Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 82




Căn cứ Bắc Hải là căn cứ quân sự tổng hợp có quy mô vô cùng lớn, tất cả máy móc thiết bị đều được trang bị đầy đủ, có thể nói đây là căn cứ quân sự khó vào nhất của Trung Quốc. 

Thượng uý Từ Khiêm cuối cùng cũng leo lên cái ghế Thượng uý mình mong ước từ lâu khi gần hai mươi lăm tuổi, ngoại trừ cấp Thượng uý ra thì còn lấy được một cơ hội ngàn năm có một vào kỳ kiểm tra hai tháng trước, một cơ hội được bước vào căn cứ quân sự Bắc Hải bắt đầu huấn luyện bí mật.

Từ Khiên luôn có chút kiêu ngạo vì bản thân là người giỏi nhất trong bạn đồng trang lứa, hắn có tư cách để kiêu ngạo như thế.

Từ học viện quân sự, hắn dùng thời gian ngắn nhất để có trên tay hai cái bằng, sau khi vào đơn vị quân đội địa phương thì lên như diều gặp gió, chủ nhân cúp quán quân tất cả các cuộc thi đều là của hắn.

Châm ngôn của Từ Khiêm là: IQ mới là thứ vũ khí quyết định thắng bại. 

Hôm qua đi máy bay chuyên dùng đến căn cứ Bắc Hải, Từ Khiêm sắp xếp phòng ký túc xá mới một chút rồi nghỉ ngơi.

Ký túc xá rất lớn, hai người một phòng, phòng nào phòng nấy đều ngăn nắp như nhau, hắn cũng không bị bệnh lạ giường, vừa ngả lưng là ngủ ngon lành. Không hổ là căn cứ Bắc Hải, điều kiện này, đãi ngộ này, đến cả nữ sĩ quan dẫn đường cũng rất đẹp…

Nhưng tâm trạng tốt đẹp đó đã biến mất hoàn toàn ngay buổi sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại. 

Hắn không phát hiện có người khác bước vào ký túc xá!

Hình như bạn cùng phòng hắn bay chuyến đêm, thấy hắn tỉnh lại thì nở nụ cười lộ tám cái răng trắng bóc, trần như nhộng: “Hi chú em! Dậy rồi hả!”

Từ Khiêm: “……”

Chú em con mẹ mày!

Người này vừa thấy đã biết là loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà đời này Từ Khiêm ghét nhất, cho nên hắn chỉ liếc một cái rồi đi tắm. Sau khi ra khỏi nhà tắm mới bất đắc dĩ chào một tiếng, chào xong cũng ra căn tin luôn. 

“Ôi chao, mấy ngày nay nhiều anh chàng đẹp trai đến quá trời quá đất luôn.” Dì ở căn tin cười toe toét, mới sáng sớm đã nhét cho hắn một đống bánh bao thịt cái nào cái nấy to tướng, nhiều đến mức chất đầy một cái chậu: “Mau ăn đi con, bánh bao hôm nay ngon lắm!” 

Từ Khiêm ngại ngùng ôm chậu, cảm thấy mình như thùng cơm. 

Mặc dù bọn họ ăn rất nhiều trước và sau khi huấn luyện thể chất, nhưng nhiều bánh bao như vầy có phải là hơi… nhiều…

“Anh Tranh Tranh ơi, em ăn không nổi nữa.”

Nhìn đi, ăn không nổi thật kìa… ủa khoan, sao lại là giọng của con nít?

Từ Khiêm đặt chậu lên bàn dài, hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ giọng nói truyền đến. 

Một tên mặt trẻ măng nhìn là biết mới lớn và một đứa mặt non choẹt nhìn là biết chưa lớn, hai người này ngồi kế bên nhau trên cái bàn dài đối diện, trước mặt là đủ loại dĩa. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất đậu lên khắp nơi, trông rất ấm áp. 

Trước mặt hai người bọn họ là một chậu trầu bà xanh um, Từ Khiêm ngồi xuống thì chậu trầu bà cũng che mất hai người bọn họ, khiến hắn chỉ có thể nghe tiếng chứ không thấy hình. 

Hắn hoang mang nghĩ, không phải căn cứ Bắc Hải nổi tiếng là khó vào hay sao, ngay cả khu dành cho người thân còn không có, tại sao lại có hai thằng nhóc này đây, chui lỗ nào vô!?

