*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- ------------
Ta vì người ngã ngựa mà mất mạng....
Thanh niên yêu đảng yêu nước Đống Thương Ca xuyên không rồi! Từ một công dân chủ nghĩa hiện đại lại xuyên vào một thế giới gì đó mà hắn không hề hay biết, cũng không quen. Thời đại gì mà nghe cái tên thôi cũng thấy lạ hoắc. Nhưng thế giới lạ này lại đang chứa đựng một Đống Thương Ca bị ngã ngựa mà chết....
Đừng hỏi vì sao, đơn giản là bữa ăn chùa thì không có món nào ngon cả, nhưng lại cố tình có nhiều người muốn giành, đơn giản là nó miễn phí, Đống Thương Ca cũng vậy, phía trường ngựa gần nhà mới mở ra, khuyến mãi vé vào chơi thử cho hội cận nghèo không có tiền, nhưng với một điều kiện là phải share và xem hết 60 cái video quảng cáo.
Video quảng cáo như thác đổ, chảy mãi không hết, Đống Thương Ca ngồi xem mà mắt muốn rút gân, cuối cùng cũng lấy được vé cưỡi ngựa miễn phí này.
Chuồng ngựa rất uy tín, đến nỗi hứa sẽ chỉ dẫn cho người không biết cưỡi là hắn đây, đảm bảo an toàn tuyệt đối, chỉ dẫn đến độ xuyên không luôn...
Vì một phiếu giảm giá mà chết, hắn cũng thật thảm.....
Từ thời Đống Thương Ca còn nghe nhạc Dã Lang Disco bây giờ lại đến nơi không có kết nối internet.
Thật thảm.....
Đống Thương Ca mờ mịt ngồi trên giường, trên đầu đội ngọc quan, tóc xõa dài, rèm phủ bên thành giường nhìn rất giống đồ của con gái... nhưng mà Đống Thương Ca đã xác định kỹ càng, hắn xuyên qua vẫn là nam.... trước mắt là gian nhà cổ kính... chỉ có cổ kính thôi chứ trong phòng không có thứ gì giá trị hết.
Thật không xong.... xuyên qua lại nghèo như thế? Trong lòng Đống Thương Ca như mướp đắng, hắn muốn về nhà....về nhà trời ạ... làm lụm vất vả mấy năm, tích góp mưa được căn nhà nhỏ, dọn vào chưa ở được mấy tháng thì người đã không còn, hắn tiếc tiền, tiếc luôn sự sa sỉ của hiện đại, tiện lợi của khoa học công nghệ.
Đống Thương Ca là cô nhi, dựa vào học bổng mà ra trường đã không dễ dàng gì rồi, sau đó làm nhà biên tập truyện ở tòa soạn, mới hôm qua còn làm việc chăm chỉ, một biên tập bé nhỏ làm việc rất vất vả, mỗi ngày đều có hàng nghìn bản thảo gửi đến toà soạn, mỗi lần như thế đều phải banh mắt đọc những quyển truyện dài nghìn chương.
Thật hâm mộ tác giả viết nhiều như thế~
Đống Thương Ca mới vừa chuyển sang tổ đam mỹ được một tháng, từ tổ ngôn tình chuyển sang, cái này thì do hắn mong muốn như vậy, bởi vì ngày nào cũng đọc ngôn tình tổng tài bá đạo phẩy tiền như nước, nữ chính thì mềm ngọt, đọc riết cũng tẩu hỏa nhập ma.
Đống Thương Ca đang sống rất tốt, đột nhiên xuyên không, hắn còn nhớ ra, hôm qua có một tác giả gửi đến cho tòa soạn một bộ truyện tu tiên, hắn còn chưa đọc hết, chưa duyệt xong thì chết rồi.... ai đến cứu rỗi cuộc đời hắn đi~ trời ơi~
Hắn ngáp một cái, vươn vai ưỡn người, trong đầu lại nghĩ tấm màn này vướng quá đi... sau đó thì....
Không có sau đó nữa, lòng bàn tay hắn phóng ra luồn ánh sáng, tấm rèm phía trước mặt thủng một lổ lớn. Bên bức tường tre cũng bị ngã sụp...
Mẹ ơi, gì thế này.... hắn là siêu nhân cổ đại à....
Đống Thương Ca hốt hoảng ôm gối trân trân nhìn ra ngoài, bản thân ngồi trên giường đối mặt với đất trời.
Không phải chứ~
Tiếng động phá nhà của Đống Thương Ca rất lớn, Lúc bấy giờ có một số người đồng phục trắng viền xanh, lưng đeo nạm ngọc, tay cầm kiếm hớt hải chạy tới.
Đống Thương Ca càng ngày càng hoảng, hắn chỉ mới lỡ tay một chút, bọn họ lại cầm kiếm chạy tới như thế... là để tính sổ với hắn Sao? Chỉ một bức tường và cái rèm hỏng lại muốn giết hắn ư?.
Đống Thương Ca đang ngồi nép vào góc tường run rẩy...
Trong nhóm người vừa đến có một người cầm đầu dõng dạc đưa mắt nhìn vào, sau đó thì ngẩn người, những người khác biểu cảm cũng y hệt như thế. Đống Thương Ca liếc nhìn, mặt cũng ngờ nghệch theo.
Vẻ mặt kì lạ của mấy người đó.... đây là không biết tính sổ như thế nào sao?.
Nhóm đệ tử núi Song Xuyên đang luyện kiếm ở phía sau núi, bỗng dưng nghe tiếng nổ lớn, Luyện Đương Vân thầm nghĩ không ổn rồi, vội vã dừng kiếm, kéo người chạy đến... không ngờ không ổn thật....
Hai bên cứ thế nhìn nhau, lúc này, bỗng chốc có một người hô lớn rồi một người khác chạy đi.
" không xong rồi, Sư phụ lại mất trí nhớ rồi!!!!!".
Hả?.
Nhóm người đó gọi ai thế, ai mất trí? Đống Thương Ca nghe nói, trong lúc suy nghĩ thì nhóm người kia đã đi đến, và rồi.... Đống Thương Ca nghĩ mình xong rồi!.
Nhưng không hề như hắn nghĩ, nhóm người đó đột nhiên khom người trước mặt hắn, cung kính, người cầm đầu đi trước nhóm người khi nãy cất tiếng:" sư phụ, ngài có bị thương ở đâu không?".
Đống Thương Ca ngạc nhiên vô độ, này là đang hỏi hắn Sao? Nhóm người áo màu kia cứ lom lom đưa mắt nhìn hắn, bất quá...
".... à.... ta không sao...". Đống Thương Ca mờ mịt nói. Trong lòng đang nghĩ mấy thứ không chắc chắn lắm, nếu không đúng, cùng lắm sẽ bị ê mặt mà thôi.
Nhưng quả nhiên...là đúng...
Nhóm người vừa nghe xong thì thở ra nhẹ nhõm, sau đó vây quanh hắn nhốn nháo.