Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 100




Có tổng cộng ba ngày trước và sau ngày kỷ niệm, sau đó trường học khai giảng lại, công ty xí nghiệp cũng mở cửa. 

Cơn mưa kéo dài cũng đã tạnh, hơn phân nửa lãnh thổ Trung Quốc đón chào ánh mặt trời ấm áp.  

Nghĩa trang cũng mới sửa sang lại, bắt đầu mở cửa đón người viếng, Văn Tranh dắt Bắc Tư Ninh đến nơi ba mẹ mình yên nghỉ để thăm hai người.

Anh không mang hoa từ nhà, đến tận chân núi rồi mới mua hai bó cúc trắng. Mặt trời treo trên cao, anh lại mua thêm hai chiếc nón lưỡi trai, một cho mình một cho Bắc Tư Ninh.  

Văn Tranh đã từng đến nghĩa trang này tổng cộng ba lần.  

Lần đầu là khi ba mẹ anh mới qua đời không lâu, anh ngây ngốc được một đám người dẫn đến đây. Lần thứ hai là khi nhà bị cháy, anh khóc nức nở bắt cảnh sát chạy thâu đêm để chở anh đến đây, xong còn đòi ở đây luôn không về.  

Lần thứ ba là ba năm trước, khi mới trở về Dung thành, cũng giống như hôm nay, mua một bó hoa đặt trước bia mộ, sau đó ngây người mười phút thì rời khỏi.

Hai người chậm chạp leo núi, Văn Tranh giới thiệu cho Bắc Tư Ninh đang im lặng đứng sau lưng mình: “Ba em tên Văn Thiên Hà, mẹ em tên Lưu Tử Dạ, bọn họ quen nhau trong bộ chiến đấu đặc biệt.”

“Bà Lưu nói ba em nhất kiến chung tình với mình, theo đuổi điên cuồng mới được nhưng ba em lại ngầm bảo em là bà Lưu đã ưng ba lâu rồi, ngày nào cũng ám chỉ các thứ…hai người bọn họ ở nhà rất trẻ con, cãi nhau mà còn bắt em phải phân xử, khi ấy em có biết gì đâu? Ai đánh đau hơn thì em theo người đó, cho nên lúc nào bà Lưu cũng thắng.”

Bắc Tư Ninh nghiêm túc lắng nghe: “Mẫu thân em rất hay đánh em à?” 

Văn Tranh cười: “Hai người họ đều đánh. Nhưng lúc ba muốn đánh thì bà Lưu sẽ cản, còn khi bà Lưu muốn đánh thì không ai cản được…đến rồi.”

Anh vừa định chỉ chỗ thì đã bị khung cảnh trước mắt làm cho trố mắt. 

Nghĩa trang này ít người, bia mộ cũng cách nhau khá xa, dù vậy, mỗi bia đều chất đầy hoa tươi, nhiều đến mức muốn tràn sang bia kế bên.

Mà bia của ba mẹ Văn Tranh đặc biệt nhiều, mấy bó hoa kia có thể toàn là mua ở chỗ anh mua cúc trắng dưới chân núi, nhiều đến mức đã che luôn mặt của ba mẹ anh.

“Có vẻ rất nhiều người đã đến.” Văn Tranh tỉnh hồn: “Bọn họ đặc biệt đến sao? Hay tảo mộ xong thì thuận tay ném sang đây?”

Bắc Tư Ninh đi lên, hắn giơ tay gạt mấy bó hoa đang che tên chủ bia lại, đảm bảo nói: “Đặc biệt đến vì em.”

Dứt lời, hắn tìm được mấy tấm thiệp và thư được nhét trong bó hoa, bèn thở dài: “Nhìn này, còn viết thư cho em nữa.”

Văn Tranh ngồi xổm kế bên Bắc Tư Ninh, bất ngờ nhìn bức thư trong tay hắn.  

“Cái này vừa nhìn là biết tiểu cô nương viết.” Bắc Tư Ninh đọc lướt mấy bức thư, chỉ một chút đã đọc được một đống: “Đa số đều khen em đẹp trai, lời nói sáo rỗng. Tiếp theo là…”

Hết bức này đến bức khác, đa số đều cảm ơn anh. 

Có thể tối hôm trước có người đề nghị, mọi người thấy hay nên sôi nổi làm theo.  

Văn Tranh mở bịch nilon đựng hoa của mình ra, nhét mấy bức thư vào. 

“Coi như bọn họ thức thời.” Bắc Tư Ninh không chút cảm động: “Nhân loại bọn em đa dạng thật đấy.”

