Mãi cho đến khi tiệc rượu chấm dứt Liền Tịch Tịch cũng không thấy bóng dáng Lý Triệt. Giống như một giấc mộng ngẫu nhiên mà thoáng qua thôi.
Ngồi ở trên xe Trương Tuấn, cô nhắm mắt lại, muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút.
Trên đường đi, khuôn mặt Trương Tuấn toàn là một vẻ âm u, nhìn không ra biểu lộ gì.
Về đến nhà, Liền Tịch Tịch ném túi xách xuống chuẩn bi bước vào nhà tắm, nhưng mà, cô mở vòi nước cởi y phục xuống, Trương Tuấn đột nhiên xông vào.
“Anh. . . . . . anh muốn làm gì?”
Cô có chút sợ hãi đưa hai tay che ở trước ngực, thanh âm run run mà hỏi.
“Đưa bàn tay của cô ra đây.”
Hai mắt anh mang theo hàn quang, giọng điệu đầy vẻ lạnh lùng.
“Anh. . . . . . anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Ngồi trong bồn tắm, hai chân cô co lại ở trước ngực, toàn thân bắt đầu phát run.
Biểu lộ giờ phút này của Trương Tuấn rất đáng sợ, trong tay anh cầm một cái bàn chải, Liền Tịch Tịch căn bản không biết anh muốn làm gì.
Thấy cô không nghe thao lời của mình, Trương Tuấn vươn tay dùng sức kéo tay Liền Tịch Tịch, túm đến trước mặt mình, sau đó cầm bàn chải trong tay bắt đầu hung hăng mà chà.
“Trương Tuấn. . . . . . Đau quá, van cầu anh dừng tay.”
Lông bàn chải cứng ngắc chà trên bàn tay cô khiến cho nó bắt đầu đỏ lên, cô đau đến thét lên, liều mạng kéo tay mình trở về.
Nhưng Trương Tuấn cũng không cho cô kháng cự nửa phần, khóe miệng của anh không ngừng mở rộng, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy tàn ác.
“Cô dám để cho thằng kia nắm tay cô, tôi liền thay cô rửa sạch sẽ, tôi rất yêu cô, chẳng lẽ cô không cảm động sao?”
Thanh âm của anh mang theo một chút phấn khởi, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng.
“Không cần phải chà, đau quá a. . . . . .”
Anh càng chà thì càng dùng lực đến nỗi vết sẹo trên mu bàn tay chưa lành kia ngày càng thêm bị thương, mu bàn tay bị chà ra một tầng da, máu một lúc nhiều ra.
Liền Tịch Tịch một bên cầu xin tha thứ, một bên nước mắt rơi.
Đau đớn trên mu bàn tay truyền thẳng đến đáy lòng cô, sự đau đớn của việc chà máu và thịt với nhau khiến cho hô hấp của cô dần dần khó khăn.
“Đau lắm sao? Đã biết đau nhưng vì sao cô không tự ái? Cô thiếu đàn ông sao? Bây giờ tôi đang ở trước mặt cô, cô nghĩ như thế nào? Đến a. . . . . .”
Máu tươi trên mu bàn tay cô chảy xuống tay của anh, máu nhiều đến nỗi làm cho người ta giật cả mình, làm cho tâm tình của anh đang đầy sự tức giận cũng cảm thấy luống cuống.
Vứt bỏ bàn chải trong tay, anh đem cô đang ở trong bồn tắm mà ôm chặt vào, đầu cô lộ ở bên ngoài:
“Nói cho anh biết, trong lòng em rốt cuộc là nghĩ như thế nào ? Em yêu anh sao? Yêu sao?”