Đầu của Liền Tịch Tịch cúi xuống nhìn mặt đất. Một cánh tay bị Trương Tuấn cầm lấy để khoát trên tay anh, khi hai người xuất hiện, lập tức đã làm cho chủ nhân của tiệc rượu, chính là giám đốc của tập đoàn Diện – Chu Vạn Lý chú ý.
“Chu bá phụ, xin lỗi vì đã tới chậm.”
Trương Tuấn đi qua lễ phép chào hỏi Chu Vạn Lý, nụ cười trên môi đặc biệt khiêm tốn.
“Không muộn không muộn, nghe nói cha mẹ cháu xuất ngoại đi du lịch rồi, hai người đó thật sư là biết hưởng thụ cuộc sống nha. Còn người này chính là cô dâu mới cưới đi?”
Chu Vạn Lý ha ha cười, ánh mắt rơi vào Liền Tịch Tịch đang đứng bên cạnh Trương Tuấn.
“Cháu chào Chu bá phụ.”
Liền Tịch Tịch có chút khẩn trương, thậm chí cô còn không dám nhìn Chu Vạn Lý ở trước mặt. Cô có thể nghe thấy âm thanh run rẩy của chính mình, nhưng giờ phút này cô chỉ có thể bắt buộc chính mình trấn định lại.
Rất hiển nhiên, trong những trường hợp như vậy, thật không thích hợp để cô tham dự.
“Rất tốt, quả nhiên là tú ngoại tuệ trung*. Ánh mắt của cháu thật không sai a. Tiễu Lê nhà ta cũng không thể so với.” (* tú ngoại tuệ trung: bên ngoài xinh đẹp, bên trong thì có đủ trí tuệ, hiểu biết)
Chu Vạn Lý hướng Liền Tịch Tịch gật gật đầu, sau đó nhìn về phía một phương hướng khác nói:
“Có khách quý đến đây, 2 đứa cứ tự nhiên, bá phụ muốn đi chào hỏi khách khứa .”
“Chu bá phụ đi mau lên.”
Trương Tuấn mỉm cười trả lời.
Liền Tịch Tịch cũng nhu thuận gật đầu theo.
Đợi Chu Vạn Lý rời khỏi, vài người bạn của Trương Tuấn đều chạy tới chào hỏi cùng anh, hôn lễ lần trước của bọn họ, đám người kia đều có tham gia, lúc ấy cảnh tượng thật không thể tưởng tượng nỗi, cô dâu khi ấy đã bị tiểu tam đánh lui, xem ra hiện tại, sắp có sự tình mới xuất hiện nha.
“Tuấn thiếu, lần đầu tiên thấy cậu mang vợ của mình ra ngoài nha. Anh cũng phải cẩn thận một chút, mỹ nữ xinh đẹp như vậy, sẽ có rất nhiều người thèm muốn đấy.”
Một anh chàng mặc lễ phục màu trắng cầm ly rượu đỏ đến trước mặt Trương Tuấn mà trêu ghẹo, ánh mắt thì không ngừng ở trên người Liền Tịch Tịch mà lưu luyến.
“Chỉ cần tiểu tử ngươi không vợ ta thành mục tiêu, thì người khác cũng không dám ngấp nghé.”
Trương Tuấn đối với sự trêu ghẹo của người bạn cùng lớn lên từ nhỏ Tôn Dương không thèm tức giận, anh vỗ vỗ bờ vai của Tôn Dương cười nói.
Tôn Dương nghe vậy, nhíu mày trả lời:
“Cậu nói gì vậy? Những cô gái lọt vào mắt xanh của công tử ta đây cũng không nhiều, nếu như không phải Liền Tịch Tịch bị cậu nhìn thấy trước, cậu cho rằng cô ấy còn đến phiên cậu ư?”
“Đã biết, cậu sợ người khác biết cậu là play boy ư?”
Trương Tuấn ha ha cười, sau đó cầm lấy ly rượu trong tay bồi bàn, đưa một ly cho Liền Tịch Tịch, mình cũng cầm một ly.
“Ai là Play Boy a?”
Hai người nói giỡn , một thanh âm thanh thúy gia nhập vào, chỉ thấy một cô gái mặc lễ phục gợi cảm màu vàng đi đến trước mặt ba người.
“Ông trời ạ*, Tiểu Lê, hình như lần này cô hạ quyết tâm nha, thịt mỡ dư thừa trên người đã biến mất rôi, không tệ, không tệ, cái này dáng người này có thể đi ra ngoài hại nước hại dân .” (*nguyên văn câu này là “của ta tiểu cá ngoan ngoãn”, mình không biết edit làm sao nên chém đại >.