“Không ăn nổi nữa thì đừng cố nuốt vào.” Một giọng nam lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên: “Nhưng phải ăn hết nửa trái trứng gà còn lại.”

“Hả… vâng ạ.” Đứa nhỏ buộc phải đồng ý, hai người ăn uống cũng không tạo ra tiếng gì lớn.

Bọn họ đến rất sớm, lúc Từ Khiêm ăn đến cái bánh bao thứ ba thì một lớn một nhỏ kia đã ăn xong. 

Anh lớn chồng mấy cái dĩa lên nhau, để em nhỏ cầm mấy cái chậu không hộ mình, rồi cả hai chậm rãi bước ra ngoài như đang ở nhà. 

Từ Khiêm hoảng hốt, sao hắn bỗng có cảm giác mình đang xem quảng cáo đồ gia dụng vậy? Cuộc sống ở căn cứ Bắc Hải thư thái vậy á?

Bởi vì những người tham gia huấn luyện đến từ đủ mọi miền đất nước, có chỗ xa cũng có nơi gần, cho nên hai ngày sau khi Từ Khiêm đến căn cứ Bắc Hải thì chương trình huấn luyện bí mật mới bắt đầu. Từ Khiêm sống cùng người bạn cùng phòng đầu to óc trái nho nhưng không nói chuyện với nhau được bao lần, căn cứ lại hạn chế sử dụng internet, cho nên nếu hắn không đến thư viện tự học thì cũng ra sân thể thao chạy mười km mỗi chạng vạng. 

Ký túc xá liên tục có người dọn đến, qua quá trình nói chuyện, Từ Khiêm phát hiện cấp bậc của mình là cao nhất trong đợt huấn luyện này. 

Hai mươi lăm tuổi đã ngoi lên được cái chức Thượng uý, hắn đã là một hạt giống vô cùng tài năng trong cái thời đại hoà bình này.

Ngoại trừ hắn, trong tòa nhà chỉ có một người duy nhất cũng là Thượng uý giống hắn – cái tên đầu to óc trái nho ở chung phòng với hắn, tên Tôn Cao Đạt. 

Nhắc đến Tôn Cao Đạt, Từ Khiêm lại tức sôi máu. Tên này là một thằng thô lỗ, ngu si, thậm chí còn có hôm mặt dày nói một câu nghe là biết thiếu nghĩ “người được học hành đàng hoàng có khác”, anh ngừng điều trị rồi hả, không cần não thì hiến cho người cần đi!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có một người không có chút giá trị cạnh tranh nhưng lại cùng cấp với hắn bên cạnh cũng không phải tệ hại lắm, có thể làm nền cho hắn, khiến hắn đã giỏi nay càng xuất sắc hơn. 

Từ Khiêm tự an ủi bản thân, hắn phải nắm chắc lần huấn luyện này. 

Đúng thế, sau khi huấn luyện hai tháng xong sẽ có một kì thi, mặc dù chưa biết nội dung nhưng đã biết chỉ tiêu.

Dựa theo số điểm, chọn một trăm người trong năm trăm người bọn họ thực hiện nhiệm vụ bí mật, vừa nghe đến đây thì máu nóng trong người đã sục sôi.

Nhưng thông tin về chuyện này thật sự rất ít, căn cứ Bắc Hải lớn đến vậy, nhóm người tụ tập đến căn tin mỗi ngày đều thấy trống rỗng, không hề có cảm giác khí thế hừng hực mỗi khi ăn ở đơn vị cũ. Nhân viên làm việc vô tình gặp trên đường đi đã ít chứ đừng nói đến cấp trên, hành tung bí ẩn vô cùng. 

Trừ một phụ đạo viên tốt tính, mấy người mới này hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với ai khác trong căn cứ, đến tận hai ngày sau, tất cả đều bị sự thần bí này đánh bại.

“Mọi người nói xem, huấn luyện viên của chúng ta sẽ là ai? Cấp Tướng chăng?” Bữa tối, Từ Khiêm đang ăn tối với cả bọn thì bỗng có người nhắc đến đề tài tồi tệ này. 

“Ha ha ha ha pha trò vui đấy, cấp Tướng lái xe đến đây chạy một vòng quanh căn cứ đã quý hoá lắm rồi, huấn luyện viên gì chứ? Hơn năm mươi phần trăm là Thiếu tá, không thì cũng Trung tá là hết giá.”

