Đi vào bệnh viện, Liền Tịch Tịch trực tiếp chạy về phía tầng 5 của khoa nhi.
Dưới sự dẫn dắt của cô hộ sĩ, cô lập tức nhìn thấy đứa bé nằm trong lồng kiếng giữ ấm đang chép chép cái miệng của mình.
Mặc dù là sinh non, nhưng đứa bé lại phát triển cực kỳ nhanh, hộ sĩ nói với Liền Tịch Tịch, bình thường những đứa trẻ sinh non đều có đủ loại bệnh và biến chứng, nhưng có điều đứa bé này so với những đứa trẻ bình thường sinh đủ tháng đều muốn khỏe mạnh hơn chúng, thể trọng cũng so với những đứa trẻ sinh non khác muốn nặng một chút, cho nên ba ngày sau xuất viện hẳn là không có vấn đề gì.
Cách lớp lồng kiếng dày giữ ấm cho bé, Liền Tịch Tịch nở một nụ cười nhẹ nhàng mà đã lâu rồi cô không nở nụ cười như thế.
Dưới đáy lòng cô yên lặng nói: Nhược Vân, cô thấy không? Con của cô rất khỏe mạnh, cũng rất đáng yêu, cô đã có thể yên tâm đi.
Không biết có phải đứa bé cảm giác được có người đến thăm nó hay không, đôi mắt khi nãy còn đabg nhắm chặt đã mở ra.
Hai màu trắng đen trong đôi mắt đó giương lên, như là đang nhìn thế giới này.
"Cô xem, đứa bé lại mở mắt kìa."
Nhìn thấy đứa bé tỉnh lại, Liền Tịch Tịch kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), cô có chút kích động cùng với lời nói của cô hộ sĩ.
"Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên đứa bé mở to mắt như vậy. Bởi vì là đứa sinh non, cho nên phát dục có phần chậm hơn so với những đứa sinh đủ tháng, nhưng là đứa bé này lại đến ngày thứ ba có thể mở to mắt, thật sự là quá thần kỳ."
Hộ sĩ cũng có chút kích động, đại khái là do cô lần đầu nhìn thấy đứa bé sinh non mà có thể phát triển mạnh như thế, sức khỏe cũng tốt như thế.
"Chắc hẳn là do người mẹ ở thiên đường đã phù hộ cho nó."
Vẻ mặt bây giờ của Liền Tịch Tịch chẳng khác vẻ mặt của một người mẹ là mấy, có lẽ từ khi Nhược Vân đem đứa bé phó thác cho cô, cô đã chuẩn bị để sẳn sàng làm mẹ đứa bé này. . . . . .
Ở bệng viện chừng hai ba tiếng, cô hỏi y tá một số vấn đề cơ bản chăm sóc trẻ sinh non, để có thể chuẩn bị thật tốt cho đến khi đứa bé được đưa về nhà.
Tưởng tượng thấy trong nhà đột nhiên có thêm một đứa bé đáng yêu, hẳn là sẽ có thêm một chút không khí vui vẻ.
Đợi cô từ bệnh viện đi ra, đã là giờ cao điểm của tan tầm.
Đứng bên đường thật lâu mà cũng không đón được taxi về nhà.
Bởi vì sợ Trương Tuấn đột nhiên về đến nhà phát hiện cô không có mặt mà tức giận, trong nội tâm cô một hồi lo lắng.
Ngay khi cô nghĩ mình phải ngồi xe bus mà đi về nhà, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phía sau cô.
"Tịch Tịch, đã lâu không gặp, không nghĩ tới có ngày sẽ gặp lại bạn."
Một giọng nam cởi mở truyền vào lỗ tai của cô, cô khựng người lại, lập tức khóe miệng chậm rãi giơ lên, lộ ra một nụ cười kinh hỉ.