Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 80




Bắc Tư Ninh nổi giận đùng đùng gào lên với Văn Tranh, gào xong mới thấy người ta không đáp lại mình mà cứ quỳ trên đất không cục cựa như vậy, hắn cũng thấy rõ anh đang nhìn cái gì.

Tim Bắc Tư Ninh hẫng một nhịp, hoảng loạn lan khắp cơ thể khiến nhịp tim tăng nhanh.

“…. Này!” Bắc Tư Ninh không nhịn được hô thêm tiếng nữa, Văn Tranh lúc này bỗng bật dậy, lảo đảo đi về phía Dư Tấn đang nằm trên tuyết.

“Không có chết!” Bắc Tư Ninh bực bội lùi về sau hai bước, tránh chỗ: “Ta đánh tên này bất tỉnh rồi, chắc chắn không bị gì, mặc lắm đồ thế này cũng không lạnh chết trong phút chốc được đâu…. ngươi làm gì!”

Tay Văn Tranh run như bị điện giật, anh ấn nhẹ vào gáy Dư Tấn, nhất thời không cảm nhận được mạch có đập hay không. Ngón tay bị tê do thiếu oxi cũng như do lạnh quá mà thành, anh không kịp xoa cho nóng lên nên dùng chân dẫm.

Giây tiếp theo, anh bị Bắc Tư Ninh nhấc lên.

“Văn Tranh!” Bắc Tư Ninh nôn nóng gọi anh: “Không sao! Cậu ta còn tồn tại, ngươi nhìn ta đây!”

Máu đã chảy lại, Văn Tranh dần lấy lại thính giác.

Tiếng tuyết rơi, tiếng ầm ầm của máy móc, tiếng vù vù của máy điều hoà khu dân cư, dần dần xuyên vào não anh.

Còn có giọng nói của Bắc Tư Ninh nữa.

Bàn tay đang nắm chặt của anh dần thả lỏng.

“…. Nghe được không? Đừng nổi điên, ta không phải…. A.”

Người vốn còn đang nửa quỳ nhìn hắn bỗng vòng tay ra sau lưng, chôn mặt vào ngực hắn.

Bắc Tư Ninh buông tay để anh có thể ôm chặt hơn.

Văn Tranh siết lưng áo của hắn, siết chặt đến mức ngón tay trắng bệch, nhưng sau đó lại đỏ lên. Cái ôm hết sức này của anh, nếu đổi vị trí khác ví dụ như cổ thì Bắc Tư Ninh đã bị anh siết chết lâu rồi.

Mỗ mèo bực bội nhưng không dám nói gì, không chỉ thế mà tim hắn còn đập ngày càng nhanh.

Đó không phải thứ cảm động hay cảm xúc sinh ra khi tiếp xúc tay chân, mà là phản ứng sinh lý, hắn đang hoảng.

Vì quá đau.

“Sao thế này….” Giọng Bắc Tư Ninh khàn khàn: “Được rồi là do ta giấu ngươi, không thì ngươi đánh ta….”

“Anh là ai.” Văn Tranh bỗng nói. (Câu trần thuật nha, đọc đến khúc sau mọi người sẽ biết vì sao không có dấu?)

Bắc Tư Ninh hoảng sợ: “Ai gì?”

“Anh rất giống một người bạn của tôi, nhưng anh ta không liên quan gì đến mèo, chắc chắn không thể đột nhiên biến thành mèo được. À, hai người biết nhau không?” Văn Tranh nhạt nhẽo đọc diễn cảm.

“……”

Văn Tranh chậm rãi buông tay, nhịp thở cũng dần bình thường lại, nếu không ngẩng đầu thì không ai biết vành mắt anh đỏ lên. Hầu kết Bắc Tư Ninh giật giật, không dám xem vạt áo trước của mình có ướt hay không.

“Bế anh ta lên, xuống lầu trước đã.” Văn Tranh gồng sức lắm mới đứng dậy được, anh phủi quần áo, lạnh lùng xoay người: “Mang anh ta đến bệnh viện trước rồi nói gì nói.”

Anh vừa nói vừa sờ xem điện thoại còn trong túi mình hay không, sau khi thấy nó vẫn còn đó thì lấy ra gọi cho Bách Sương.