“Thiếu tá chắc rồi, không biết từng tham gia cuộc thi quốc tế gì chưa, tôi tò mò quá đi mất, tôi cũng muốn đi….”

“Mấy năm nay được bao nhiêu cuộc thi đâu, hình như năm ngoái có một cuộc thi quốc tế, chúng ta thắng hạng nhất đúng không?”

“Đúng, bình thường là đã đăng báo rồi khen thưởng tuyên dương các thứ, nhưng năm ngoái lại không. Năm ngoái tôi còn ngồi đoán với chiến hữu, có khi nào người kia phạm phải sai lầm lớn gì đó không…”

“Sai lầm lớn? Sai lầm kiểu gì mới có thể cho cái cúp vô địch kia bay màu? Yêu đương với cấp Tướng à?”

Mọi người cười phá lên. 

Từ Khiêm cũng cười, nhưng lại mơ màng nghĩ đến mấy vị huấn luyện viên ngầu đét mạnh mẽ của mình.

Một ngày nào đó, chắc chắn hắn cũng sẽ trở thành người được mọi người sùng bái, dù sao hắn cũng chỉ mới hai mươi lăm mà thôi! Chỉ cần nắm chắc cơ hội lần này, vào được hạng mục bí mật kia, vậy thì một khi lập công, chắc chắn sẽ thăng chức vèo vèo trong năm năm.

Thiếu tá ba mươi tuổi… nước miếng của Từ Khiêm sắp rớt khỏi miệng rồi, hắn vội vàng cúi đầu lùa cơm. 

***

Tất cả đều là thành viên xuất sắc nhất ở đơn vị của mình, đến ngày bắt đầu huấn luyện, cả bọn ai cũng sợ ngây người.

Không có chuông báo tập hợp, không có huấn luyện viên oai hùng dạy dỗ bọn họ, thậm chí còn không có kiểm tra thể chất theo thông lệ. Khi năm trăm người tinh anh đến sân thể thao, chờ từ lúc mặt trời mới nhú đến tận khi treo cao, tám giờ rưỡi sáng mới thấy phụ đạo viên hộc tốc chạy đến. 

Tính tình phụ đạo viên tốt cực kì, cười một cái mới nói: “Mọi người không tệ nha, đến sớm thật đấy.”

Đến sớm thật đấy….

Những tinh anh của đơn vị đến từ sáu giờ sáng tức muốn nổ phổi, không ngờ phụ đạo viên lại ném thêm một trái bom nữa: “Đi theo tôi, đừng đứng ngu ra đó nữa.”

Đứng ngu ra đó….

Đừng nói Từ Khiêm, ngay cả mặt Tôn Cao Đạt cũng đen thui.

Ý gì đây? Đùa bọn họ ả? Đây thật sự là căn cứ Bắc Hải? Là huấn luyện cho nhiệm vụ bí mật trong truyền thuyết?

Phụ đạo viên cứ như không nhận ra oán giận của năm trăm người sau lưng, vẫn chậm rãi dẫn mọi người đi qua đủ mọi lớp xác minh thân phận khác nhau, bước vào một toà nhà rồi vào một khán phòng. 

“Rồi, mọi người ngồi đi, thích ngồi đâu thì ngồi.” Phụ đạo viên cười híp mắt: “Đúng rồi, ăn sáng chưa?”

Mọi người dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn phụ đạo viên.

Phụ đạo viên lau mồ hôi: “À ừ thì, mọi người ngồi chút đi, chờ giáo quan đến….”

Thời gian chậm chạp trôi qua, khán phòng im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, biểu cảm của tất cả mọi người trong phòng rất tồi tệ. 

Bộ đội kỷ luật được đặt lên hàng đầu, sao lại có phụ đạo viên và giáo quan vô trách nhiệm như vậy?

Ngay lúc kiên nhẫn sắp cạn sạch, giáo quan bị mọi người hỏi thăm tám trăm lần đẩy cửa bước vào, động tác nhanh nhẹn gọn gàng nhưng không chút vội vã. 

Mọi người nín thở còn Từ Khiêm thì trợn tròn mắt. 

Là anh ta!

Cái tên đút trứng gà cho con nít trong căn tin!

Sao có thể là anh ta!?

Căn phòng im lặng ồn ào hẳn lên. 

Từ Khiêm đã thuộc dạng bình tĩnh, có một tên nóng tính chưa đợi giáo quan đi đến bục giảng thì đã đứng dậy hét lớn: “Tôi không chấp nhận!”

