Đêm hôm đó, Trương Tuấn đến nửa đêm mới về. Liền Tịch Tịch ngồi ở trên ghế sa lon chờ anh.
Cô muốn biết bệnh tình mẹ của cô thế nào, có hay không nguy hiểm tánh mạng.
Cửa bị đẩy ra, cô phản xạ theo liền đứng dậy, nhìn về cửa.
Trương Tuấn đi vào, bất quá là bị một cô gái nâng vào.
“Anh. . . . . . Anh ta uống rượu nhiều quá, tôi đưa anh ta trở về. . . . . .”
Cô gái kia xem tuổi không quá hai mươi, trên mặt trang điểm nhẹ, mái tóc đen dài thẳng mượt buông xuông trước ngực, trên mắt phủ một lớp phấn mắt hồng nhạt, lông mi dài nhẹ chớp, một vẻ đẹp làm rung động người.
“Cám ơn cô đưa anh ta trở về.”
Liền Tịch Tịch không suy nghĩ gì nhiều về thân phận cô gái xinh đẹp trước mắt này, cô đi lên phía trước muốn đỡ lấy Trương Tuấn, kết quả lại bị Trương Tuấn dùng sức đẩy, đem cô đẩy ngã trên đất.
“Đừng đụng vào tao , con tiện nhân này. Mày xem cô gái trước mặt mày, cô ta chẳng phải rất thanh thuần? Có phải rất giống đứa hạnh của cô? Tao cho mày biết, cô ta chính gái đi bán, nhưng cô ta so với mày thành thực, ít nhất cô ta biết mình giá trị bao nhiêu tiền.”
Trương Tuấn chỉ vào Liền Tịch Tịch quát.
Sau đó, quay sang, men say mà mờ mịt nhìn cô gái bên cạnh:
“Cô. . . . . . Cô nói cho cô ta biết. . . . . . Ta tốn bao nhiêu tiền bao cô đêm nay.”
“Tiên. . . . . . Tiên sinh. . . . . .”
Cô gái nhìn Trương Tuấn, môi có chút phát run.
Tối hôm nay là bọn họ tại quán bar quen biết nhau, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy anh, liền bị suất khí của anh hấp dẫn.
Cô cầu nguyện , cố chủ đêm nay của mình sẽ là anh, sau đó, trời cao tựa hồ nghe được nguyện cầu của cô, anh đi tới bên cạnh của cô, sau đó anh uống rất nhiều rượu, cô nghĩ cùng anh uống, lại bị anh ngăn cản.