Hoa cúc được dọn sạch, để lộ bức ảnh trên bia. 

Ba Văn mẹ Văn ở đó mỉm cười nhìn người đến viếng.  

“Ba, mẹ.” Văn Tranh đặt hoa của mình xuống, sau khi chỉnh dáng nằm của nó một hồi mới nửa quỳ nói: “Con đến thăm ba mẹ này.”

Bắc Tư Ninh lùi về sau vài bước, quay đầu nhìn xung quanh: “Ta đi dạo, lát tới đón em.”

Nghĩa trang hoa thơm chim hót, trang trọng nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ. Mặc dù hôm nay là ngày thường nhưng vẫn rất đông người, có vài gia đình còn đến đây như một buổi đi chơi cuối tuần, mấy đứa nhỏ được người lớn dắt theo liếc ngang liếc dọc, không sợ hãi hay đau buồn. 

Nhân loại quả thật là một giống loài rất kì diệu, bọn họ gian xảo, dối trá, ích kỉ. 

Nhưng bọn họ cũng có những phẩm chất rất tốt đẹp, luôn luôn cố gắng, không tiếc hai chữ cảm ơn. 

Bắc Tư Ninh đi một vòng, đến khi thấy đủ lâu thì quay lại với Văn Tranh. Văn Tranh vẫn còn đang nhỏ giọng nói gì đó, thấy hắn quay lại thì vẫy tay. 

“Nói xong rồi?”

Bắc Tư Ninh còn định đứng xa xa chờ một chút, ai dè Văn Tranh gọi hắn, hắn khó hiểu lại gần, Văn Tranh nắm tay hắn đi đến trước mộ ba mẹ mình, giới thiệu: “Đây là Bắc Tư Ninh, bạn lữ của con.”

Mặt mèo tinh đực ra một chút, sau đó vành tai đỏ bừng, nghĩ một chút bèn gỡ nón xuống, trang trọng nói: “Xin chào bá phụ bá mẫu.” 

Linh hồn của bọn họ đã sớm quay về với đất trời, cũng không nhìn thấy được. Bắc Tư Ninh biết nhưng vẫn ngại đến mức không biết nên làm thế nào. 

Ảnh chụp đôi vợ chồng trẻ không phản đối, vẫn cứ dùng nụ cười ấm áp để chúc phúc cho bọn họ.  

“Bọn họ chắc chắn sẽ rất thích anh.” Một tay Văn Tranh cầm túi: “Bà Lưu ai đẹp là thích, ba em đánh không lại anh nên buộc phải thích anh.”

Bắc Tư Ninh: “…”

Văn Tranh nhớ gì đó, lại nói với tấm bia: “Đúng rồi, con tặng anh ấy cái chip ba mẹ cho con.”

Dừng một chút lại nói tiếp: “Anh ấy cũng tặng cho con một cái…xem như bọn con trao nhẫn cho nhau?” 

Nói xong, Văn Tranh rút một mặt dây chuyền khỏi cổ áo, đặt nó trong lòng bàn tay mình. 

Bắc Tư Ninh bên cạnh cũng làm giống anh, hắn rút mặt dây chuyền Văn Tranh từng đeo mười mấy năm ra khỏi áo. 

“Lần trước đến đây, con nói có lẽ mình sẽ không bao giờ giải được mật mã. Vẫn là Bắc Tư Ninh có ích, anh ấy khá may mắn. Cuối cùng không phụ lòng ba mẹ làm mật mã các thứ, nhưng mà ba mẹ gửi thơ cho con làm gì chứ?”

Văn Tranh cười: “Con cứ suy nghĩ mãi, không biết mật mã cuối cùng là gì, nếu là thơ nữa là con báo cảnh sát…”

“Bây giờ con vẫn chưa rõ tại sao ba mẹ lại dùng cách này để dặn dò con.” Anh nói: “Không lẽ là bản đồ kho báu? Tiểu thuyết hay viết như vậy.”

Bắc Tư Ninh nhịn không được chen ngang: “Em có thể đáng tin hơn chút được không, bản đồ thì phải có giấy hay gì đó chứ?”

“Dù sao cũng là linh kiện điện tử, biết đâu là bản đồ thật thì sao?” Văn Tranh nói: “Còn một câu thơ nữa, mật mã cuối cùng, phải giải mới biết.” 

“… còn nữa!?” Bắc Tư Ninh không tin được: “Sao trước đó em lại không  giải? Hình như em không thật sự muốn biết lắm phải không?”