Điều khiển từ xa được đặt gần rìa bục giảng bị tiếng hét kia làm cho rung chuyển rớt thẳng xuống đất, vang lên một tiếng bộp trong trẻo. 

Giáo quan trẻ măng ngó lơ, anh ta khom lưng nhặt điều khiển từ xa lên, tuỳ tiện ném lên bục giảng rồi mới nhìn năm trăm vị “tinh anh” ngồi trong khán phòng.

Người đứng lên bỗng run lẩy bẩy, khí lạnh chui vào lòng bàn chân gã chạy lên thẳng trên đầu, đóng băng mớ lửa giận hừng hực đủ để nướng BBQ vài giây trước của gã ta.

Khán phòng im lặng, cuối cùng huấn luyện viên trẻ măng trên bục giảng cũng nói chuyện: “Không chấp nhận thì biến.”

Đợi thêm một lát nữa, sau khi thấy không ai thật sự rời đi, anh mới đặt chồng giấy trên tay lên bục giảng: “Không còn ý kiến gì nữa thì ngồi xuống.”

Đù, kiêu ngạo vãi!? Phân nửa người ngồi đây ai cũng nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghiến muốn nát hàm răng cũng không ai dám ngo ngoe rục rịch gì. 

Văn Tranh ung dung chia xấp giấy kia thành vài xấp nhỏ sau đó đưa cho người ngồi hàng đầu chuyền xuống. Mọi người không hiểu gì hết, chờ đến khi chuyền xong anh mới nói: “Làm kiểm tra, nộp bài trước mười hai giờ, nộp xong đi ăn trưa, chiều tập hợp ở sân thể dục lúc một giờ.” 

Phía dưới lặng như tờ, anh nhìn khán phòng, hỏi: “Nghe rõ không?”

Uy hiếp rõ như ban ngày!

Nhưng mọi người vẫn cầm bút làm bài….

Rất nhiều cuộc thi bây giờ đã dùng màn hình điện tử làm giấy thi, không ngờ căn cứ Bắc Hải vẫn dùng giấy theo cách truyền thống. 

May có mang bút theo, mọi người nhịn nhục lấy bút ra, một điều nhịn chín điều lành. 

Nhưng bầu không khí im lặng này không duy trì được bao lâu, tiếng sột soạt đã vang lên liên tục, Từ Khiêm há hốc mỏ nhìn bài kiểm tra, lý thuyết thực tiễn về máy móc phản vật chất?

Hắn thân là một người có hai cái bằng mà chỉ biết sương sương cái này, mấy người khác coi khác quái gì đọc thiên thư?

Lại nhìn câu hỏi… giáo quan này cho rằng mình đang dạy đại học hả?

Hèn gì tàn tàn như thế, huấn luyện chiến sĩ gì, đào tạo cử nhân thì có! 

Ai cũng lấp kín tờ giấy trong tâm trạng bực bội, điền trống không biết thì chỉ có thể bỏ, nhưng trắc nghiệm có thể lụi. Có mấy người làm cho lẹ để nộp rồi rời khỏi phòng, có người thấy ánh mắt Văn Tranh không tốt nên ráng ngồi làm lâu hết sức có thể bằng cách xé giấy bốc thăm, cũng có người biết sương sương như Từ Khiêm vắt não để làm. 

Mười hai giờ, tất cả nộp bài, sau khi người cuối cùng rời khỏi phòng, Văn Tranh mới đặt xấp giấy bài làm xuống bục giảng.

Lát sau, đội trưởng Lạc đẩy cửa vào. 

“Văn Tranh?”

“Đội trưởng. Văn Tranh buông bút chào ông.

Có vẻ tâm trạng đội trưởng Lạc không tệ lắm, ông nói: “Ăn trưa trước đi, Tiểu Thần còn đang chờ cậu đấy. Hôm nay thế nào, đám nhóc này có làm phiền cậu không?”

Văn Tranh cười cười: “Không sao, chiều cũng không phiền tôi nữa.”

Hai tháng này, bộ phận chiến đấu đặc biệt sẽ thay phiên nhau làm giáo quan. Thời gian làm giáo quan được coi là kỳ nghỉ cho nên ai cũng tranh nhau đến sức đầu mẻ trán cái suất này. 

Chỉ có mỗi tiết lý thuyết là né như né tà. 

