Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 14




Văn Tranh ngồi xổm sờ sờ kệ hàng, tay lướt qua lướt lại cực nhanh.

Mắt tên tự xưng Đại Vương kia cứ như tia X-quang, quét đến quét lui tay Văn Tranh.

"Này là cái gì?" Cuối cùng hắn cũng không kìm lòng được mà mở miệng hỏi.

"....Sô cô la?"

Tuy Văn Tranh cũng chưa thấy nhãn hiệu này bao giờ, hình như thời đại nó tồn tại khoảng mấy chục năm về trước, nhưng có người bình thường nào không nhận ra chứ. Huống chi chữ sô cô la to tổ bố thế mà.

"Ăn một miếng không?" Văn Tranh tuỳ tiện đưa thanh sô cô la cho hắn, còn mình quay về lật hàng tiếp.

Đồ đổ xuống đất, Đại Vương lùi về sau một bước.

"Đừng có đứng đây làm vướng tay vướng chân nữa, không muốn tìm đồ thì ra cửa phòng thủ. Cái nơi này rất hay có thiết bị theo dõi hay bom mini gì đấy, để tôi tìm đã."

Đại Vương lại lùi về sau một bước.

Văn Tranh lật xong hai kệ, không có gì hết, nên bực bội đá nó một cái.

"Đúng rồi, cậu phải mở tính năng mô phỏng vị của thiết bị của cậu đã." Tuy nói nhưng anh vẫn không ngừng động tác trên tay "Nếu như cậu thật sự muốn ăn sô cô la."

"Bây giờ hầu hết thiết bị nào cũng có chức năng đấy, nhưng nếu đời thiết bị của cậu quá xưa thì không có. Chưa ăn bao giờ thì có thể nếm thử."

Chàng trai đồ đen đứng ngoài cửa xoay xoay thanh sô cô la trên tay vài vòng.

Giấy gói màu đỏ, có hoạ tiết cầu vồng bảy màu sặc sỡ, cứ chọc vào là lại kêu sột soạt.

Hắn tìm đúng răng cưa, xé một cái, sô cô la nâu sẫm xuất hiện.

Hắn nghe theo bản năng của mình, lè lưỡi ra liếm thử.

.....Ngọt.

Hắn nhìn chằm chằm chàng trai quỳ gối trên đất lấy đèn pin rọi đèn pin vào chữ Z dưới đáy kệ kia.

"Nhân loại mấy người, ai cũng dối trá như vậy sao?" Hắn bẻ bẻ sô cô la, không liếm thêm cái nữa. Bàn tay ấm áp làm sô cô la sau lớp giấy gói hơi chảy, tạo cảm giác dinh dính kỳ lạ.

Văn Tranh nghe không rõ, bị bụi sặc vào mũi, ho sù sụ vài cái "Cái gì?"

"Ta nói" Chàng trai siết chặt tay "Ngươi quá dối trá."

Văn Tranh dừng tay, nhảy lên theo bản năng, vỗ vỗ mớ bụi bặm trên người, mặt mày tối tăm nhìn hắn.

Chàng trai nói tiếp: "Ngươi ghét ta lắm đúng không? Ở chung với ta, ngươi rất mất kiên nhẫn. Vì sao cứ ép buộc bản thân?"

"Tôi mất kiên nhẫn chỗ nào?" Lửa giận bắt đầu bốc lên trong lòng Văn Tranh.

"Ngươi xem, ngươi bây giờ đã bắt đầu không kiên nhẫn."

Chàng trai tự xưng là Đại Vương này, cho dù đã đeo mặt nạ, nhưng vẫn đẹp như một bức hoạ.

Phản xạ siêu phàm, kỹ thuật đánh đấm khiến người khác hoảng hồn, tò mò không mang chút bụi trần, khiến hắn trở nên thần bí. Nhưng những điểm này hấp dẫn người khác bao nhiêu, thì cái tính của hắn, hoặc nói là ngay cái giây phút hắn mở mồm, lại khiến người khác thấy ghét bấy nhiêu.

Hảo cảm chút xíu có được nhờ cưỡi moto như bay ban nãy đã biến mất.

Văn Tranh không tin được nghĩ, sao trên thế giới lại có người thấy ghét đến mức độ này.

"Cưng biết nói cách nói chuyện không?" Văn Tranh bình tĩnh lôi một con dao găm ra từ sau eo, chỉ vào hắn "Nếu không biết, để anh đây đến dạy cưng."

