Diệp Thần trở về nhà, anh dày vò bản thân bằng cách uống rượu, một chai, hai chai, rồi rất nhiều mảnh vỡ văng tung toé lên sàn nhà, đôi mắt anh vô hồn, anh uống rượu như uống nước lã.
\- Cậu chủ...cậu đừng như vậy mà...
Thím Trương trong lòng chua xót nhìn anh, thím bất lực đi vào trong phòng Mỹ Lệ, rốt cuộc người tội nghiệp nhất vẫn là con bé, tưởng chừng cuộc sống đã có thể yên bình, lại không ngờ bị đẩy đến nơi đất khách quê người.
Sáng hôm sau Diệp Thần không đi làm, anh nằm trên giường ôm tấm ảnh Mỹ Lệ thời còn nhỏ, bây giờ chẳng còn gì quan trọng nữa vì người quan trọng nhất của anh đã rời bỏ anh, tại sao, tại sao không cho anh một cơ hội để giải quyết mọi chuyện, tại sao lại tự ý bỏ lại anh một mình.
Anh cảm thấy thế gian này thật vô vị, tẻ nhạt, như thể toàn bộ sinh lực sống bị rút cạn.
Một tuần trôi qua nhanh như chớp mắt, nhưng với anh nó dài cả mấy năm trời.
Đứng trước tấm gương, Diệp Thần bóp nhẹ lọ kem cạo râu, cái thứ bọt trắng phủ đầy tay anh, sau khi sửa soạn lại khuôn mặt mình, anh đi ra khỏi nhà.
Thím Trương cúi chào nhưng anh không hề để ý, thím Trương nhìn thấy sự lạnh lùng của anh tâm can lại nhói lên từng đợt.
Két.
Chiếc xe dừng lại trước toà nhà trọc trời, thân ảnh cao thước tám bước ra từ chiếc xe sang trọng. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh, bước chân anh đi đến đâu như thể muốn đóng băng tất cả mọi thứ lại.
Anh ngồi trước phòng họp công ty, ánh mắt lãnh khốc nhìn vào từng khuôn mặt ngồi kia.
Nhân viên phía dưới toát mồ hôi hột, mới một tuần không gặp mà giám đốc như thể biến thành người khác.
Vừa bước vào công ty liền lập tức xa thải chức vụ trưởng phòng nhân sự vì tội đi làm trễ.
Hành động dứt khoát, vô tình như vậy trước đây chưa từng có.
\- Dự án lần này do ai phụ trách?
Một nhân viên lưỡng lự đứng lên.
\- Dạ là em ạ.
\- Cậu có biết công ty tổn thất bao nhiêu tiền rồi không?
\- Thưa giáp đốc, tại bên xưởng in chậm trễ tiến độ nên mới....
\- Tôi chỉ cần biết kết quả, không cần biết quá trình, tôi cần các người để làm gì, nếu làm không được thì đừng làm nữa, ngoài kia có hàng trăm nghìn người muốn nhảy vào vị trí của các cậu kia kìa. Liệu mà tiến hành đi.
Bộp.
Diệp Thần đập mạnh tệp tài liệu xuống bàn rồi đi ra, một tuần chủ vắng nhà, bọn họ liền lười biếng làm việc, lần này để xem anh chỉnh bọn họ ra bã mới thôi.
Hàn Quốc.
Thành phố Daegu.
Mỹ Lệ bắt một chiếc taxi đến địa điểm đã đặt thuê, là mẹ của Diệp Thần sắp đặt mọi chuyện.
Cô cũng hợp tác làm theo, vì đây là đất khách quê người, mặc dù trước đây cô có học tiếng nhưng cũng không thể thuần thục nếu không có người giúp đỡ, trước mắt cứ có chỗ ở là được rồi, sau này khi quen với nhịp điệu cuộc sống nơi đây cô dọn ra chỗ khác cũng được.
Cô xuống xe trả tiền taxi rồi kéo hành lí đến một cánh cổng tương đối to.
Cô nhấn chuông, một lúc sau có người ra mở cổng, đã chuẩn bị câu chào từ trong đầu, nhưng khi nhìn thấy người lạ cô vẫn hơi ngượng ngùng.
\- Xin chào, cháu là người đến thuê nhà phải không?
\- Dạ vâng ạ.
\- Vào nhà đi, phòng đã được dọn sẵn đợi cháu rồi.
\- Vâng.
Cô đi theo chủ nhà, kéo theo hành lí qua một con đường cây cối phủ hai bên, cô nhìn nhưng không biết đây là loại cây gì, con người mới, không khí mới, nơi ở mới.
Tất cả cô không một chút quen biết, cảm giác như bản thân sắp bị đất nước lạ lẫm này nuốt chửng, mồ hôi lạnh đổ ra trong lòng bàn cô, cô đang lo sợ.