Thời gian như gió, Trần Tiểu Lam vừa mới rời giường ngồi trên bệ cửa sổ một chút đã qua ngày hôm sau. Hôm nay là ngày chính thức mạt thế kéo tới, nhân loại bao gồm cả cô từ khi bước vào kỷ nguyên mới luôn luôn cảm thấy con người đã cực kỳ tiến hóa bước lên một tầm cao mới, nhưng khi xuyên không vào cuốn tiểu thuyết, đầu óc của cô cũng được bổ sung thêm một phần lý thuyết không nhỏ.
Tuy đây là viễn cảnh được viết ra nhưng mà con người các cô phải chăng đã quá mức kiêu ngạo, tự cho mình khống chế được vạn vật, ra sức phát triển xây dựng kỷ nguyên kèm theo đó cũng là phá hoại thiên nhiên, chống đối lại sự điều hòa của vạn vật...
Nếu như một ngày ở thế giới thật xảy ra chuyện như thế này thì... Chắc có lẽ hối hận cũng đã muộn.
Nghĩ gì thì nghĩ, Tiểu Lam cùng liền há miệng ngáp một cái, trải qua một đêm không ngủ, Trần Tiểu Lam cảm thấy cả người có chút uể oải, tuy nhiên vì cô mong đợi muốn xem những cảnh bắt đầu của mạt thế nên chịu khó một chút đợi xem cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhìn mặt trời lên cao sáng chói ngoài kia tâm trạng cô có chút nóng nảy, ánh sáng lấp la lấp lánh thế này, nếu mà không biết nguyên tác cô cũng chả tin hôm nay có mạt thế, điều đó chỉ có chúa mới tin nổi.
Đang nhìn trời suy tư, thì đột nhiên phát hiện bầu trời đang xanh trong kia bỗng xuất hiện những đám mây màu đỏ sẫm, mưa đá cũng theo đó mà tí tách rơi xuống tạo thành những cơn gió lốc quay cuồng.
Căn hộ của Tiểu Lam tuy nằm ở khá xa trung tâm thành phố nhưng lốc xoáy thì cực kỳ to nên có thể thấy được tình trạng tán loạn của người dân phía bên đường cùng xe cộ bị cuốn vào dòng xoáy, ở chỗ của cô tuy không có lốc xoáy nhưng mưa đá rơi ầm ầm cũng đủ hình dung. Nhưng thật kỳ lạ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, những đám mây đỏ kia liền biến mất để lộ lại bầu trời xanh trong.
Điều này đúng thật khiến khóe môi cô chợt run rẩy...
Mẹ nó! Thật phản khoa học!
Cơn mưa kỳ lạ vừa dừng lại mọi người đều nhanh chóng bỏ chạy tán loạn về nhà, vì cơn lốc mà đường lớn bị hỏng nặng tạo thành một cái lỗ tử thần lớn sâu hoắc nhìn sơ qua không thấy đáy. Cây cối ven đường lớn cũng bật gốc ngã tán chặn mất đường đi, các căn nhà, hàng quán cũng bị tổn hại nghiêm trọng, số người chết hay bị thương được xe cấp cứu chạy tới chở đi, khu đường lớn tạm thời không lưu thông được.
Chính quyền thành phố nhanh chóng dùng máy bay cứu giúp những người mắt kẹt ở hai bên miệng hố không lưu thông được. Vận động nhân lực cùng thiết bị nhanh chóng lấp hố. Tại sao cô lại biết rõ trong khi căn họ ở xa trung tâm thành phố? Đơn giản vì sau vụ này trên ti vi nhanh chóng đưa tin tức về nó...
Nơi cô sống là thành phố Minh Tam cách thủ đô bảy giờ bay. Ngoài thành phố của cô đang sống gặp chuyện này, các thành phố khác cũng gặp chuyện tương tự.
Nhưng tất cả cũng chỉ là khởi đầu...
Trần Tiểu Lam sống ở căn hộ trong toà nhà chung cư, hiện tại thời gian lại trôi rất nhanh cô muốn đi tìm hiểu tình hình xung quanh chung cư này một chút.
Rời khỏi căn hộ của mình, Tiểu Lam đi qua căn hộ bên cạnh nhấn chuông.
Cạch...
