Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 77




Về sau Bạch Mạn dùng bể cá đập vào đầu của A Thần, lại thử dùng bội đao của Châu Dung muốn chém chết A Thần.

Tất nhiên, kỹ năng của con mèo hai chân này không thể làm gì được A Thần, chưa kể khi Bạch Mạn cầm bội đao của Châu Dung thì chủ nhân của nó cũng ở đó.

Thậm chí Châu Dung còn chẳng muốn động thủ, nàng chỉ mỉm cười nhìn Bạch Mạn nâng bội đao nặng nề lên như một con mèo có răng và móng vuốt. Sau đó con mèo ấy lại loạng choạng cầm đao ngồi trên mặt đất.

Chỉ tiếc, mặc dù không có người bị thương trong cuộc nháo kịch này nhưng bể cá đã bị vỡ tan.

Châu Dung cẩn thận chiều lòng Bạch Mạn, cát vàng và nước chảy khắp mặt đất.

Viên dạ minh châu đáng giá ngàn vàng cùng bảo thạch bị Châu Dung không chút do dự nghiền thành sỏi và trộn lẫn với cát vàng, quả nhiên sáng chói và tao nhã đến nỗi dù có rơi xuống đất cũng không thể quét sạch. Mặt đất của căn hầm nhỏ cũng trở nên lấp lánh hơn.

Châu Dung nhìn thành quả làm việc lâu dài và tỉ mỉ của mình, nó đã tan nát trong chớp mắt. Nàng khen ngợi Bạch Mạn mà không hề thay đổi vẻ mặt:

"Mạn nương thật biết cách thưởng thức, màu sắc này lan ra thật sự rất đẹp."

Bạch Mạn đứng dậy từ dưới đất, trừng mắt nhìn Châu Dung một chút.

Châu Dung thổi hơi nóng vào tai của Bạch Mạn: "Sau này ta sẽ xây cho ngươi một thành bằng vàng, dùng cát vàng này để lót sàn, có được không?"

Sợi dây xích kêu leng keng.

Bạch Mạn đưa tay chạm vào nút áo trên cổ của nàng, mỉm cười ngọt ngào.

"Đại tướng quân, không bằng hiện tại ngài nới lỏng khóa cho ta đi?"

"Cái này không thể." Châu Dung dừng một chút, "Ngươi sẽ như những thứ đã vỡ kia."


"Ta không có chạy."

Châu Dung nhìn chăm chú vào Bạch Mạn

"Không, ngươi sẽ chạy." Nàng nói.

Nụ cười trên môi của Bạch Mạn hơi cứng lại, sau đó nàng thản nhiên nói:

"Nếu như ngươi xây thành bằng vàng cho ta ở, chỉ sủng ái một mình ta, để mọi người đều quỳ trước ta và bái ta, chúng ta cùng nhau đi hết một đời người." Nàng bình thản nói, "Vì cái gì ta lại muốn chạy đây?"

Châu Dung mở to mắt nhìn mặt của Bạch Mạn, hơi thở có chút hỗn loạn.

Nàng trở nên cuồng nhiệt: "Mạn nương, đây chính là điều kiện của ngươi? Đây chính là điều kiện để ngươi nguyện ý ở bên cạnh ta?"

"Đúng vậy."

"Ta đáp ứng ngươi, ta cái gì cũng đều sẽ đáp ứng ngươi. Ta sẽ xây thành bằng vàng cho ngươi, ta chỉ sủng ái một mình ngươi, ta sẽ để cho mọi người đều quỳ trước ngươi và bái ngươi, chúng ta một đời một kiếp một đôi người."

Bạch Mạn khẽ mỉm cười.

Nàng tiến tới hôn lên cổ của Châu Dung: "Đáp ứng."

Nàng nắm cổ của đối phương, Châu Dung phản ứng rất nhanh, kéo tay của Bạch Mạn xuống, ấn xuống giường, ngón tay của các nàng đan vào nhau.

"Ta đến." Châu Dung thấp giọng nói.

Châu Dung lấy chiếc chìa khóa nhỏ trong tay ra, chìa khóa lạnh buốt được đặt lên cổ của Bạch Mạn, "cạch" một tiếng, khóa của vòng cổ được mở ra.


Bạch Mạn cảm thấy cổ của mình được thả lỏng ra nhưng lập tức lại bị Châu Dung đ è xuống.

Châu Dung ngăn nàng lại, hôn lên.

Nụ hôn này cực nóng bỏng mà kéo dài, hôn đến mức khiến Bạch Mạn thở hổn hển. Nàng muốn tránh, nhưng lại bị Châu Dung áp chế, nàng động đậy không được.

Cạch.

Khóa cổ lại được đóng lại một lần nữa nhưng đã được nới lỏng hơn trước một chút.

Bạch Mạn cẩn thận quan sát Châu Dung thu chìa khóa vào trong ngực.

Châu Dung đưa tay chạm vào mắt của Bạch Mạn, trìu mến nói: "Sắp xong rồi, ngươi hãy kiên nhẫn thêm một chút."

"Mất bao lâu nữa?"

Châu Dung không trả lời trực tiếp mà nói: "Sớm thôi."

Bạch Mạn cụp mắt xuống, đ è xuống trong mắt vẻ tính toán.

Cằm của Châu Dung tựa vào trán của Bạch Mạn, nàng dựa vào trong ngực của Châu Dung.

"Gầy." Đầu ngón tay của Châu Dung dạo quanh phần lưng dưới của của Bạch Mạn.

Bạch Mạn bất động, mặc người kia ôm mình.

Châu Dung nhíu mày: "Làm sao lại gầy? Cơm canh không đúng giờ sao? A Thần không để ngươi uống những thuốc bổ cho thân thể sao?"


