Nuôi Ma Ngải

Chương 17: NGÀY THỨ MƯỜI BỐN




Mới sáng sớm tinh mơ mà bà Chín đã mò qua nhà chàng rồi. Lưu ngạc nhiên ra mở cửa. Bà Chín ào vô như một luồng gió, vừa vô tới trong bà đã hỏi:

"Nhà có ai nữa không anh?"

Lưu ngáp dài, lắc đầu.

"Có con Thơln với con Cam thì một đứa đau, một đứa anh cho ở nhà coi bệnh cho em nó rồi còn ai nữa đâu."

Bà Chín cười khúc khích.

"Em qua đây với anh sớln quá, sợ có tụi nó lại lắm chuyện."

Vừa nói bà vừa kéo Lưu vô phòng ngử ngay. Lưu vẫn còn ngái ngử, chàng lại mệt nữa. Tối qua Tú Quyên làm chàng ngất ngư, Lưu không ngờ nàng học được ở đâu cái miệng lưỡi rùng rợn như Yậy. Thân thể chàng cong cớn cả đêm. Chỉ một chiếc miệng nàng mà làm Lưu đê mê cho tới sáng. Bây giờ chân tay bải hoải, bà Chín lại qua kéo chàng vô phòng ngủ nữa coi bộ dám liệt dương mà chết lắm.

Chàng thờ ơ nhìn bà tháo giây lưng quần, lôi ra một gói vải nho nhỏ.

Nhưng bỗng Lưu tỉnh hẳn ngử khi thấy bà Chín mở chiếcbọc nho nhỏ đó. Những lávàng Kim Thành lónglánh tới hoa mắt. Bà Chín xếp ngay ngắn trước mặt Lưu nói:

"Em tạm đem cho anh mười cây, coi như phần hùn em ứngtrước cái vụ mua căn nhà bà chị họ em đi. Anh cứ cầm tiêu để lo giấy tờ và làm tiền đi lại. Khi nào xong xuôi, tính lời lãi gì cho em cũng được."

Lưu ôm lấy bà Chín, chàng làm bộ không để ý tới số vàng bà vừa xếp trên giường.

"Anh phải tính cái này trước đâ, vàng bạc nhiều quá rồi, chán lắm? Coi nào, nó chạy đi đâu rồi hả."

Bà Chín cười thực dâm đãng, ôm lấy Lưu. Bà ưỡn hẳn người lên ép vô tay chàng. Bàn tay Lưu xông xáo mạnh bạo làm bà cong cớn. Từ ngày ngủ với Lưu một đêm sau bao năm thèm thuồng, thân thẩ bà vùng dậy đòi hỏi dễ sợ. Hôm vừa rồi, mới nhập vô lại bị cái đám quỉ con phá đám. Rồi ngày hôm qua cọ sát cả ngày ngoài đường làm bà càng điên lên. Tối về không thếnào ngử được, cứ lăn lộn cả đêm nên sáng sớm nay bà phải chạy lại nhà Lưu sớln như vậy. Bà làm bộ nói ehuyện làm ăn, nhưng kỳ thực cũng là để thoả mãn ân ái thèm khát mấy ngày qua nữa. Lưu thấy mới ráp vô mà thân thể bà Chín đã nóng hừng hực, da thịt căng lên, hơi thở dồn dập nhưmuốn đứt quãng, chàngcàng ngạc nhiên hơn nữa vì mới đây mà bà đã ướt nhèm nhẹp và rên rỉ liên hồi.

Quần áo bà rơi lả tảxuống sàn nhà không cần Lưu phải đụng tay vô. Con Lưu đang ngử, bị đánh thức dậy nên chàng mới vội vàngmặc có cái quần đùi vô thôi. Chàng dìu bà Chín nằm xuống giường. Mắt bà nhắm nghiền, thì thầm:

"Anh... anh ơi, mau đi anh... em chịu hết nổi rồi... anh... ơ ơ ơ ơi”

Mặt trời đã lên khỏi ngọn cây. Bà Chín đã đánh thức Lưu mấy lần mà chàng vẫn nàm sải chân tay. Không phải chàng chưa thức. nhưng không sao mở mắt ra được và gân cốt chàng như bị ai rút hết từ lâu.