Văn Tranh nhìn bia mộ, từ tốn nói: “Em thấy mình không đủ tư cách.”

“Ba câu thơ kia là kỳ vọng của ba mẹ với em. Đom đóm sáng bừng đâu phải lửa. Móc sen tròn lẳn khó lầm châu; Trông mây thẹn với chim cao vời. Ngó nước mộng làm cá trùng khơi; Đời người như quán trọ, ta là khách qua đường.” Anh bình tĩnh đọc ba câu thơ: “Tỉnh táo, tự do, phóng khoáng, hình như em chưa làm được cái nào cả. Em có lỗi với dạy dỗ của ba mẹ.”

Bắc Tư Ninh muốn nói gì đó lại bị Văn Tranh cắt ngang: “Cho nên khi em lấy được gợi ý đầu tiên, em đã nghĩ nếu em có thể sống sót, đưa tên bọn họ ra ánh sáng, cho dù trước đó em không giỏi cũng sẽ được tha thứ. Chỉ khi đó em mới có thể giải được mật mã, mới xứng được bọn họ khen ngợi.”

“…lừa anh đấy.” Văn Tranh nhìn gương mặt vừa sợ vừa đau lòng của Bắc Tư Ninh, anh phì cười: “Chỉ là em không có thời gian giải mà thôi, không muốn phân tâm khi huấn luyện, lỡ trong lúc quyết chiến thì suy nghĩ lóe lên, sau đó trúng chiêu chết, oan lắm.”

“…” Bắc Tư Ninh tức giận phồng má.  

“Nhưng mà bây giờ có thời gian rồi, có rất nhiều thời gian là đằng khác. Tuần sau đến đại học Dung thành làm thủ tục nhập học, còn có thể dùng thư viện của trường bất cứ khi nào.” Văn Tranh xoa đầu Bắc Tư Ninh, ra hiệu cho hắn xuống núi với mình. 

Gió xuân thổi qua mặt cỏ làm chúng ngã rạp về một phía, trông như một chiếc thảm xanh mướt. Bắc Tư Ninh tự hỏi thật lâu nhưng thế nào cũng không hiểu, hắn hỏi: “Mẫu thân phụ thân em yêu em đến thế, tại sao lại cho em cái mật mã khó giải đến vậy?” 

“Khó à?” Văn Tranh khó hiểu: “Ba em học toán, mẹ em học cổ văn, chắc muốn kết hợp chuyên ngành nên mới làm ra mật mã này chăng?”

“Không phải, ý ta là…” Bắc Tư Ninh nghĩ một chút mới nói: “Cái này quá khó.”

Văn Tranh dừng chân: “Em chưa nói với anh à? Có lẽ ban đầu cũng không khó đến vậy nhưng nhà em bị cháy, phòng sách cháy rụi, có lẽ ban đầu có gợi ý gì đó. Đương nhiên, đây là em đoán mà thôi, khi ấy em chưa kịp tìm.”

“Cháy?” Bắc Tư Ninh nhíu mày: “Tại sao đang yên đang lành tự nhiên cháy?”

Văn Tranh nghe câu hỏi của hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi lạ, do dự một chốc mới nói: “Khi ấy nói là do chập mạch điện.”

Anh chưa từng nghi ngờ.  

Mặc dù khoa học kỹ thuật rất phát triển nhưng vẫn không tránh được những sự cố ngoài ý muốn.  

Nhà ở Ngô Đồng Viên là nhà cũ, mạch điện cũ kỹ dẫn đến cháy nhà có khả năng xảy ra.  

Nếu Văn Tranh nhớ không lần, hàng xóm xung quanh đó cũng từng bị tai nạn rồi, nhìn từ phương diện nào cũng đều là ngoài ý muốn.  

Chỉ là với các nhà khác, vấn đề quan trọng nhất là họ sẽ được bồi thường bao nhiêu tiền cho số tài sản đã hư hao, chỉ có nhà Văn Tranh, thứ bị cháy là phòng sách có một không hai. Bên trong là một đống sách vở, sơ đồ nhà ở, hồ sơ, tất cả đều có khả năng giấu manh mối.  

Đó không phải là thứ Văn Tranh có thể khôi phục lại bằng cách mua những nội thất y hệt để nhét vào, anh cũng không nhớ trong đó có bao nhiêu cuốn sách. 

Thứ duy nhất còn lại là quyển sổ nhỏ bà Lưu dùng để ghi tiền mua thức ăn được đặt trên tủ ở huyền quan nên tránh được một kiếp, được lính cứu hỏa cứu sau đó đưa cho Văn Tranh.  