"Ta nói sai à?" Tên kia vẫn chưa câm miệng, đôi mắt bị bóng tối che khuất loé lên chút hận thù khó hiểu "Rõ ràng ngươi ghét ta, nhưng cứ lại gần ta hết lần này đến lần khác. Cứu ta, rồi dạy ta lái xe, còn đưa đồ ăn cho ta. Ngươi muốn gì ở ta?"

Văn Tranh vô cảm đi về phía hắn, còn hắn lại nói tiếp "Mặc kệ ngươi muốn cái gì, thì trình diễn xuất của ngươi quá kém. Ngươi rất không kiên nhẫn, không muốn mang ta theo, ta đã sớm nhìn ra. Nhân loại luôn luôn như thế, luôn treo mấy câu dối trá bên miệng—"

"Nói xong chưa?" Văn Tranh nhìn hắn chằm chằm, hàng mi rũ thấp đến mức như đang nhắm mắt.

"Đứa nhỏ một tuổi không vui sẽ khóc lóc om sòm. Chỉ có ai biết kìm chế cảm xúc, mới được gọi là người lớn." Văn Tranh cảm thấy giọng mình khàn đi "Cậu cho rằng cậu là ai, mà tôi phải chăm bẵm cậu? Người lớn tốt bụng, dẫn đứa nhóc đi chơi mà thôi. Cưng không phải con ruột của bố, bố không vui là có thể vứt cưng đi bất kỳ lúc nào."

Văn Tranh tiến lại bên tai hắn, thở ra một dòng khí nóng "Ví dụ như hiện tại."

Lời còn chưa dứt, ánh sáng xanh lóe ngang, yết hầu chàng trai khẽ nhúc nhích, hắn kịp ngửa người ra sau tránh kiếp yết hầu bị cắt đứt.

Giày da đạp mạnh lên mặt đất đổ đầy đồ ăn vặt, mấy tiếng loảng xoảng vang lên không ngừng. Chàng trai tóc dài với bàn tay trần, đánh mấy chiêu với Văn Tranh. Đường đi nhỏ xíu giữa hai kệ hàng, diện tích quá nhỏ khiến tay chân không thể vung vẩy tự do, dao găm sắc bén, nhưng cũng chỉ rạch được vài vết thương nhỏ đến mức chẳng đáng nhắc đến trên người hắn ta.

Kệ bị đập phải, rất nhanh đã ngã hết xuống, Văn tranh cố tình để lộ chút sơ hở, tên kia quả nhiên mắc mưu, bị anh đạp mạnh vào tường.

Đối phương nhanh chóng điều chỉnh tư thế trên không trung dưới ánh mắt không tin được của anh, quay người đạp tường, nháy mắt đã đánh úp về phía Văn Tranh, nắm chặt dao găm của anh.

Đôi mắt màu vàng chợt loé lên trong mắt Văn Tranh, anh hốt hoảng trong lòng, vội vã dùng sức đạp người ngã ra đất.

Văn Tranh đã sớm không còn tâm trạng dạy dỗ, trong đầu chỉ có ngọn lửa hừng hực, trái tim trong ngực đập mạnh đến mức muốn lao ra ngoài.

Từ một góc độ kì lạ nào đó, người đàn ông kia đánh về phía cổ tay anh, muốn cướp dao găm, Văn Tranh thuận thế thả lỏng, giả vờ bị cướp, sau đó lấy súng bắn điện kề lên hông hắn ta, bấm nút.

"Á!" Eo hắn tê rần, sức lực cả người như bị thứ gì đó rút cạn, buông lỏng tay.

"Thứ gì!?" Hắn ta tức đến mức muốn nổ luôn tại chỗ "Sao ta không cử động được!"

Văn Tranh hổn hển bò dậy khỏi người hắn, đứng từ trên cao nhìn xuống "Bởi vì cậu còn có vài giọt máu, nên hệ thống mặc định cậu mất khả năng hành động."

"Máu cái gì! Khả năng hành động cái gì! Ta không hề bị thương!"

Hắn ta càng tức giận, Văn tranh càng sung sướng, thở phì phò vỗ mạnh vào vai hắn, hăm doạ "Lần sau còn dám ăn nói thế nữa không? Ăn nói hỗn hào coi chừng bị bố đánh."

