn không muốn rời khỏi. [túm lại là thèng này muốn nịnh nọt Trương Tuấn mà thuj ==!]
Không có biện pháp, Liền Tịch Tịch chỉ có thể mở miệng mời anh ở lại ăn tối xong rồi về.
Tiểu Lý lúc này mới giật mình nhớ ra cái gì đó rồi nói :
"Không cần, cám ơn bãn. Bạn gái của tớ vẫn chờ tớ cùng nhau ăn cơm. Tớ đi trước, Tịch Tịch, sau này chúng ta thường xuyên liên lạc nhiều hơn nha."
Cuối cùng cũng đi, Liền Tịch Tịch âm thầm thở dài, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, cô gật đầu với anh nói:
"Lần sau mang bạn gái của cậu tới nhà mình làm khách nha."
"Biết rồi, biết rồi. Tớ đi trước, tạm biệt."
Tiểu Lý cười rồi khoát khoát tay với Liền Tịch Tịch, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Lúc này tảng đá trong lòng Liền Tịch Tịch rơi xuống hơn phân nửa.
Nhìn bóng lưng Tiểu Lý rời đi, cô đột nhiên có điểm chán ghét chính mình.
Cô phát hiện hơn một năm nay Tiểu Lý đã trở nên dối trá, nhưng bản tính cũng không có thay đổi, vẫn như vậy là một đứa con trai đĩnh đạc, ngay thẳng đáng yêu.
Yên lặng thở dài, cho đến khi bóng dáng Tiểu Lý hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của cô, cửa lớn trong sân khép lại, tảng đá trong lòng triệt để rơi xuống hết