"Dậy anh Lưu ơi. Trễ lắm rồi đó, em đã làm hột gà óp la cho anh rồi nè, dậy ăn kẻo nguội."

Thấy Lưu vẫn không nhúc nhích. Bà Chín luồn hai tay qua lưng Lưu kéo chàng dậy.

"Dậy đi mà cưng, em làm đồ ăn sáng cho anh rồi đó."

Lưu đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn nhắm mắt như mê ngủ, chàng mệt muốn ngất ngư, bá lấy vai bà Chín mỉm cười, lè nhè, giọng ngái ngủ:

"Mệt... mệt quá mà, ngử một chúc nữa đi."

Bà Chín cười hì hì, cố kéo Lưu dậy.

"Dậy đi mà, ăn sáng xong ngủ lại được không."

Lưu từ từ mở mắt, luồn tay vô áo bà Chín. Bà Chín vội vàng kéo tay Lưa ra vừa cười vừa gắt.

"Thôi mà, đừng có rỡn nữa đi. Dậy rửa mặt, súc miệng còn ăn sáng chứ."

Lưu theo tay bà Chín đứng lên đi tử từ vô phòng tắm. Bà Chín vẫn dìu Lưu, sợ chàng té.

"Anh hư quá đi, có bấy nhiêu mà đã muốn chết rồi còn nước nôi gì nữa chứ."

Rửa mặt đánh răng xong, Lưu đã bắt đầu tỉnh hẳn.

Chàng mặc quần áo đàng hoàng, ra bàn ăn.

"Nhà anh làm gì khổ sở quá. Chỉ có mỗi một chiếc ghế thôi hả, để em mang cho anh mấy eái nữa cho khách khứa ngồi chứ."

Lưu mĩm cười, vỗ vỗ lên đùi.

"Thì em ngồi xuống đây được mà."

Bà Chín "hứ" một tiếng, phát mạnh vô vai Lưu:

"Còn chưa chết hay sao mà làm bộ nữa."

Lưu vòng tay ôm lấy mông bà kéo lại sát bên. Đùi bà U mạnh vô vai chàng.

"Để anh ăn xong đa cơm tấm với hai cái hột gà ốp la này rồi em biết tay anh."

Bà Chín cười ha hả.

"Để đó xem anh được mấy tăm hơi."

Lưu vừa định nói thì thấy Thơm đi vô cửa, bà Chín đứng hơi xích ra khỏi Lưu một chút, cau mày bực bội. Lưu biết ngay, hỏi Thơm liền:

"Ủa, con Cam sao rồi mà em tới đây?"

Thơm lí nhí nói trong miệng:

“Dạ, nó vẫn vậy thôi anh. Lơ lơ láo láo, chẳng biết cái gì”

"Thế còn nóng lạnh gì không?"

"Nó khoẻ hẳn rồi, ehỉ có điều như mất trí nhớ vậy. Cả ngày nói cái gì đâu đâu không. Toàn chuyện ma với quỉ không hà."

"Sao em không ở nhà săn sóc nó?"

"Em thấy ở nhà cũng vậy thôi, hơn nứa má em hết đau rồi. Bố em đi làm một mình để thằng em ở nhà phụ với má, trông coi nó rồi, nên em tới đây làm cho anh."

Lưu gật đầu, nói:

"Vậy em đi chợ đi, nhà cũng hết đồ ăn rồi. Hôm nay anh mời bà Chín ở lại ăn cơm đó."

Thơm dạ một tiếng nho nhỏ, lấy tiền đi chợ ngay. Khi nàng vừa ra khỏi nhà một quãng, bỗng gặp một ông đạo sĩ thật già, chặn nàng lại hỏi: .

"Có phải nhà thí chủ có đám tang không?"