"!" Hắn ta giãy giụa. Trong hệ thống, tất cả mọi hành động của nhân vật đều bị số máu khống chế, Đại Vương không còn giọt máu nào chỉ có thể xụi lơ trên đất, nếu anh không dùng vật phẩm chữa trị bơm máu cho hắn, thể nào lát nữa hắn cũng cạn máu sau đó biến thành tia sáng bay luôn ra ngoài.

Văn Tranh lười nói chuyện với hắn, đi về phía mấy cái kệ hàng đổ ngã tứ tung, nhấc chân đá đá ngọn núi nhỏ làm bằng đồ ăn vặt.

Khi nãy đánh nhau, áo thun bị mồ hôi làm ướt, không dễ chịu. Anh nhặt một thanh sô cô la lên, cắn mở bao bì nhét vào miệng.

Ngọt.

Lại nhìn trạng thái của mình, Văn Tranh buồn bực nghĩ, có trúng độc đâu? Sao người này ăn sô cô la thôi mà như uống lộn thuốc vậy.

Hắn tay giãy giụa một hồi, quyết định từ bỏ, quay đầu yên lặng nhìn Văn Tranh.

Văn Tranh không quan tâm, để hắn ta nhìn thỏa thê, điều này khiến hắn cảm thấy rất chán.

"Cái "Nhân loại luôn treo mấy câu dối trá bên miệng" kia là gì?"

Văn Tranh quay lưng về phía hắn, đột nhiên mở miệng.

Hắn ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, mặt mày càng tệ hơn "Ý tại ngôn thoại, không đúng sao?"

Văn Tranh đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, đứng yên đó.

Ủng quân dụng dính đầy bùn, chiếc quần rằn ri bên ngoài rách bươm, lộ ra đường cong bắp chân tuyệt đẹp, giống như cánh cung đã giương. Văn Tranh hơi cúi đầu, nhìn từ trên cao xuống, trên gương mặt mặc định của hệ thống là một đôi mắt sâu không nhìn thấu, lặng lặng nhìn người đeo mặt nạ nằm trên mặt đất.

"Tôi không biết cậu bao nhiêu tuổi, nhưng cậu nên trưởng thành. Vũ trụ không quay quanh cậu, trước khi cậu muốn phê phán thái độ và ngôn ngữ của người khác thì cậu hãy tự kiểm điểm lại cách làm người của mình đi."

Văn Tranh chỉ chỉ bản thân "Tôi không kiên nhẫn, nhưng tôi giúp cậu. Trước khi tôi chưa cho cậu một dao sau lưng, thì cậu nên cảm ơn tôi."

"Giúp ta? Bằng cái thứ áo xấu hoắc kia?"

"......"

"Moto là ta chở ngươi."

"Không có ta đứng đó hấp dẫn sự chú ý, ngươi đừng có hòng một mình giết chết ba người bọn họ dễ như thế."

"Cái xe kia cũng không phải do ta phá hư." Hắn ta lại nói.

Văn Tranh quát "Đừng có nhắc đến xe jeep ở đây!!!"

Mấy chữ xe jeep vừa vang lên thì bên ngoài cũng vang lên tiếng máy xe hơi nổ, kẻ địch là một đội mười mấy người, vũ khí hoàn hảo, Văn Tranh vừa dứt lời, cửa cửa hàng tiện lợi nhỏ đã bị đạn bắn nát.

Cùng với tiếng súng đạn, cảnh cửa rỉ sét cuối cùng cũng rớt khỏi bản lề rỉ sét không kém, làn đạn lập tức nhào về phía cả hai.

Văn Tranh chưa kịp suy nghĩ gì, cơ thể đã tự phản xạ, theo bản năng cúi người đỡ cho người nằm dưới một đòn nghiêm trọng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ngập tràn kinh ngạc. Một giây sau, cây máu của Văn Tranh lập tức thấy đáy, hoá thành tia sáng trắng.

Ngay lúc khung cảnh trước mắt tối đen ấy, mặt nạ của người kia bị thanh sắt đập trúng nên rơi ra lộ ra nửa mặt được giấu, chiếu thẳng vào trong mắt Văn Tranh.

Văn Tranh mở mắt ra.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Anh đứng ở nơi nào đó trong trấn nhỏ trung tâm khu A của << Đào Sát >>, bốn phía xung quanh là cỏ khô chất đống tắm ánh mặt trời ấm áp.

Khung tổng kết nhảy ra trước mặt anh.