Bạch Mạn giống như hờn dỗi, "ừm" một tiếng, tay của nàng chống đỡ ngực của Châu Dung, đẩy đối phương ra khỏi mình.

"Đừng đề cập đến A Thần."

Châu Dung cười dỗ dành nàng: "Ta biết ngươi không thích hắn, về sau không cho hắn xuất hiện trước mặt của ngươi."

"Để hắn đi."

"Không."

Bạch Mạn cuối cùng nhịn không được, bỏ đi sự nhỏ nhen vẫn luôn giả vờ để làm Châu Dung tê dại, tức giận nói: "Châu đại tướng quân, ngươi có uy quyền lớn thật! Ngươi đã khóa chặt cổ của ta, lén lút khóa cửa cũng là khóa từ bên ngoài, lại có một cái tủ gỗ đựng đầy đá ở phía ngoài hầm, trốn không được!"

Vừa nói, nàng vừa đánh thẳng vào mặt của Châu Dung.

Châu Dung cụp mắt xuống, không nói gì, yên lặng chịu đựng sự tức giận của Bạch Mạn.

Bạch Mạn đánh đến mệt mỏi, đập đến mệt mỏi, mắng người kia đến nỗi cổ họng trở nên đau. Châu Dung nắm lấy vai của Bạch Mạn.

"Mạn nương." Nàng thấp giọng van cầu, "Ta có nỗi khổ tâm. Nơi này an toàn nhất, ngươi hãy nhịn một chút, ở lại nơi này đi."

Bạch Mạn tinh tường nhận ra điều gì đó trong lời nói của người kia.

"Ngươi có nỗi khổ tâm? Ngươi có cái nỗi khổ gì?" Bạch Mạn lập lại lời nói của Châu Dung.

Châu Dung nói: "Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm. Đám người coi ta là cái đinh trong mắt... Nếu như ngươi ra ngoài, ta sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

Lượng tin tức trong lời nói này cực lớn.

Châu Dung đã bắt đầu động thủ trên triều đình sao?

Bạch Mạn muốn tìm hiểu thêm. Nàng lén vặn vặn mặt trong của đùi, khuôn mặt đau đớn run rẩy, rơi một dòng nước mắt.


"Ngươi chính là đồ lừa gạt! Ngươi gạt ta!"

Bạch Mạn khóc mắng: "Ai biết ngươi ôm tâm tư gì, ta nhìn bây giờ ngươi cũng không thường xuyên tới đây. Ai biết ngươi có bao nhiêu nhân tình ở bên ngoài! Cho dù ngươi thích nữ nhân, thế nhân cũng nhìn không ra cái gì. Ngươi gạt ta!"

Không thể kìm được nước mắt nữa, Bạch Mạn lo lắng đến mức đưa tay che mặt, cố tình thút tha thút thít.

Quả nhiên Châu Dung luống cuống. Nàng vội vàng đưa tay lau nước mắt cho Bạch Mạn, nhưng hai tay của người kia đang che mặt lại làm nàng không thể làm gì được. Bạch Mạn xoay người lại, quay lưng về phía nàng.

Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vẫn bình tĩnh không lay động.

Châu Dung kinh hãi đến ngồi dậy khỏi giường, quỳ xuống sau lưng của Bạch Mạn, không dám chạm vào đối phương, hai mắt đỏ hoe: "Mạn nương, sao ngươi lại làm tổn thương trái tim của ta đến như thế? Ta từng bước từng bước đối xử với ngươi, sao ta có thể không thành thật? Ta không thích nữ nhân, ta chỉ thích ngươi. Ta không bao giờ có bất kỳ tâm tư với người nào ngoại trừ ngươi. Nếu có dù chỉ một nửa lời nói dối, cứ để cho ta... "

Châu Dung cắn răng: "Cứ để cho ta không bao giờ đạt được tâm nguyện của mình."

Lời nói của Châu Dung xuất phát từ tận đáy lòng của nàng, Bạch Mạn thực sự bị lời nói của nàng làm cho rung động. Trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng hiện lên bi thương.

Nước mắt chảy dài trên mặt của nàng, nàng không thể ngăn chúng lại. Nhưng lúc này, Bạch Mạn không muốn cảm xúc lấn át lý trí của mình.

Nàng không quay người lại, để mặt mình trở nên lạnh lùng.

"Châu Dung." Nàng nghẹn ngào nói: "Ngươi biết về ta được bao nhiêu? Tại sao ngươi lại thích ta?"

Tay của nàng nắm chặt tơ lụa dưới người, "Ta làm sao cũng không hiểu, ta làm sao cũng không dám tin. Ngươi cao cao tại thượng, ta chỉ là một người tầm thường. Vì cái gì ngươi lại thích ta? Ta không dám tin, dù là một chữ thì ta cũng không dám tin. Ta chỉ là một trạch nữ, nếu ngươi chỉ là yêu thích nhất thời, vận mệnh của ta cũng chỉ có thể rơi xuống địa ngục vĩnh hằng."

Sau khi lời nói vừa dứt, trong hầm rơi vào im lặng.

Bạch Mạn đưa tay lau nước mắt, sau đó nói: "Thế gian này lại có gì để thích và không thích? Phần lớn tình yêu của con người cũng chỉ là nhất thời, vội vàng không chờ được nắng hạ mới hoài xuân. Ta cũng không phải là không tin tưởng vào tình yêu, mà là ta không thể yêu."

Châu Dung run rẩy nói: "Ngươi không cần phải tin vào tình yêu, ta không ép buộc ngươi, cũng không muốn cưỡng cầu ngươi, chỉ cần ngươi tin tưởng ta là được."

Thật lâu, Bạch Mạn ngậm nuốt đắng cay mà nói: "Ngươi hiểu ta được bao nhiêu?"