Thơln ngơ ngác, trả lời:

"Dạ, thưa thầy không. Chắc thầy lầm với ai rồi. à, hình như có cái đám ma ở xóm bên cạnh chứ không phải ở đây."

Lão đạo chắp tay, cúi đầu niệm.

"Mô Phật, thiện tai, thiện tai. Không phải bần đạo đi cầu siêu cho ai đâu. Chỉ vì bần đạo nhìn thấy thân thể thí chủ có nhiều tà khí nên lầm lẫn. Nếu nhà thí chủ không có ai chết, chắc chắn có tà maxâm nhập, muốn hại người."

Thơm biến sắc, ấp úng nói: .

"Con em cháu mới bị đau, phá nhà, phá cửa. Bây giờ thì êm rồi, nhưng nó mất hết trí nhớ, nói chuyện tầm bậy tầm bạ, toàn ma với quỉ."

"Thí chủ có muốn bần đạo bắt yêu trừ ma cho em thí chủ không?"

Thơm nhìn lão đạo sĩ, tần ngần. Ông mĩm cười hỏi nàng:

"Không cần tiền bạc đâu, bắt ma trừ quỉ là bổn phận của bần đạo."

Thơm vẫn còn tần ngần, nàng hỏi nho nhỏ:

"Không phải đâu, con ma này dữ lắm. Không biết thầy có bắt được nó không?"

Lão đạo cúi đầu nói:

"Bần đạo còn sư phụ, tu trên núi Phụng ở Thất Sơn. Bây giờ đang ở nhàbần đạo, nếu có bất trắc, ắt thầy sẽ can thiệp."

Thơm trợn mắt nhìn lão đạo sĩ. Ôngnày cũng phải trên bảy mươi là ít, lông mày ông bạc phơ. Râu nãm chòm tuyệt đẹp. Bây giờ ông ta lại nói có sư phụ nữa, không lý ông kịa phải sống tới trăm tuổi.

Thấy Thơm cứ dòm mình không nói gì. Lão đạo sĩ lại nói:

"Thí chủ đừng ngại gì, cứ dắt bần đạo tới coi cô em thí chủ ra sao rồi tính. Nếu lượng sức mình không gánh vác nổi, bần đạo sẽ trở về nhà thỉnh sư ngay."

Thơm nghe thấy được, nàng bảo lão đạo:

"Nếu thầy nhất định bắt được con ma này, xin đợi con đi chợ nấu cơm xong cho ông chủ con, rồi mới đi được."

Lão đạo tỏ ý mừng rỡ, chắp tay cúi đầu nói:

"Thiện tai, thiện tai. Bần đạo ra gốc cây kia thiền định. Khi nào thí chủ xong việc, ra đó dẫn bần đạo theo được không?"

Thơm mừngrỡ, gật đầu lia lịa, vội vã đi ngay. Chỉ mong sao cho xong việc để dẫn lão đạo sĩ về nhà trừ tà ma cho Cam.

Sau khi dọn cơm cho Lưu và bà Chín ăn xong, Thơm xin phép về nhà thăm Cam. Lưubằng lòngngay và bà Chín còn vui mừng hơn, bà không muốn thấy mặt một người thứ ba trong căn nhà này.

Thơm trở ra chợ, lão đạo sĩ vẫn ngồi yên dưới gốc cây lúc nãy. Thấy nàng ông ta mừng lắm, theo Thơm về nhà ngay. Đi đến gần nhà, bỗng lão đạo sĩ cười gằn, chỉ ngay vô nhà Thơm nói:

"Có đúng nhà thí chủ kia không?"

Thơm ngạc nhiên hỏi:

"Ủa, sao thầy biết?"

"Bần đạo nhìn thấy yêu khí bao phủ căn nhà nên đoán vậy. Vui nghe nói càng mừng thêm, vì biết chắc là mình đã tìm đúng thầy rồi. Nàng dẫn lão đạo sĩ vô nhà. Cam đang ngồi trên giườngthấy lão đạo sĩ bước vô, nàng nhẩy xuống giường, la lớn:

"Có tà, có tà đuổi ngay thằng tà chó kia đi. Không tao giết chết nó bây giờ."