[Chúc mừng người chơi Z-bkc, ngài xếp hạng 57, điểm tích luỹ:...]

Văn Tranh hồi thần, cho đám cỏ khô xung quanh một đấm, chửi một tràng dài.

Anh là chiến sĩ đã được huấn luyện bài bản, chuyện chắn đòn trí mạng cho đồng đội đã là thói quen khắc vào tận xương tuỷ của anh. Anh đã từng cứu rất nhiều người, cũng đã được rất nhiều người cứu.

.....Nhưng điều này không có nghĩa anh muốn cứu một thằng đần!

Cho dù đây chỉ là game, nhưng nó cũng không thể chấp nhận được.

Nghĩ đến ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông kia, anh thật sự muốn tặng cho hắn ta một đấm rồi tự sát luôn!

Anh vừa mới làm cái gì vậy?

Lấy oán báo ân? Bố yêu con? Làm Bồ Tát sống?

Da đầu Văn Tranh tê rần, không dám nghĩ người kia sẽ nghĩ mình thế nào.

Anh duỗi tay lên cổ muốn cầm mặt dây chuyền theo thói quen, nhưng lại bắt trung không khí, lúc này anh mới nhớ đến mình đang ở trong << Đào Sát >>, anh chưa tích đủ điểm để đổi mô hình mô phỏng ngoài đời thật.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Văn Tranh tự nói với bản thân, cả đời này chắc chắn sẽ không gặp lại hắn ta nữa, quan tâm hắn ta nghĩ cái gì làm gì?

Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, nửa gương mặt lộ ra ấy cứ hiện lên trong đầu.

"....." Người này mắc cái gì phải lãng phí một mớ thời gian chỉ để xây cái mặt!? Văn Tranh tức tối tặng cho đống cỏ khô một đấm nữa.

Nếu. Anh nói là nếu, còn gặp lại lần nữa, anh nhất định phải tự tay giết chết hắn ta.

Cứ quyết thế đi.

"Không nên tức giận ~ lửa giận hại thân ~ ai giận mình không giận...."

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Văn Tranh thở gấp mấy cái, lửa giận vẫn không vơi bớt, tức tối bắt điện thoại: "Ai?"

"......Tiểu Z? Ha ha, tôi là Sơn Vũ Dục La."

Văn Tranh hết hồn, lý trí lập tức quay lại.

"Sơn Vũ. Tìm tôi làm gì?"

Sơn Vũ tránh né không đáp, giọng điệu ngậm cười nói: "Tôi không làm phiền cậu chứ? Số điện thoại là tôi hỏi tiểu Ngọc, tôi đang chờ cậu trong game, cũng đã gửi tin nhắn Wechat, mà mãi không thấy cậu online."

Văn Tranh nhíu mày: "Cho nên?"

Sơn Vũ có lẽ không ngờ đến chuyện anh không hề khách sáo chút nào, hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Là chuyện của Hiên Viên Thiên Lộ. Tôi nghe nói cậu cũng ở Dung Thành, việc này không thể nói trong vài ba câu, chúng ta gặp mặt ăn một bữa thì sao?"

Văn Tranh: "....Tôi không rảnh."

Sơn Vũ Dục La nói: "Ha ha, không nể mặt tôi đến thế à?"

Nếu là Kim Phồn Vinh trong văn phòng hỏi câu này, Văn Tranh chắc chắn sẽ ừ, nhưng người nói bây giờ lại là Sơn Vũ Dục La, Văn Tranh hơi do dự.

Văn Tranh thích người thông minh, mà Sơn Vũ Dục La rất thông minh. Là trùm giải đố trong << Không Gian Sinh Tồn >>, đứng đầu bảng xếp hạng, có não, hiểu rộng, biết rất nhiều thứ. Còn biết cả mật mã Caesar.

"...." Văn Tranh im lặng tự hỏi, đầu dây bên kia cũng không hối, không nổi nóng, cũng không trách móc. Khiến Văn Tranh có thể tĩnh tâm, cũng khiến anh cảm thấy thư giãn.

Lát sau, anh trả lời "Ăn một bữa thì có thể, nhưng tôi không muốn nói chuyện của Hiên Viên Thiên Lộ."

Anh siết chặt phần áo thun trước ngực, giọng điệu bình tĩnh "Tôi không tin anh không phát hiện cậu ta hôm đó cố ý, tôi không trách anh, nhưng nếu anh lại nói giúp cậu ta nữa, thì tôi không chắc."

