Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 15




Bạch Mạn xoay người, cuối cùng không nhịn được, trong mắt lộ ra nụ cười quỷ dị. Lúc trên đường đi, nha hoàn bên người rối rít nói:

"Bái kiến đại tướng quân."

Bạch Mạn quay người lại, chiếc váy dài màu đen của Vương phi vẽ một đường vòng cung trên không. Châu Dung nhìn thấy, ánh mắt tối sầm lại.

Lễ phục Vương phi thật xấu, vẫn là lễ phục Hoàng hậu thích hợp với Bạch Mạn hơn. Châu Dung nghĩ, có lẽ nên cởi bộ lễ phục Vương phi này đi.

Vừa vặn, nàng muốn... Sờ sờ chân của nàng ấy.

"... Vương phi." Châu Dung hành lễ, ngẩng đầu cẩn thận từng li từng tí nheo mắt nhìn vẻ mặt Bạch Mạn, "Lâu ngày không gặp, dạo gần đây ngài như thế nào?"

Vành mắt Bạch Mạn lập tức đỏ lên.

Loại thủ đoạn nhỏ này, ai mà không biết. Chỉ là, nó chỉ hiệu quả với những người coi trọng bản thân mình.

"Mạn nương vừa mới được bỏ lệnh cấm túc." Bạch Mạn thấp giọng nói, "Chỗ nào không vừa ý đại tướng quân, mong ngài rộng lòng tha thứ."

"Cấm túc?" Lông mày dài thanh tú của Châu Dung nhướn lên, "Vì cái gì?"

Nha hoàn đi theo Bạch Mạn gả cho Bạch gia tức giận nói: "Vạn Tiểu Oanh khinh người quá đáng! Vương phi lúc trước hảo tâm nhắc nhở nàng những cái đau khổ sẽ gặp phải ở trong chốn thâm cung, lại bị nàng ta đổ dầu vào lửa, nói Vương phi ly gián tình cảm của nàng ta cùng Cửu Vương... "

"Chớ có nói bậy!" Bạch Mạn nghiêm nghị quát bảo ngưng lại, nha hoàn kia bất đắc dĩ dừng lại. Bạch Mạn lúc này mới lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Để cho đại tướng quân chê cười."


Châu Dung nhìn thấy dáng vẻ Bạch Mạn sầu não cùng uất ức, lửa trong lòng nổi lên: "Ngươi là chính phi của Cửu Vương, lại là đích nữ Bạch thị, sao có thể bị một dân nữ nho nhỏ đè đầu cưỡi cổ? Bạch Mạn, ngươi là người gỗ sao? Bị kim đâm cũng đâm không dám lên tiếng dù biết mình đau sao?"

Bạch Mạn tựa hồ bị ngữ khí của nàng tăng thêm nói mộng, tức nước vỡ bờ mà khóc: "Đích nữ Bạch thị để làm gì? Ta chính là không làm Cửu Vương hài lòng, quyền quản gian trong tay đều không có."

"Quyền quản gia trong tay đều không có?!" Châu Dung kinh ngạc, "Quyền quản gia của Cửu Vương không nằm trong tay Vương phi, vậy là trong tay ai?"

Bạch Mạn cam chịu nói: "Tại trong tay nữ sử. Có lẽ, sau này sẽ giao cho Vạn Trắc phi đi."

Châu Dung căn bản có mấy phần hoài nghi - Vì sao lại trùng hợp như vậy, Bạch Mạn hẹn nàng trong đình gặp nhau, nàng vừa vặn liền thấy một phiên tranh chấp dưới hiên kia, nhưng nhìn xem dáng vẻ mệt mỏi của Bạch Mạn, nàng bất giác cảm thấy đau lòng.

Nghĩ kỹ, xem Cửu Vương coi trọng Vạn Tiểu Oanh đến mức nào, nếu Bạch Mạn hẹn trước với Vạn Tiểu Oanh ra hiên để cho mình nhìn, Cửu Vương sẽ không biết chuyện này. Hơn nữa, nữ sử quan giám sát Bạch Mạn cũng không phải là người ăn chay.

Bởi vậy có thể thấy được, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Châu Dung thở dài, muốn làm hòa với Bạch Mạn, nhưng lại nghĩ tới, đích nữ Bạch gia là Hoàng đế tự tay gả cho Cửu vương, mục đích chính là Hoàng đế muốn thăm dò, căn bản không liên quan đến hạnh phúc.

Châu Dung sinh ra lòng thương tiếc thật sâu với Bạch Mạn.

Bạch Mạn nhìn vẻ mặt Châu Dung, đoán chừng lửa cũng sắp tàn rồi, nước mắt sắp rơi, vội vàng hành lễ rồi bỏ chạy.

Nàng có thể cảm giác được ánh mắt Châu Dung rơi vào trên lưng mình thật lâu.


Bằng cách này, ngày sau đợi Cửu Vương đảo chính thành công, mình giết Cửu Vương, làm phụ chính Thái hậu, Châu Dung hẳn là nguyện ý đứng về phía mình. Bạch Mạn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia hắc ám.