Cánh cửa mở ra, từ bên trong là một cô gái trẻ ra mở cửa ra. Gương mặt thanh tú có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lộ ra vẻ tươi cười, cô gái đó thân thiện nói:
"A, Tiểu Lam mau mau vào trong. Không ngờ cô nàng trạch nữ lại đại xá quang lâm đến khu ổ tôm này đấy"
Cô gái đó mỉm cười, dùng tay kéo kéo Trần Tiểu Lam vào nhà.
Trần Tiểu Lam bước vào trong liền được cô gái đó nhấn ngồi xuống ghế. Vào trong nhà bếp lấy trà bưng ra đặt trên bàn đẩ tới phía Tiểu Lam nói
"Em cứ tự nhiên như ở nhà"
"Thật ngại quá, làm phiền chị rồi chị Châu"
Trần Tiểu Lam ngại ngùng nhìn sự hiếu khách của Châu Mỹ An, lại đảo mắt nhìn xung quanh.
Hình như không có gì xảy ra, mọi thứ vẫn ổn.
"Ây dà! Chị em với nhau cả, lại nói em cứ gọi chị là chị An gọi chị Châu nghe xa cách quá dù gì không nhờ em bây giờ chị cũng không còn ngồi đây...a em uống nước đi."
Châu Mỹ An nắm tay Tiểu Lam thân thiết nói, trước đây cô vốn bị đau ruột thừa, hôm ấy chồng lại đi công tác xa may có Tiểu Lam lúc ấy vừa vặn mới chuyển đến qua chào hỏi, thấy tình cảnh ấy liền giúp cô gọi cấp cứu. Thực sự cô rất đội ơn em ấy.
"Đó cũng chỉ là chuyện nhỏ chị không cần ghi nhớ làm gì... Nghe nói chị bị ốm nên em sang thăm, chị sao rồi có khỏe hơn chút nào chưa?"
Như nhớ ra gì đó, Tiểu Lam vội nói.
"Cũng chỉ là cảm xoàng, phiền em quá nhưng nếu đã vậy thì Tiểu Lam hôm nay em ở lại đây ăn cơm nhé!"
"Vâng, nếu chị không phiền"
"Trời ạ, làm sao mà phiền được"
Châu Mỹ An cười cười.
"Hôm nay tự dưng thời tiết cũng thật lạ, nơi này ngày càng khó sống chỉ muốn lên sao hỏa ở cho xong..."
Châu Mỹ An nhíu mày nói, như không xuất hiện mưa lốc xoáy rồi chỉ trong vòng ba mươi phút liền biến mất. Thật là không khoa học!
Trần Tiểu Lam mỉm cười, nếu như thế thì tốt quá rồi chị ạ!
Cạch...
Cánh cửa lại lần nữa mở ra, một người đàn ông từ ngoài vội vã chạy vào.
"An An em không sao chứ?"
Châu Mỹ An hơi kinh ngạc sau đó lại hoảng hốt nắm lấy bàn tay của người đàn ông đó lo lắng hỏi.
"A Phúc, tay anh làm sao vậy"
Châu Mỹ An nhìn tay chồng có một vết đỏ lớn vô cùng hoảng hốt. Hoàn toàn không chú tâm đến câu hỏi của chồng.
Người đàn ông - Trịnh Phúc như có như không để ý đến lời nói của vợ kiểm tra thân thể xem có bị thương gì không mới bình tâm thở phào.
"May quá em không sao... Hôm nay tình hình thời tiết rất lạ công ty cho nhân viên về sớm, anh lo em bị thời tiết này ảnh hưởng mà sinh bệnh nên nhanh chóng chạy về ngay, còn cái tay thì cũng không sao em đừng lo, từ nay nếu không có gì thì đừng ra ngoài"
Trịnh Phúc nói, gương mặt một biểu cảm cực kỳ nhẹ nhõm.
"A, Tiểu Lam em đến chơi"
Nhìn thấy Trần Tiểu Lam, Trịnh Phúc cũng vui vẻ cười chào hỏi một tiếng. Trần Tiểu Lam mỉm cười gật gật đầu tỏ ý đáp lại. Nhanh chóng quan sát Trịnh Phúc.
"Anh nhanh chóng vào trong tắm rửa một chút rồi ra ăn cơm, trông mặt mày thiếu sắc thật khó coi"
Nghe vợ nói Trịnh Phúc cũng chỉ cười xòa, vội vàng bước vào nhà tắm.