Lão đạo sĩ cười ha hả. ông bắt ấn chỉ ngay người Cam hô:

"Biến"

Tức thì Cam nhào xuống đất giẫy đành đạch, lão đạo sĩ lấy ra trong bị một lá bùa dán lên trán Cam, nói:

"Không được tháo lá bùa này ra, nếu cô ấy ngủ được hai mươi bốn giờ sẽ trở lại bình thường. Bần đạo xin ngồi thiền tại đây canh chừng"

Nói xong ông đi lại góc nhà ngồi xuống thiền ngay và không để ý gì tới mọi người nữa. Ai nấy mừng rỡ thấy Cam hết bệnh một cách dễ dàng, không để ý tới lão đạo sĩ ngồi ở góc nhà nữa.

Trong khi đó Lưu và bà Chín vừa ăn cơm xong. Chàng đang lui khui rót nước trà uống. BỗngLưu la lên một tiếng lớn buông chiếc ấm xuống sàn nhà vỡ toang. Chàng ôm đầu lăn lộn. Bà Chín lật đật đỡ lên, hốt hoảng hỏi:

"Anh Lưu... anh làm sao vậy?"

Lưu không nói gì được, chỉ ôm đầu rên la. Bỗngbà Chín nghe có tiếng rên của ai nữa trong phòng bên. Bà ngạc nhiên, bỏ Lưu chạy ra mở cửa. Lúc ấy Lưu nhìn thấy bà Chín chạy tới phòng nuôi Ma Ngải, tính lên tiếng ngăn cản nhưng không được. Cổ họng chàng nghẹn cứng và đầu đau nhức không thế nào chịu được. Chàng đành giương mắt nhìn bà Chín đi vô phòng nuôi Ma Ngải. Ngay lúc ấy,

Lưu nghe tiếng bà Chín thét lên rồi im bặt. Lưu sợ hãi, cố gắng lết vô trong. Chàng biết chắc bà Chín gặp con Ma Ngải rồi.

Chàng vừa lê tới cửa buồng, đã nhìn thấy con Ma Ngải cũng trong tình trạng y như chàng, hai tay nó ôm lấy đầu lăn lộn tỏ vẻ đau đớn tột cùng. Khi thấy Lưu, nó mừng rỡ lết lại gần chàng. Lưu cũng cố bò tới gần nó. Khi tới nơi, con Ma Ngải vươn cả hai tay nắm được tay Lưu, kéo chàng sát lại cắn nhẹ vô ngón tay chàng, để lên mũi hít lia lịa.

Kỳ diệu thay, hít được máu Lưu rồi, con Ma Ngãi trở lại mạnh khoẻ ngay. Nó vươn vai đứng dậy, cuộn tròn người lại như trái banh, lăn vô trong hang liền. Lưu cũng hết đau tức thì, chàng lồm cồm bò dậy, nhìn bà Chín nàm bất tỉnh dưới đất. :

- Lưu kêu bà mấy tiếng, Bà Chín từ từ mở mắt. Thấy Lưa, bà mừng rỡ ôm cứng lấy chàng.

“Anh Lưu ơi... trời ơi, ghê quá đi, em gặp con qủi ở trong phòng này đó.”

Lưu cười ha hả:

"Thời buổi này mà em nói chuyện hoang đường đó với anh hay sao?"

Bà Chín run rẩy nói:

"Không phải đâu anh à, em nói thực đó."

"Thôi được rồi, nếu em có gặp con quỉ nào đó thì nó cũng sợ em chạy mất rồi, hãy quên chuyện này đi, đừng nhắc tới nữa, người ta cười cho đó."

Thấy Lưu nói vậy, bà Chín không dám nói thêm nữa, nhưng bà biết chắc, mình vừa gặp con quỉ ngay trong phòng này, làm sao nói cho Lưu tin được bây giờ. Anh ta là người từ nước ngoài về, dễ gì tin chuyện ma qủi chứ. Bà hỏi Lưu:

"Anh hết đau rồi sao?"

