Không biết khi nào mà ngoài trời lại đổ mưa, tiếng mưa rơi hỗn hòa cùng với từng tiếng rên rỉ, làm cho trái tim Liền Tịch Tịch một lần lại một lần căng lên từng hồi.
Không biết qua bao lâu, hai người trên giường rốt cục đình chỉ động tác.
Anna biểu lộ vẻ mặt thỏa mãn, có lẽ sự tồn tại của Liền Tịch Tịch làm cho cô có cảm giác kích thích không giống như trước kia.
Mà Trương Tuấn thì như cũ là mặt không biểu tình, hoàn toàn là một bộ mặt lạnh giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
"Bây giờ tôi có thể rời khỏi sao?"
Nhìn màn biểu diễn kia cuối cùng cũng kết thúc, Liền Tịch Tịch rốt cục mở miệng, thanh âm của cô rất nhỏ, mang theo một chút run rẩy.
"Cút đi."
Rất hiển nhiên, lời nói của Liền Tịch Tịch lại một lần nữa chọc giận tới thần kinh Trương Tuấn, anh quát lên một tiếng lớn, sau đó tiện tay đem cái gạt tàn thuốc thủy tinh trên tủ đầu giường ném tới dưới chân Liền Tịch Tịch.
Hoảng sợ lui về phía sau hai bước, tránh thoát tập kích bằng cái gạt tàn thuốc, cô yên lặng mở cửa phòng, nhẹ nhàng lui ra ngoài, sau đó lại đem cửa phòng đóng lại.
Giống như trên chân bị cùm bằng khối chì nặng, cô chậm rãi đi xuống cầu thang, đi vào ghế sa lon trong phòng khách ngồi xuống, hai mắt lẳng lặng ngóng nhìn những giọt mưa rơi vào trên cửa sổ.
Trước kia, có lẽ cô không thích trời mưa, nhưng cũng không ghét.
Mà hôm nay, cô lại yêu cảm giác trời mưa, ít nhất tại cô nghĩ, tiếng mưa rơi nhiều ít có thể che dấu những tiếng rên rỉ làm cho người chán ghét kia.
Cô bây giờ, hình như là sẽ không rơi lệ.
Chính là, yết hầu cùng tâm tại sao lại rất đau?
Là vì lệ đã biết không thể tuôn ra bên ngoài, chỉ có thể tuôn ở trong lòng thôi sao?
Thở dài một tiếng, cô đứng dậy mở cửa phòng khách, sau đó đi vào trong mưa.
Có lẽ, lúc này, cũng chỉ có những giọt nước đến từ bầu trời, mới có thể đem phần tân hồn đầy dơ bẩn của cô rửa sạch sẽ . . . . . .
Những giọt mưa lạnh như băng đánh vào trên người của cô.
Không đau, nhưng lại lạnh, giống như ánh mắt Trương Tuấn khi liếc nhìn cô.
Nhân sinh chỉ như lúc mới gặp.
Cô cùng Trương Tuấn lúc mới gặp gỡ tốt đẹp như vậy, mà bây giờ lại. . . . . .
Nước mắt rốt cục chống cự không nổi tuyệt vọng trong lòng mà tuôn ra ngoài.
Cùng với mưa, cô cảm thấy, như vậy, có lẽ không ai biết cô đang khóc đi.
Sau lưng cô, một ánh mắt sắc bén từ cửa sổ lầu hai phóng tới.
Mang theo một nỗi lòng phức tạp , làm cho không người nào có thể đoán được.