Cô cũng không khước từ nữa, để mặc anh ấy đi vào, sau đó lạnh lùng đi về chiếc ghế gần ban công ngồi xuống, cô muốn tạo khoảng cách với anh.
Nhìn thấy điểm khác khác trong cách cư xử của cô, Diệp Thần liền đi lại, chống hai tay xuống ghế trực tiếp đối diện với ánh mắt cô.
\- Em đang trốn tránh anh sao?
\- Không...cháu sao phải trốn tránh chú.
Cô quay mặt đi, nhưng bị Diệp Thần dùng hai tay giữ đầu lại, ép cô đối diện với anh.
\- Nhìn anh này, anh đi mấy ngày qua, em không nhớ anh sao? Một tin nhắn cũng không có, anh trở về em còn dùng thái độ lạnh nhạt với anh.
Nhớ, cô nhớ đến phát điên, nhưng rồi sao ,anh chẳng phải vẫn đang vui vẻ ong bướm bên ngoài sao? Tin nhắn, anh còn không nhắn cho cô thì thôi, giờ còn trách cô.
\- Chú, chúng ta nên giữ khoảng cách chút.
Lời nói vô hình nhưng lại là một nhát dao đâm vào lồng ngực anh, tâm tình trở nên bực bội, anh nhíu mày nhìn cô.
\- Bây giờ em lại muốn tạo khoảng cách với anh, là ai khiến bức tường trong anh sụp đổ, là ai năm lần bảy lượt nói yêu anh, em định đem tình cảm của anh ra trêu đùa sao?
Cô không có ý đó, cô không hề trêu đùa với tình cảm của anh, nhưng mọi chuyện phức tạp hơn cô tưởng tượng, sau khi Linda đả kích cô, trong lòng cô đã suy nghĩ sang chiều hướng khác, cô không muốn làm vật cản ngáng chân anh.
Cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của anh, mắt ngân ngấn ướt.
\- Cháu xin lỗi..nhưng chúng ta nên dừng lại thôi.
Diệp Thần nhận thấy một sự trưởng thành trong ánh mắt của cô, không còn là cô bé thích gì thì lấy bằng được nữa, có lẽ là đã lớn trong suy nghĩ rồi, không còn tính tình trẻ con nữa.
Diệp Thần cúi xuống hôn vào đôi môi mọng đỏ của cô, nụ hôn cuồng nhiệt khiến đầu óc cô mơ hồ.
\- Muộn rồi.
Anh nói ra hai từ, nhưng cũng đủ làm bức tường khoảng cách trong cô bị lung lay, nụ hôn của anh ấy quá ngọt ngào, khiến cô không muốn buông ra, chỉ lần này, chỉ lần này thôi, cô muốn phóng túng bản thân mình chút, không muốn suy nghĩ nữa, chỉ làm theo trái tim.
Cô nhanh chóng đưa tay cởi từng chiếc cúc áo trên người anh, đến chiếc cúc thứ hai thì bị anh giữ lại, hơi thở gấp gáp nhìn cô.
\- Không.. chuyện này thì không được.
Cô hụt hẫng nhìn anh, rồi sau đó là hai má bừng bừng lên vì xấu hổ.
Trong thoáng chốc, cô đã nghĩ trao hết sự trong trắng cho anh ấy, vậy mà anh ấy từ chối, chẳng lẽ cô không đủ hấp dẫn anh sao?
Cô hờn giỗi đi ra khỏi vòng tay anh.
\- Cháu không được, còn người khác thì được, chú căn bản là không muốn chạm vào cháu đúng không?
\- Mỹ Lệ đừng hiểu lầm, chỉ là chưa đến lúc, em vẫn chưa đủ lớn.
Cô nhìn xuống thân thể mình, chưa đủ lớn, cô đã 18 tuổi, còn chỗ nào chưa đủ lớn.
Cô cởi chiếc áo crotop ra quay lại nhìn anh.
\- Còn chỗ nào chưa lớn?
Đập vào mắt anh là đồi núi chập chùng, xanh non đến khó cưỡng, nhưng anh phải kiềm lòng lại, anh cởi áo khoác lên người cô, che đi.
\- Ý anh không phải cơ thể, mà tuổi tác và sự trưởng thành.
Mỹ Lệ hừ một tiếng rồi đi vào phòng tắm, cô xả nước đầy bồn rồi ngâm mình trong đó.
Diệp Thần đi xuống nhà làm thức ăn, bụng anh đang reo lên ing ỏi vì từ lúc xuống máy bay anh chưa ăn gì, anh mở tủ lạnh lấy ít thịt và ba gói mì, anh vừa nhặt rau vừa suy nghĩ thất thần, cái hình ảnh kia cứ quanh quẩn trong đầu óc anh.
Anh không ngờ Mỹ Lệ đã phát triển nhanh như vậy, ra dáng thiếu nữ rồi, anh vẫn không thể quen được, lắc đầu quầy quậy, anh không nên tiếp tục suy nghĩ tiếp nữa sẽ không kiềm chế được bản thân mình mà đem con bé ăn sạch sẽ mất.