Lưu nói dối:

"Hết rồi, anh bị bệnh này từ lâu, đau đầu một chút thôi rồi hết ngay."

Bà Chín lo lắng hỏi:

"Sao anh không đi khám bệnh."

"Có chứ, chính phủ Mỹ có cho bác sĩ đặc biệt tới khám bệnh cho anh, nhưng cũng chẳng đi tới đâu. Họ nghi anh bị ảnh hưởng bởi những tia phóng xạ trong phòng thí nghiệm. Bởi vậy mới cho anh đi nghỉ mát ít lâu ở những xứ nóng như thế này."

Lưu không muốn cho bà Chín tò mò hơn nữa, chàng sợ nói nhiều lòi đuôi nói láo. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi bà, hỏi:

"Em đỡ chưa?"

Bà Chín bá lấy cổ Lưu nũng nịu.

"Mình làm cho em sợ hết hồn à."

Lưu luồn một tay vô quần bà, ôm cứng. Bà Chín cong người lên ngay. Bmh như bà quên đi mọi chuyện thực nhanh...

° ° °

Chiề về, mặt trời vừa lặn sau hàng cây. Bà Chín cúng đã về từ lâu Lưu cất mớ vàng bà đòi hùn hạp. Chàng mĩm cười thích thú. Thật là eủa trời cho, cái vụ làm ăn này dù là bịp bợm, nhưng nếu trời cho, bạn bè bị mắc lửa, chàng dám làm nên sự nghiệp lắm. Cái vụ buôn bán nhà đất Lưu đã nghe lóm được hồi còn ở Mỹ do mấy nàng kiêu đâm bóp nói chuyện với nhau. Bây giờ gặp lúc khốn cùng, đem ra xài đỡ lại có người tin mới tức cười.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Lưu thấy một luồng gió lạnh thổi qua thực mạnh. Lưu biết ngay con Ma Ngải vừa cuốn mình ra ngoài. Bây giờ cứ vào chạng vạng tối, nó thường hay ra ngoài không biết làm cái gì. Có thể là đi kiếm đồ ăn chứ cũng chẳng có gì lạ. Bởi vậy căn phòng của nó Lưu chỉ khép hờ cừa chứ không khoá như mọi khi nữa.

Đúng như Lưu nghĩ, con Ma Ngải tối tối thường ra ngoài kiếm ăn. Trong vùng dân chúng đã bắt đầu xôn xao về những vụ mất cắp gà, chó, mèo càng ngày càng nhiều mà không tìm ra thủ phạm. Tuy nhiên, con Ma Ngải ra ngoài tối nay không phải đi kiếm mồi. Nó bay thẳng tới nhà Thơm, bóc tấm bùa đán trên trán Cam xuống và đá nhào lão đạo sĩ đang ngồi thiền ở góc nhà một cách dễ dàng. Ông ta hộc máư tức thì và biết là mình không phải là địch thủ của eon ma này, nên hốt hoảng ôm đầu chạy thục mạng.

Cũng may cho ông, ma tính của con Ma Ngải chưa phát triển toàn bộ nên nó không ham giết người mà chỉ tự vệ, và đi kiếm ăn mà thôi. Khi thấy lão đạo sĩ chạy rồi, nó lại cuốn gió bay về nhà, chui vô hang ngay. Lúc ấy cả nhà Thơm ngơngác chẳnghiểư gì. Mọi người chỉ thấy một luồn gió thực lạnh cuốn vô nhà như cơn lốc, thổi bay lá bùa dán ởtrán Cam lên không và lão đạo sĩ đang ngồi thiền té nhào, học ra một búng máu. Ông hết hoảng, vội vàng vùng dậy, không nói được một lời nào, ù té chạy như bị ma đuổi.