Sơn Vũ Dục La cười khổ.

"Cậu thật là, không cần đến vậy mà? Ai cũng là streamer, cũng cần ăn. Trưởng thành cả rồi, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống từ từ thương lượng, sao cứ một hai phải khiến mọi thứ căng thẳng vậy?"

Mắt Văn Tranh loé lên, đột nhiên nhớ đến câu mình chửi tên ngu kia hồi nãy.

[Chỉ có con nít mới vừa không vui đã la lối khóc lóc om sòm.]

Bằng một cách thần kỳ nào đó anh cảm thấy câu của Sơn Vũ Dục La có ý giống cái câu anh chửi tên kia.

"Tôi không." Anh xoa xoa huyệt Thái Dương "Còn chuyện gì nữa không?"

Sơn Vũ Dục La bắt được tín hiệu báo rằng kiên nhẫn của anh sắp mất hết từ giọng nói của Văn Tranh, bèn vui vẻ nói: "Không sao, vậy hai người tự bàn bạc với nhau đi. Tôi thật sự rất thưởng thức cậu, lần sau đi ăn một bữa đi."

"Được." Văn Tranh cúp máy.

Anh nghĩ, lời tên ngu kia nói tuy rất khó nghe, nhưng không phải vô lý hoàn toàn. Rõ ràng không kiên nhẫn, còn muốn chịu đựng, quả thật rất khó chịu.

Nhưng ai mượn hắn ta đánh không lại anh chứ?

Bình thường không so đo thì thôi, đến lúc tôi thật sự muốn so đo, mắc cái gì phải chừa cho người khác đường sống?

Văn Tranh hơi vui nghĩ.

***

Trước mặt Hiên Viên Thiên Lộ giờ đây tối đen.

Hôm qua sao khi nhận được thư thách đấu của Văn Tranh, lúc đầu gã còn cười nhạo đối phương không biết tự lượng sức mình một phen. Dù sao gã cũng là một streamer nổi tiếng, thậm chí cái acc trong << Đào Sát >> cũng thuộc hàng đại thần, đã từng chơi qua đủ thứ game, chưa kể đến bộ tộc streamer chống lưng phía sau, oai phong lẫm liệt.

Tuy vì chơi quá nhiều game, cho nên gã không đặc biệt chuyên trò nào, nhưng mặt khác, game gì gã cũng chơi được.

Cho nên gã, đánh với một thằng gà mới, làm sao có thể thua được? Đối phương chắc điên rồi.

Thẳng đến khi gã xem qua tư liệu của Z-bkc, mới chìm vào mê mang.

Đây là tại vì sao!?

Tại sao lại đặc biệt muốn đánh BOSS trong << Không Gian Sinh Tồn >>? Vì sao BOSS đã bỏ chạy rồi mà cậu còn muốn đuổi theo?? Vì sao nó đã rên rỉ xin tha thế rồi mà cậu còn không tha cho nó??? Vì sao rõ ràng chỉ cần một đạo cụ đơn giản là có thể giết nó được rồi mà cậu cứ nhất nhất phải dùng dao nhỏ tra tấn????

Đây là ma quỷ phương nào vậy!

Trình kiểu này sao không chơi game đánh nhau......

Hiên Viên Thiên Lộ hoảng hốt.

Vị Z đại này, tuy ký hợp đầu livestream với nền tảng livestream, nhưng lại ký hợp đồng thấp nhất của cấp B.

Lương tạm là một ngàn, có thưởng thì chia bốn sáu, streamer sáu kênh livestream bốn, vị trí đề cử cũng nằm trong góc.

Tại cái thời đại livestream phát triển, loại streamer kiểu này vừa vớt một cái đã vớt được một đống, nếu không phải Weibo của cậu ta nhiều fan, thì có thể gã và Sơn Vũ Dục La còn chẳng biết đến tên cậu ta.

Nội dung livestream của anh ta do không quay lại nên gã không rõ, nhưng Hiên Viên Thiên Lộ dùng kinh nghiệm làm streamer mười năm của mình ra cá, nếu livestream của người này dài ra hay được đề cử nhiều hơn, chắc chắn có thể dùng thời gian cực kì ngắn để đè gã, thậm chí là Sơn Vũ Dục La xuống. Suy cho cùng, đàn ông thằng nào mạnh hơn thằng đấy có quyền.

Một khi gã ngã xuống, fans của gã sẽ biến mất.