Châu Mỹ An nhìn chồng khuất bóng mới ngồi xuống ghế sô pha lảm nhảm: "Thật là!"
Mà Trần Tiểu Lam nhìn thấy hai vợ chồng thân mật lại cảm thấy thật ganh tị, bao giờ cô mới có người lo lắng cho mình như vậy đây. FA đúng thật là khổ, vậy mà đứa nào dám bảo độc thân vui tính, có mà ế đến già khọm trở về đất mẹ lúc đó mới hối hận.
Sau đó lắc nhẹ đầu xua tan ý nghĩ đó đi. Giờ là mạt thế rồi cô vẫn nên ném việc này ra sau đầu lo cho cái mạng con rệp này còn việc đó tính sau đi.
Trở lại với hoàn cảnh chính, anh Trịnh ở ngoài về vẫn không thấy hiện tượng gì chẳng lẽ nguyên tác thay đổi à, cũng có nguy cơ đó lắm a~
Mà Trịnh Phúc vừa bước vào nhà tắm bỗng cảm thấy choáng váng, buồn nôn. Lảo đảo muốn ngã, vết đỏ ở tay bỗng dưng sưng tấy lên, nóng rát như muốn xé toác thịt để lộ cả gân ra ngoài. Đâu óc ê ẩm như có ai lấy búa đập mạnh vào đầu cả thân thể cũng trở nên nóng rát, có cảm giác như da thịt đang cháy xèo xèo phân hủy. Mùi hôi bốc lên, anh ta nhìn vào tấm gương trong nhà tắm thì nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh tởm hét toáng lên rồi ngất xỉu.
Châu Mỹ An cùng Trần Tiểu Lam đang nói chuyện phím nghe thấy tiếng la của chồng vô cùng kinh sợ chạy vội vào phòng tắm.
Mà khi bước vào không lâu, Trần Tiểu Lam liền nghe thấy tiếng la của Châu Mỹ An.
"AAAAAAAAA"
Trần Tiểu Lam nhanh chóng đặt ly trà xuống chạy vào bên trong chỉ thấy ở phòng tắm bốc lên mùi hôi thối khiến cô có cảm giác kinh tởm muốn nôn hết ra ngoài. Kiềm chế cảm giác buồn nôn cố nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Nếu cô thật sự có tiền sử bệnh tim thì lúc này đã đau tim chết không nhắm mắt lúc nào không hay.
Trước mắt cô là một thân thể máu thịt bầy hầy bị phân hủy, cô còn vô tình nghe thấy tiếng xèo xèo như thiêu đốt da thịt cho nó phân hủy ngày càng nhanh. Thân hình trước mắt vô cùng khó coi, hai mắt trợn trắng, mồm há lớn để lộ hàm răng nanh màu vàng, liên tục chảy nước dãi đục ngầu sềnh sệch, cái lưỡi dài thè ra ngoài càng nhìn càng không thuận mắt chỉ hận không mau chạy thoát khỏi cái chỗ quái quỷ này. Nhưng Trần Tiểu Lam vốn trâu bò ngoan cường ở lại nhìn chằm chằm con quái vật đang cào xé thân thể Châu Mỹ An, cô liền nhận ra đây vốn là Trịnh Phúc. Nhìn hai mắt Châu Mỹ An trợn ngược một biểu tình không thể tin nổi. Cô lại cảm thấy thương xót. Chị An lúc nãy còn cười vui vẻ mời cô ở lại ăn cơm...
Cặp vợ chồng này vừa mới khiến cô cảm thấy ghen tị muốn mau tìm bạn trai...
Trịnh Phúc - anh ta cư nhiên lại thành ra thế này...
Trần Tiểu Lam liên tục lùi về sau dùng tay bịt chặt mũi miệng không để lộ hơi thở, quả nhiên hôm nay là ngày mạt thế kéo tới. Nhìn máu tươi cùng thịt vụn chảy lênh láng, Trần Tiểu Lam bỗng trượt chân mất thăng bằng. Để đứng vững liền buông hai tay bịt chặt mũi miệng ra vịn lấy khung cửa, vô tình để lộ hơi thở...
Trịnh Phúc hiện tại biến thành một tang thi (xác sống) nghe thấy hơi thở của cô liên ngước đôi mắt trắng dã lên nhìn...
Trong đầu Trần Tiểu Lam liền bật đèn đỏ
Không ổn rồi....