Còn Cam, khi lá bùa bật ra khỏi trán, nàng nhỏm dậy, ngơ ngác, la đói, rồi tự động xuống bếp lục lọi đồ ăn. Nhà nàng làm gì eó eơm gạo đâu mà sắn vậy. Nhưng Cam lại tìm được một ổ chuột con nơi khe cửa, nàng vội vàng bỏ từng con vô miệng nhai ngon lành. Máu me be bét dính đầy mép. Cả nhà hoảng kinh, nhưng không ai biết phải làm sao bây giờ. Chỉ còn nước mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm. Cam ăn rồi lại đi ngủ và nói lảm nhảm một mình. Thơm thấy em như vậy rồi, chán nản. Nàng biết chắc là Cam bị ma bắt, nhưng không biết phải làm Bao. .

Tối nay Thơm thấy tới nhà Lưu ngử còn hơn ở nhà. Nàng cho cha mẹ hay rồi đi liền. Trời cũng đã khuya lắm rồi. Thơm - vừa đi vừa suy nghĩ, không biết có nên cho Lưu hay vụ lão đạo sĩ và tình trạng của Cam hay không. Cuối cùng, nàng quyết định không nói gì về vụ này với Lưu, vì Thơm biết chắc Lưa chẳng bao giờ tin chuyện ma qủi cả.

Nàng vừa bước vào nhà, Lưu cũng vừa từ trong phòng tắm đi ra. Thấy Thơm, Lưu cười thích thú.

"Sao em tới đúng lúc quá. Anh đã tưởng tối nay em không tới rồi chứ."

Thơm không hiểu Lưu nói gì, hỏi:

"Anh nói sao, đúng lúc gì vậy anh?"

Lưa ôm lấy Thơm thì thầm:

"Đúng lúc anh muốn..." .

Thơm chưa kịp nói năng gì, bờ môi Lưu đã gắn chặt lấy miệng nàng. Hai tay chàng luồn qua quần áo Thơm thực tham lam. Thơm hơi co người lại, nhưng những ngón tay chàng càng len lỏi xa hơn làm nàng quýnh quáng. Thơm rên lên nho nhỏ:

"Đừng đừng làm thế mà anh."

Lưu lỳ lợm hỏi:

"Thế em thích làm thế nào?"

Thơm dụi đầu vô ngưc Lưu, nói nho nhỏ:

"Vô phòng ngủ đi, làm gì thì làm mà."

Lưu cười hì hì.

"Em nói thực nhé."

Thơm ngườc mặt nhìn Lưu thật yếu đuối, gật đầu nhe nhẹ, không nói gì. Lưu thích chí, bếbổng nàng vô phòng, nói:

"Tối nay anh sẽ trói tay em lại, bịt mắt rồi đem vô phòng làm việc ngử."

Thơm cười khúc khích vì ý nghĩ ngộ nghĩnh của Lưu, nàng hỏi nho nhỏ:

"Anh tính đem em làm thí nghiệm hả."

"Ừ em có sợ không?"

Thơm vênh mặt bướng bĩnh:

"Không sợ."

Nàng không ngờ Lưu đã sửa soạn sợi dây dù tử bao giờ, chàng kéo hai tay Thơm ra sau lưng trói nghiến lại.

Nàng hốt hoảng kêu lên:

"Anh Lưu, anh... anh... tính làm thiệt hả?"

"Bộ em sợ rồi hay sao?"

"Em không chịu đâu."

"Lúc nãy em nói rồi, bây giờ em phải giữ lời hứa."

Nói xong Lưu bịt luôn mắt Thun lại, bếnàng vô phòng nuôi Ma Ngải. Lưu biết để Thơm nhìn thấy con Ma Ngải, nàng sẽ sợ mà chết. Nhưng bịt mắt lại rồi là an toàn. Lưu đặt nàng xuống đi văng, từ từ cởi từng chiếc núc áo trên ngực Thơm. Chàng đã nhiều lần ôm tấm thân này trong tay, nhưng không biết tại sao bây giờ chàng thấy hồi hộp lạ thường. Bộ ngực Thơm nhỏ nhắn nhưng thực chắc, những bắp thịt nho nhỏ săn lại, trên cao ửng hồng thực dễ thương. Chàngtừ từ kéo chiếc quần nàng xuống, không biết hôm nay Thơln mua ở đâu được chiếc quần si líp hồng hồng mỏng tanh, làm chàng nhìn thấy ngay vùng đen thui chính giữa. Lưu thích thú không muốn lột chiếc quần lót ấy ra nữa. Chàng vội vàng cởi quần áo thực nhanh.