Mặc dù người của bộ phận chiến đấu đặc biệt cũng từng sống chết với mớ lý thuyết này, bỏ vũ khí đi cũng vẫn vô cùng tài năng, nhưng mấy lý thuyết gì gì đó đã bị mọi người nhai nuốt tiêu hoá rồi cho ra ngoài hết rồi… tóm lại, Văn Tranh vinh quang được đá ra khỏi cuộc thi tìm chủ nhân cho những chiếc ghế giáo quan, được mọi người cùng nhau đẩy lên ngai vàng “giáo quan Văn”.

Lạc Vũ nói lát nữa sẽ đưa video trong khán phòng cho anh, “giáo quan Văn” gom bài thi, nghe lời đến căn tin. 

Mặc dù đã bắt đầu khôi phục huấn luyện được nửa tháng nhưng căn cứ Bắc Hải vẫn vắng như chùa bà đanh. 

Anh đã ở nơi này lâu rất lâu, nhớ rõ bàn ghế trong căn tin, góc chiếu của mặt trời qua cửa sổ, phần cao su của thiết bị huấn luyện nào rơi mất. 

Mấy năm về Ngô Đồng Viên như một giấc mơ với anh.

Đến bây giờ anh vẫn không biết Bắc Tư Ninh đang làm gì.

Trần Tiểu Thần đứng trước cửa căn tin nhìn đông nhìn tây, đến khi nhìn thấy Văn Tranh mới hào hứng nhào lên: “Anh Tranh Tranh ơi!”

“Gọi anh Tranh, lớn tồng ngồng thế này rồi mà còn anh Tranh Tranh.”

Văn Tranh sửa không biết bao nhiêu lần, lâu lâu gọi một lần cũng được đi, nhưng lần nào cũng anh Tranh Tranh, sắp cao hơn anh rồi mà cứ anh Tranh Tranh, anh chịu không nổi cái cách xưng hô ngọt ngào quá đáng này.

Trần Tiểu Thần theo sau lưng anh, miệng nó cứ líu ríu: “Anh Tranh……! Hôm nay anh lên lầu ăn hả? Em nghe nói hôm nay dì Vương dưới lầu có đi làm á, có thịt lăn bột chiên giòn siêu ngon luôn….”

Văn Tranh bước chậm rãi, dắt Trần Tiểu Thần vào căn tin. 

Trong căn tin toàn là những người mới học tiết của anh xong. Thường bọn Văn Tranh sẽ lên lầu hai ăn căn tin chuyên dụng của nhân viên, cho nên mấy người mới này mới không thấy nhân viên của căn cứ.

Vừa thấy Văn Tranh bước vào, mấy người còn đang la hét ầm ĩ im bặt, rất nhiều người mới nói được một nửa thì lời đã nghẹn lại trong họng, cơ bản là ai cũng đang chửi giáo quan chó má nhìn như trai bao. 

Khóe miệng Văn Tranh giần giật, nhưng rất nhanh đã bình thường lại. Anh dắt Trần Tiểu Thần tắm mình dưới những ánh mắt đi đến cái bàn ở ô cuối cùng. 

Trần Tiểu Thần cười hì hì nói: “Anh Tranh, có phải bọn họ sợ anh không dạ?”

“Tôi đáng sợ chỗ nào?” Văn Tranh nói. 

“Chưa chắc đâu nha, ai bảo đẹp trai là hiền? Chỉ cần làm mặt dữ, thì….” Trần Tiểu Thần trợn tròn mắt, chỉ một cái ô bọn họ mới đi ngang qua: “Sẽ giống vậy á!”

Văn Tranh nhìn theo hướng ngón tay của nó, thấy một người đang bày ra biểu cảm hung ác tàn bạo ở ô bánh bao nào đó. 

Bắc Tư Ninh buộc tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề trắng, miệng xệ như cái móc câu, nhìn chằm chằm Văn Tranh. 

“Ngươi!” Hắn nhỏ giọng quát: “Đi ngang qua đây mà dám không thấy ta!?”

Dung nhan của hắn mất hiệu lực hả!? Hay căn bản là người này chả nhớ nhung gì hắn!

Nhân loại dối trá!

—–

Hậu trường nhỏ: 

Giáo quan Văn: Nay nên giả đò thế nào đây?

Đầu bếp mặt đen: Xê ra, để ta!

- -----oOo------