Một lát sau, xe cảnh sát và xe cứu thương nối đuôi nhau đến, người đến người đi, Văn Tranh vẫn bình tĩnh tiếp tất cả.

Cứ như màn mất khống chế vừa rồi chưa từng xảy ra, Bắc Tư Ninh cũng không hỏi, hắn như biến thành con rối, chỉ biết làm chứ không biết nói, hộ tống mọi người đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra của Dư Tấn không có vấn đề gì lớn, Văn Tranh cũng bảo Bách Sương và Đặng Phác Ngọc thuê phòng khách sạn để nghỉ ngơi.

Buổi tối giao thừa này, lẽ ra bọn họ nên dính vào nhau ngọt ngào cả đêm, cuối cùng lại bị anh kéo đến một nơi xa tít mù khơi thế này, anh thật sự cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng dù sao cũng đã biết nhau nhiều năm rồi, hai người chờ đến khi Văn Tranh không sao mới rời khỏi.

Bác sĩ trực đêm giao thừa rất ít, bệnh nhân trong phòng bệnh cũng không nhiều. Bác sĩ thấy Văn Tranh te tua như vậy, Bắc Tư Ninh đẹp như vậy nên cho họ hẳn một căn phòng bệnh để nghỉ ngơi.

Tuyết rơi nặng hơn, ánh trăng cố gắng thoát khỏi đám mây đang che phân nửa mình kia, tuyết bay tán loạn trong không trung.

Văn Tranh rủ mắt, ngồi dựa lưng lên tường trên giường bệnh, một lúc sau, Bắc Tư Ninh ra ngoài lấy nước ấm mới mở cửa bước vào.

Bắc Tư Ninh này…. hoặc nói là mèo tinh này, không hề giống người có thể bưng trà rót nước cho người khác chút nào. Đặc biệt là khi hắn ta bận đồ cổ trang. Khí chất nghiêm nghị, gương mặt xuất chúng đến mức khiến người khác hoảng loạn, giống như được sinh ra để ngồi trên long ỷ cho 88 thái giám hầu hạ.

Bây giờ hắn ta cầm một ly nước trong tay, cẩn thận bước vào, có lẽ cho rằng Văn Tranh đang híp mắt ngủ cho nên bước chân đã nhẹ nay còn nhẹ hơn.

“Biến trở về đi.” Văn Tranh bỗng nhiên nói, âm lượng không cao nhưng lại như tiếng sấm trong căn phòng quá đỗi yên tĩnh này, Bắc Tư Ninh giật mình run tay, nước cũng văng một ít ra ngoài.

Hắn tức giận nói: “Ngươi không ngủ! Không ngủ sao lại bất động vậy hả, làm ta hết hồn!”

… Coi đi, hắn luôn có lý, lúc nào cũng cãi.

Nhưng đằng sau tính tình thế này lại là cảm giác khiến người khác rất yên tâm. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mèo đen như một tia chớp xé rách khung cảnh mơ hồ đang bủa vây lấy anh.

Save me, lần đầu tiên có người đáp lại nó trong đời anh.

Mũi Văn Tranh cay cay.

“Biến về đi.” Anh lặp lại một lần. Mèo tinh tuy đang xù lông bất mãn, nom rất không vui nhưng vẫn đầu hàng biến thành mèo Đại Hắc cường tráng.

“Lên đây.” Văn Tranh vỗ giường, Đại Hắc nhảy lên, tìm được nơi thoải mái thì dùng tư thế quen thuộc nằm xuống, Văn Tranh hỏi nó: “Trong phòng bệnh có camera, anh thế này được không?”

Lỗ tai mèo đen nhúc nhích, giọng nam trầm trầm vang lên trong không trung: “Không sao, ta dùng phép thuật chỉnh sửa rồi.”

“Cho nên lần trước anh cũng vậy?”

“….” Mèo tinh không muốn bị thẩm vấn, đuôi cứ phất qua phất lại giống như một chiếc chổi đầy lông. Càng nhìn càng hút mắt.

Có quá nhiều câu muốn hỏi, nhưng rồi lại cảm thấy không quan trọng, Văn Tranh do dự khó khăn nhắm mắt, hô hấp dần đều đều.

Rồi vô ý ôm mèo lớn ấm áp vào lòng.