Bỗng Lưu giật mình vì vừa nhìn lại, đã thấy con Ma Ngải ngồi ngay sau lưng chàng từ bao giờ. Nó đang ngắm nghía thân hình Thơm một cách say sưa. Lưu thấy ánh mắt xanh lè của nó chiếu ra sự thèm muốn ghê người. Cũng lúc ấy, đồng hồ trên tường điểm mười hai tiếng. chàng đưa ngón tay ra trước mặt nó. Con Ma Ngải nâng niu bàng tay chàng một cách nhẹ nhàng làm Lưu thật ngạc nhiên, chưa bao giờ nó tỏ ra dịu dàng như vậy. Cuối cùng, nó cho ngón tay chàng vô miệng cắn nhẹ một cái, máu rỉ ra ngay. Nó đưa ngón tay chàng lên mũi hít mạnh. Lưu nằm xuống bên cạnh Thơm hỏi nho nhỏ:

"Em có nhìn thấy gì không?"

Thơm nũng nịu .

"Anh còn hỏi nữa, đã trói tay người ta, còn bịt mắt nữa mà thấy cái gì được chứ."

Lưa cười hì hì.

"Tại em không biết, bên Mỹ hai vợ chồng ngủ với nhau họ thích chơi trò bắt cóc như thế này lắm. Bà vợ làm bộ để ông chồng bắt cóc như thiệt, trói chân tay, đánh đập như người lạ, rồi đè ra hãm hiếp."

"Chơi gì kỳ cục vậy?"

"Không kỳ đâu em, họ muốn đi tìm những cảm giác lạ đó Để anh thử cho em coi nhé.”

Vừa nói, Lưu vừa cúi xuống hôn lên ngực Thơm, khi chàng vừa ngửng đầu lên, bỗng con Ma Ngải cúi xuống cổ Thơm cắn mạnh. Lưu hết hồn nhưng không biết phải làm sao. Lúc ấy Thơm lại tưởng Lưu cắn, ré lên nho nhỏ:

"Anh... Anh Lưu à. Anh chơi gì kỳ quá đi, đừng có cắn em nữa mà, đau lắm đó. Em không chịu đâu."

Lưu thấy con Ma Ngải vục đầu vô cổ Thơm một lúc rồi mà không thấy nó nhúc nhích, chàng biết ngay là nó đang hút máu Thơm mà nàng không biết gì, cứ vẫn tưởng chàng chơi ác. Lưu vội vàng lấy cả hai tay núm lấy gáy con Ma Ngải kéo lên. Con Ma Ngải nhìn chàng giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, miệng đầy máu. Bất thình lình nó hất đầu một cái, tay Lưu tuột ra, nhưng nó lại nhoài mình theo cắn vô tay chàng một cái thực mạnh. Máu ở tay rỉ ra ngay. Lưu hết hồn, nhưng chàng càng sợ hãi hơn vì vừa rụt tay về, con Ma Ngải lè lưỡi liếm vô chỗ vừa bị cắn, chàng không ngờ lưỡi nó dài như vậy. Phải nói cả sải tay chứ không phải ít. Lúc ấy Thơm lại la lên:

"Anh Lưu à, chỗ anh cắn em rát mà ngứa nữa, cởi trói cho em gãi đi, tức anh quá."

Lưu lật đật ôm Thơm lên, bế nàng chạy vội ra nhà ngoài. Chàng không quên khoá cửa phòng nuôi Ma Ngải lại. Trên cổ nàng hiện rõ hai dấu răng nanh của Ma Ngải.