Hiên Viên Thiên Lộ tự ngược xem đi xem lại đoạn video ngắn của Z, màn hình xanh lam chọc vào trong mắt, tay chân run lẩy bẩy lo lắng gặm móng tay.

<< Đào Sát >> có đánh solo, nếu thật sự 1 VS 1, gã thật sự có thể thắng sao?

Cược không? Mặc cho việc gã cược không bao nhiêu tiền?

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Hiên Viên Thiên Lộ run rẩy, hai mắt hưng phấn.

"Sơn Vũ! Thế nào, cậu ta đồng ý rồi hả?"

Thái độ của Sơn Vũ Dục La vẫn nhẹ nhàng như thế, cười nói: "Xin lỗi nha anh em, cậu ta không buông, có hẹn ăn một bữa cũng chỉ đồng ý ăn với một mình tôi."

"Tại sao chứ!?" Hiên Viên Thiên Lộ ngạc nhiên đến mức lạc giọng "Anh nói với cậu ta rằng tôi sẽ trả tiền chưa?"

Sơn Vũ Dục La chậm rãi nói: "Nói rồi, nhưng cậu ta không chịu, nhất quyết phải đấu....tôi nói này người anh em, ngày đó cậu thật sự quá bồng bột...."

"Tôi biết!!" Hiên Viên Thiên Lộ đau đớn nắm tóc "Tôi đã bảo rằng mình sẽ bồi thường tiền rồi! Cậu ta còn muốn thế nào nữa!!"

Sơn Vũ Dục La chờ gã gào xong mới nói: "Cậu gấp cái gì, tài khoản livestream của cậu ta có ghi lại, thời gian chơi << Đào Sát >> là 0, cậu ta chưa từng chơi << Đào Sát >> bao giờ, có phải cậu lo quá rồi không?"

Gã có gấp à? Hiên Viên Thiên lộ tuyệt vọng nghĩ, đúng vậy, bởi vì gã sợ. Tên kia có thân thủ không giống người thường, trình độ đó không giống huấn luyện viên thể thao giống như fans đoán.

Sơn Vũ Dục La khuyên gã ứng chiến nhanh chút, đừng để tểu Z quen hoàn cảnh, nhưng tai Hiên Viên Thiên Lộ không nghe lọt dù chỉ một chữ.

Không thể đấu như vậy được.

Nhất định phải nghĩ cách.

"Sơn Vũ-" Đột nhiên gã mở miệng "Cậu ta đồng ý ăn một bữa với anh?"

Sơn Vũ Dục La bất ngờ ngừng một chút, ừ một tiếng.

"Anh hẹn cậu ta ra, chụp ảnh cậu ta. Streamer không lộ mặt, nhất định là do xấu, không thì cũng chỉ tầm trung. Anh canh góc độ một chút, chụp xấu vào, đăng lên mạng, chắc chắn cậu ta sẽ mất fans." Giọng Hiên Viên Thiên Lộ càng ngày càng nhỏ "Anh chắc chưa quên Dương Hà năm ngoái nhỉ?"

Dương Hà đã từng là streamer lọt top bảng xếp hạng streamer của bọn họ, sỡ hữu chất giọng nam thần, fans cảm thấy anh ta chắc chắn rất đẹp, hộp thư riêng bị đủ các tin nhắn tán tỉnh khác nhau bão.

Anh ta không đăng bất kì tấm ảnh nào lên mạng xã hội, cũng như tự nhận mình chỉ trung bình, nhưng ảo tưởng của fans sao có thể biến mất chỉ vì một hai câu này?

Vào một ngày, hình của anh ta xuất hiện trên mạng xã hội, mọi người phát hiện, anh ta thật sự trung bình. Hình tượng trong lòng các fan nữ tan vỡ, ngay cả giọng của anh ta cũng chẳng thưởng thức nổi nữa, khiến anh ta tuột dốc không phanh, yên lặng một khoảng thời gian rồi lui về sau hậu trường.

Tiểu Z bởi vì thân thủ tốt, fans thường chọc bảo linh hồ anh nhất định rất đẹp, như vậy chắc chắn có ảo tưởng. Nếu lúc đó tung ảnh chụp xấu hoắc của anh lên, tìm thuỷ quân nói nói vài câu, chắc chắn có thể khiến anh ta tuột dốc nhanh dần với lực cản bằng không! Khi ấy anh ta ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, còn rảnh đâu mà đánh với gã?