Đó là chỗ dựa tinh thần của anh. 

Đáng tiếc cuốn sổ kia cũng không có “manh mối” gì, chỉ có thể giúp Văn Tranh nhớ đến người mẹ của mình. 

Khi ấy anh mới có mười tuổi, thật sự rất nhỏ, lại lớn lên trong tình thương của ba mẹ nên hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì. Trong nhận thức của anh, trận hỏa hoạn này là “sự cố ngoài ý muốn”, nếu không phải Bắc Tư Ninh đột nhiên nhắc đến thì có lẽ anh vẫn mãi không nghi ngờ.  

“…Ta chỉ nói vậy thôi.” Bắc Tư Ninh ủ rũ: “Đừng buồn, mẫu thân phụ thân em thấy lại trách ta mất.”

“Không có.” Văn Tranh hoàn hồn: “Em chỉ đang nghĩ, nếu suy đoán của anh là thật, vậy mục đích của người gây nên chuyện này là gì.”

Vì tránh để bản thân phán đoán sai lầm, lúc xuống dưới chân núi, Văn Tranh tìm một quán cà phê, kể thật chi tiết tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi trận hỏa hoạn kết thúc.  

Lâu lắm rồi anh không nhớ lại ngày xưa trong tình trạng tỉnh táo thế này, bình thường toàn là mấy giấc mơ khiến anh khó chịu, lúc nhớ lại chỉ thấy đau đầu.  

Ngày ba mẹ đi ấy là một ngày đi học bình thường.  

Về đến nhà, còn chưa kịp hỏi tối nay ăn gì đã thấy ba mẹ mang hành lý ra, vẻ mặt nghiêm trọng. 

Bà Lưu nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng, bà đeo sợi dây chuyền vẫn còn nóng ấm lên cổ anh, dặn anh giữ thật kỹ.  

Nếu ba mẹ không về nữa thì con cắm con chíp vào máy tính nhé, bên trong có lời ba mẹ muốn gửi đến con. 

Bà Lưu còn định nói gì đó nữa nhưng chỉ cười.  

Văn Tranh nhớ rất rõ câu cuối cùng của bà: “Ngoan nhé, tối nay thầy Trần đến đón con.”

Mà ba Văn lại nói: “Về mua gà nướng cho con.”

Ba Văn và mẹ Văn có rất nhiều đồng nghiệp trong đại học Dung thành, gần nhà có thầy Trần, thầy Từ, còn có dì nhân viên là dì Trương, Văn Tranh đã từng gặp tất cả nhưng anh không thân với họ lắm.  

Anh thấp thỏm ngồi trong căn nhà không bóng người, chờ thầy Trần đến đón anh về.  

Thầy Trần có hai đứa con gái, nhỏ hơn anh hai tuổi, Văn Tranh không nói chuyện với hai bé ấy được nên độc chiếm cả căn phòng. 

Hôm sau, không biết bên trên thảo luận thế nào đấy, anh được thầy Từ cũng khá quen đón về. 

Chính là Từ Kê.  

Năm ấy Từ Kê 29, vẫn độc thân, nhà cũng rộng, lại còn là người phụ trách hạng mục quan trọng liên quan đến không gian con. Bình thường rất tốt tính, cứ cười tủm tà tủm tỉm miết, thích tự nấu cơm cho Văn Tranh, tay nghề còn tốt hơn cả bà Lưu.  

Cứ vậy hơn một tháng, bé Văn Tranh ngày nào cũng xem tin tức, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đi học thì đầu óc cứ treo ngược cành cây, chờ ngày ba mẹ đến đón mình về nhà. 

Nhưng thứ anh chờ được là tin dữ.  

Mười tuổi, vẫn quá nhỏ, mặc dù anh vừa khóc vừa quậy nằng nặc đòi về nhà ở nhưng không có người giám hộ chăm sóc thì không được.

Từ Kê không thuyết phục được anh nên ở Ngô Đồng Viên với anh mấy ngày.

Sở nghiên cứu rất bận, Từ Kê tăng ca như cơm bữa, Văn Tranh học được cách tự hâm bánh bao, tự hấp sủi cảo.  

Anh đã quên tâm trạng khi ấy của mình như thế nào, chỉ biết rất buồn, ngày nào cũng khóc, khi nhớ đến mặt dây chuyền trên cổ thì cũng là chuyện của mấy ngày sau.  

Ba mẹ định nói gì với anh chứ? Anh đột nhiên rất rất muốn coi, cho nên anh làm theo những gì bà Lưu nói, nhét chip vào đầu đọc.  

