Nuôi Lớn Để Thịt

Chương 51:chương 50




Sau một hồi bàn bạc Dong Hyun quyết định hai người ly hôn trong thầm lặng còn bên phía mẹ anh ấy, anh ấy sẽ tìm lí do giải quyết giúp cô, mặc dù có hơi vội vàng nhưng bây giờ là cách tốt nhất rồi.

Lúc Tae Jung đi ngang qua, cô liền đi lại nắm lấy tay cậu ấy ân cần chỉ bảo.

\- Tae Jung này lần này chị trở về không biết bao giờ mới quay lại, nhà hàng của chị nhờ cả vào em.

Tae Jung giật thót, lúng túng từ chối.

\- Chị Lệ, không....không được đó là tâm huyết của chị, em đảm đương không nổi đâu, còn cả kinh doanh em không biết gì đâu.

\- Tae Jung, nghe chị, anh Dong Hyun sẽ giúp em, bếp trưởng có công thức nấu rồi em chỉ việc điều hành, nguồn cung thực phẩm chị sẽ tìm mối giúp em, chị ở Việt Nam sẽ dễ giải quyết hơn.

Lúc này Dong Hyun đi đến luồn tay qua eo Tea Jung hôn nhẹ lên má cậu ấy.

\- Nghe cô ấy đi, bây giờ cô ây chỉ còn chúng ta để chia sẻ gánh nặng, em yên tâm anh sẽ giúp Tae Jung chuyện quản lí nhà hàng, bao nhiêu năm nay em vất vả lận đận đến lúc cần nghỉ ngơi rồi, tiền anh đã chuyển một khoản vào thẻ, mỗi tháng doanh thu nhà hàng anh đều chuyển cho em một nửa.

\- Không cần làm vậy đâu, hai người giúp em là tốt lắm rồi.

\- Không đó là nhà hàng chị gầy dựng từ khi còn bán ở lề đường, em nhất định sẽ tăng doanh thu và chuyển tiền cho chị đều đặn.

Cô cười gượng vỗ vỗ vai Tae Jung.

\- Nếu hai người đã nói vậy thì em xin nhận, trước mắt em phải trở về càng sớm càng tốt, chuyện giấy tờ của Hanna em phải nhờ anh rồi.

Cô hướng mắt về phía Dong Hyun.

\- Em cứ an tâm anh sẽ lo liệu rồi gửi giấy tờ của con về cho em.

Tối đó Hanna đem gối sang phòng cô, con bé trèo lên giường, nằm trong vòng tay cô, con bé sụt sùi nức nở.

\- Mẹ chúng ta phải đi thật sao? Còn bà còn bố Dong Hyun và anh Tea Jung... hức.... con không muốn xa mọi người bạn bè con....hức...

Cô xoa lưng con bé, hôn lên trán an ủi.

\- Hanna nghe mẹ, ngày mai con sẽ được gặp bố đẻ của con, bạn bè rồi sẽ lại có, con còn có mẹ mà, đến lúc chúng ta trở về rồi.

Con bé không nói gì, nó vẫn còn giận dỗi chuyện cô đột ngột quyết định rời đi, nhưng cô cũng rất khó xử, trẻ con mà, có lẽ nhanh quên thôi, cô thở dài thườn thượt.

Còn chưa một lời tạm biệt mẹ Dong Hyun cô thấy rất áy náy.

Có lẽ đợi khi mọi chuyện ổn định rồi cô trở lại tìm cơ hội xin lỗi bác ấy sau.

Chớp mắt đã đến sáng.

Chuyến bay sớm đến nỗi Hanna ngủ gật trên tay cô cả chặng đường, đến khi xuống máy bay con bé vẫn còn ngủ, cô cũng không đành lòng gọi dậy.

Hành lí được mẹ Diệp Thần đem về nhà trước còn cô tức tốc đến bệnh viện, không kịp rửa mặt tỉnh ngủ.

Chiếc cửa phòng bệnh nhân mở ra, mùi thuốc khử trùng thuốc kháng sinh trộn lẫn vào nhau rất khó chịu.

Tiếng giày cao gót gõ xuống nền gạch hoa tạo ra tiếng cộc cộc, cô bước vào, đặt túi xách xuống đuôi giường rồi ngồi vào ghế.

Ngắm nhìn người đàn ông là cả mạng sống của cô đang nằm bất động, có lẽ do anh ấy không được tắm nắng mà làn da nhợt nhạt trắng bệch, đôi môi cũng không còn hồng hào như trước.

Nước mắt cô đọng trên khoé mi, cổ họng cứ nghèn nghẹn lại.

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh áo lên má.

\- Diệp Thần em trở về rồi, em về với anh rồi đây.