Hiên Viên Thiên Lộ càng nói càng hưng phấn, mà Sơn Vũ Dục La lại chậm chạp không đồng ý.

"Anh à, anh không thú vị chút nào." Gã cúi gầm mặt "Cột đề cử của cả gia tộc streamer của em còn chưa đủ hả? Anh đừng có quá quắt!"

Sơn Vũ Dục La vẫn tốt tính như thế "Hiểu nhầm rồi anh em, tôi chỉ cảm thấy, chụp ảnh như vậy không thích hợp lắm."

"Đừng có giả vờ với tôi. Làm xong, tôi sẽ nhờ mấy cô nàng Ngọt Như Đường cho anh một vị trí."

"Thế cảm ơn người anh em nhé, tôi không khách khí nữa."

Cúp điện thoại, Hiên Viên Thiên Lộ một chân đá thùng rác lăn lông lốc.

***

Văn Tranh đối với chuyện Đặng Phác Ngọc tự tiện cho Sơn Vũ Dục La số điện thoại của mình, rất rõ ràng: em Ngọc ẻm lại thèm đòn rồi.

Nhắn tin chửi cậu ta một hồi, Văn Tranh buồn bực thở dài, đăng xuất.

Không ngờ mèo không có ở kế bên gối đầu của anh.

Văn Tranh quay người xuống giường "Đại Hắc?"

Mới vừa hô một tiếng, mèo đã chậm chạp đi từ phòng khách vào, ngẩng đầu nhìn anh, kêu một tiếng đầu tiên từ khi về nhà đến giờ "Grào —"

Văn Tranh nghe mà tê dại hết cả người.

Tiếng grào kia cứ như vang lên từ tận sâu trong yết hầu, giống tiếng meo của mèo bình thường, cũng rất giống tiếng gầm nhẹ của mấy chú mèo to, không quá dữ, rất lười biếng.

Trái tim bị thằng đần kia hút khô như được đặt vào lồng hấp, nhanh chóng mềm ra.

"Chân chưa tốt mà, sao chạy lung tung vậy." Văn Tranh cúi người, bế mèo lên giường, thấp giọng cười cười "Làm gì làm đi? Tao ra ngoài..."

Anh rời khỏi phòng ngủ.

Cái dĩa đựng nước nhỏ kia không vơi đi giọt nào, nhưng chậu cát mèo trong góc tường hơi lệch đi. Văn Tranh vừa mở ra, quả nhiên có hai cục kít mập mạp.

Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, không cần đến bệnh viện hay dầu bôi trơn rồi. Đại Hắc quả nhiên giống Đặng Phác Ngọc nói, rất khoẻ mạnh.

Văn Tranh khập khiễng xúc kít mèo lên, cúi đầu ngửi ngửi, không có mùi gì hết.

Không phải mọi người nói là, hôi lắm sao? Thuốc khử mùi mới mua còn chưa dùng, cát mèo cũng không có mùi, theo lý thuyết, thì hẳn phải có chút mùi chứ?

Anh nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không ra, xác nhận lại lần nữa, quả nhiên không có mùi.

.....Đại Hắc thật đỉnh.

Về phòng, ngồi xếp bằng trên giường, Văn Tranh bế Đại Hắc lên chân, sờ mấy cái, lại cầm điện thoại chụp mấy tấm. Hôm nay Đại Hắc rất phối hợp, rất nể mặt anh.

Bắc Tư Ninh bị Văn Tranh sờ đến mức rối lông nghĩ, vẫn là tên nhân loại này tốt. Thái độ tốt, biết nấu cơm, không uổng công hắn hao phí pháp lực xài phép ngứa mắt kia. Tốt hơn tên "Ăn Trộm" trong cái "Game" chết toi kia vạn lần.

Bầu không khí trong phòng ngủ ấm hẳn lên, một người một mèo đều rất vừa lòng.

Hậu trường nhỏ:

Đại Hắc: Tức chết rồi, tên Ăn Trộm kia lại quát vào mặt ta lại đánh ta, vẫn là người này tốt hơn, đơn thuần, còn biết nấu ăn.

Văn Tranh: Tức chết rồi, lãng phí nửa ngày với thằng ngu kia, vẫn là sờ mèo sướng hơn, đáng yêu, còn biết đi WC.

Tinh Hà: Hai anh khó hiểu quá ạ. Rồi có ai đi ngửi kít mèo không?