Nhưng thứ xuất hiện là một đoạn mã anh chẳng hiểu gì hết.  

Có ý gì đây? Bé Văn Tranh chậm rãi nhớ lại mật mã ba từng dạy cho mình.  

“Mấy ngày sau đó thì hỏa hoạn.” Văn Tranh cầm ly chanh đá: “Hôm ấy sư phụ tăng ca, em ở nhà một mình. Tuy buổi tối nhưng chưa quá 9 giờ đêm, hàng xóm xung quanh cũng không ngủ sớm đến thế.”

Anh bỗng duỗi tay mở tay Bắc Tư Ninh ra: “Em đã nói với anh cái gì? Không được uống đá.”

Bắc Tư Ninh tủi thân rụt bàn tay đang định bóc vài viên đá bỏ vào ly trà sữa của mình lại. 

“Sau khi phát hiện có hỏa hoạn, hàng xóm nhanh chóng báo cảnh sát, em hoảng sợ chạy ra khỏi nhà nhưng đột nhiên nhớ đến sách bên trong, đến khi định chạy vào lại thì không kịp nữa.”

Buổi tối hôm đó trở thành bóng tối đè ép Văn Tranh rất lâu.  

Ác mộng thì là bị đốt thành tro, mộng đẹp thì là ba mẹ hay huấn luyện viên biến thành các thân phận kì lạ, tưới dương chi cam lộ hay lấy súng bắn nước dập lửa gì đó.  

Tóm lại là không thoát khỏi đám cháy kia được.  

“Sau đó không còn gì để nói.” Văn Tranh nói: “Nhà cần phải sửa, em dọn vào nhà sư phụ, hai năm sau thì dọn vào căn cứ Bắc Hải. Mật mã kia không có manh mối cũng không biết giải thế nào cho nên em từ bỏ lần nữa.”

Bắc Tư Ninh nghe xong, hắn cau mày im lặng thật lâu mà không nói gì.  

“Mong em đừng tức giận, sư phụ em có phải có vấn đề hay không?”

Một lúc sau Văn Tranh mới gật đầu: “Nếu không nhờ có anh, chắc em sẽ không bao giờ nghĩ theo hướng này. Người từng là người nhà quan trọng nhất của em. Em cứ cho rằng… sẽ vẫn luôn như thế. Nhưng nếu trận hỏa hoạn kia không phải ngoài ý muốn, người có liên quan đến nó, vậy tại sao người phải làm chuyện vô tích sự này?”

Văn Tranh nhấn mạnh: “Khi ấy em mới mười tuổi.”

Quán cà phê người đến người đi, không ít người viếng mộ xong thì vào đây nghỉ ngơi trong gió điều hòa. Văn Tranh sợ bị người khác nhận ra nên cứ kéo vành nón thật thấp, đôi mắt của anh bây giờ trợn tròn nhìn thẳng về phía trước, vừa vô tội lại vừa sắc bén, hai thứ này kết hợp với nhau một cách thần kì, làm Bắc Tư Ninh cảm thấy hơi đáng yêu…

“Vô tích sự gì!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em mười tuổi chắc chắn rất đáng yêu, tên biến thái kia chắc chắn là nhìn trúng em rồi!”

Văn Tranh:???????

Hai người nhìn nhau một hồi, Văn Tranh đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi.”

“Hả?” Bắc Tư Ninh đuổi theo anh, bực bội bảo: “Sao lại đi, ta chưa uống trà sữa xong nữa.”

“Không cho uống lạnh.”

Tuy Bắc Tư Ninh đã nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần là đan điền với bụng không có liên quan gì đến nhau, nhưng vì gương mặt đầy đau đớn của hắn mỗi tối, Văn Tranh nhất quyết không đồng ý, cứ thế đặt ra chế độ ăn uống, nhất định không được ăn đồ lạnh. 

Cho dù hắn lấy cái cớ lưỡi mèo không ăn được đồ nóng cũng vô dụng. 

Bắc Tư Ninh rất không vui, nhưng đến khi ra được đến cửa rồi, hắn lại thấy vành tai của Văn Tranh đỏ ửng. 

“?” Bắc Tư Ninh không hiểu. 

Đây là…. xấu hổ ư?

Xấu hổ!

Ban ngày ban mặt mà pháo hoa nổ tưng bừng. 

–—

Hậu trường nhỏ:

Ninh Ninh: Bảo em mười tuổi đáng yêu mà em đỏ mặt làm gì?

- -----oOo------