Anh lại mơ về biển lửa ngày hôm đó.

Anh bị lính cứu hoả cản lại, đang gào thét đầy hoảng sợ. Khói đặc đầy mùi khét, lửa đang từ từ thiêu rụi hy vọng của anh.

Thằng bé khóc không ngừng, cứ một chốc là gọi ba, chốc sau lại thành mẹ, hai anh hùng bảo vệ anh đã không còn nữa.

“Mẹ! Mẹ chết cháy mất!” Anh chỉ vào bóng người màu đen trong ngọn lửa. Bóng dáng đó như một con thú khổng lồ nào đó vừa gào vừa rít. Lại có một người khác chạy ra giữ chặt anh, khiến anh chỉ có thể đau khổ gục đầu kêu gào…..

Logic trong mơ lung tung không rõ, lần này bà Lưu không giáng từ trên trời xuống như một người phụ nữ lực điền nữa mà lại nhẹ nhàng bay xuống như một tiên nữ.

Là tiên nữ đúng không? Đồ trắng bay bay, tóc dài phất phơ trong gió, gương mặt treo nụ cười dịu dàng phổ độ chúng sinh.

Một tay bà cầm bình ngọc, một tay rút cành liễu ra tưới cam lộ vào đám cháy.

Văn Tranh nghe được thằng ngố trong mơ hưng phấn la lớn: “Mẹ! Đây là vợ con! Con cưới một mèo tinh!”

Bà Lưu cầm giỏ rau cốc đầu anh: “Thằng ngu này, kia là Bồ Tát.”

“Là mèo tinh! Là mèo tinh!”

Gương mặt tuyệt đẹp của Bồ Tát bỗng vặn vẹo, ném thẳng cái bình xuống đất: “Không phải mèo tinh!”

“!”

Văn Tranh bừng tỉnh, anh bật dậy há mồm thở dốc.

Câu giải thích đầy tức giận trong mơ không buồn cười chút nào, chỉ để lại cho anh cảm giác bực bội vô cùng. Văn Tranh đang hỗn loạn giơ tay sờ sờ giường, trống không.

Mẹ nó Đại Hắc lại biến mất.

Đến khi đầu sắp nổ tung thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Bắc Tư Ninh cầm gì đó đi vào, thấy anh ngồi dậy thì sửng sốt hỏi: “Ngươi tỉnh rồi?”

“Chạy đi đâu!” Tiếng hét này của Văn Tranh như dùng hết sức lực, giống như đang phát tiết tất cả ra, lớn đến mức màng nhĩ anh cũng đau.

Kêu xong thì anh siết chặt bàn tay, vừa thở dốc vừa mơ màng nghĩ, tại sao lại gào vào mặt hắn?

Căn phòng yên tĩnh vài giây, Bắc Tư Ninh chậm rãi lại gần giường bệnh, mặt vô cảm đặt túi giấy trên tay lên tủ đầu giường.

Sau đó hắn giơ tay.

Đầu Văn Tranh vẫn chưa phản ứng kịp, anh ngã người về sau một chút theo bản năng, hai mắt nhắm lại.

Đây là động tác né đòn tấn công.

“…. Sao ta có thể đánh ngươi.” Giọng Bắc Tư Ninh có vẻ rất bực bội: “Ngươi sao thế.”

Văn Tranh: “….”

“Ngươi sốt. Không biết bản thân khó chịu à? Ta vừa mới đi tìm đại phu của mấy người xin ít thuốc. Hắn nói nếu đến bình minh mà còn không hạ sốt thì uống.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Lần sau ta sẽ biến một cái phân thân cho ngươi, ngươi thích mèo đúng không. Ta quên, lần sau nhớ nhắc.”

Văn Tranh ngơ ngẩn nghe, chữ nào cũng hiểu nhưng khi ghép lại thành câu lại không hiểu.

Bắc Tư Ninh kéo ghế dựa lại bên mép giường, bực bội nói: “Ta đến phục, nhân loại bọn ngươi ngốc đến vậy, ta phải làm sao bây giờ?”

–—

Hậu trường nhỏ:

Bà Lưu: Cuối cùng hình tượng của mình trong mắt thằng con nhà mình là cái gì vậy?

Mèo tinh: Ta mới là mèo thắc mắc đây????

- -----oOo------