Châu Dung quá điên cuồng, nhất định phải tốn chút công sức mới thuần hóa được nàng. Thế nhân luôn cho là, khống chế là cường thế cùng áp bách, kỳ thật không phải như vậy.

Yếu thế cùng dẫn dụ mới là thủ đoạn tốt nhất.

Trầm tư, nàng đi qua những cột trụ dưới hiên. Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là Châh Dung đuổi theo:

"Vương phi, dừng bước."

Tim Bạch Mạn đột nhiên dâng lên cổ họng.

Cái gì? Cái người điên này, lời nên nói đều nói xong rồi kia mà.

Lễ phục Vương phi sẫm màu được thêu những hoa văn màu xanh lam tinh tế, mịn màng và dày đặc như những dây leo trong bóng tối đang vướng vào những suy nghĩ. Cổ áo cao, cúc trên hơi lỏng, để lộ một chút chiếc cổ trắng ngần cùng xinh đẹp của nàng.

Mọi hình dáng, đường cong đều chìm trong lễ phục nặng nề, chờ đợi được khám phá.

Châu Dung đuổi theo, vươn tay. Bạch Mạn nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn thon dài này đang chậm rãi tiến đến gần mặt nàng, đầu óc nàng không tự chủ mà nhớ lại đêm mấy ngày trước, thân thể bất giác run lên.

Bạch Mạn bắt lấy cổ tay của Châu Dung, đứng xa chút.


Châu Dung cười nhẹ, đầu ngón tay lại là lướt qua cằm của nàng, nhấc nhấc cổ áo của nàng: "Vương phi, chú ý dung nhan."

Mặt Bạch Mạn trong nháy mắt nóng lên, đầu ngón tay Châu Dung đụng vào vị trí dấu hôn chưa biến mất!

Ánh mắt Châu Dung du hành dọc quanh cổ Bạch Mạn, đột nhiên không nói gì. Bạch Mạn vội vàng đem bàn nút thắt tốt, cho rằng Châu Dung đang cố kỵ vì đám nha hoàn kia.

Không nghĩ tới, lại bị Châu Dung ôm eo, đẩy sang trụ cột bên cạnh.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Bạch Mạn tức giận, âm thanh nhỏ xuống dần dần, "Đang có nhiều người ở đây!"

Châu Dung tìm được vị trí vô cùng tốt, từ góc độ nha hoàn, cách lấy nhánh hoa lẻ tẻ, nhìn thấy Châu Dung giơ tay áo rộng, che đi một nửa, tiến đến bên tai Bạch Mạn, như đang thì thầm điều gì đó.

Tất cả mọi người biết Vương phi cùng Châu tướng quân thân thiết, loại quan hệ thân thiết này cũng được Cửu Vương âm thầm đồng ý và ủng hộ. Vì vậy, không có nha hoàn nào bị mù mà dám tới quấy rầy lời thì thầm của hai người.

Bạch Mạn hất Châu Dung ra, Châu Dung dùng chút sức nắm chặt tay thiếu nữ, Bạch Mạn trực tiếp nhào vào trong ngực nàng, tựa vào vai nàng.

Tựa như các tỷ muội vui đùa cùng ầm ĩ với nhau.

"Không làm gì, hôn ngươi một cái là được rồi."

Toàn thân Bạch Mạn cứng đờ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Nàng làm sao đều không có nghĩ đến, Châu Dung điên đến mức làm chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy!

Trong lúc nhất thời, nàng quả thực không biết, có nên hay không hối hận khi đã trêu chọc Châu Dung.

"Ngươi điên rồi! Nơi này đang có nhiều người như vậy!"


"Đúng vậy, các đại nhân trong triều đều tới đây để uống rượu mừng này. Bất cứ ai tình cờ đi ngang qua đây đều có thể nhìn thấy ta hôn ngươi."

Châu Dung yên lặng nhìn xem nàng, mắt phượng bình tĩnh hất lên thâm thúy: "Ai bảo ngươi nới lỏng nút thắt câu dẫn ta."

Vô lý như vậy cũng nói được hay sao?

Bọn nha hoàn nhìn ống tay áo rộng trắng như tuyết che đi một nửa đung đưa trong gió. Châu tướng quân hơi nghiêng người, thân thể Vương phi khẽ run lên - trong mắt nha hoàn, hai người tựa như đang nói cười.

Sau ống tay áo, đầu ngón tay của Châu Dung ấn vào môi dưới của Bạch Mạn, xoa xoa cho đến khi môi nàng đỏ bừng.

Bạch Mạn nhắm mắt lại, nửa gương mặt đều bị bóng tối bao phủ, cúi đầu.

"Đều đã hôn qua nhiều lần, ngươi còn lạnh nhạt như thế đối với ta." Châu Dung thản nhiên nói, "Ngươi ngẩng đầu cùng cúi đầu, ta làm sao có thể hôn ngươi? Ngươi thật sự muốn mọi người tới xem sao?"

Bạch Mạn biết Châu Dung nói có ý gì, cứng ngắc ngẩng đầu lên.

Châu Dung quanh năm luyện võ, đầu ngón tay có một lớp vết chai mỏng, nàng đem ngón tay luồn vào trong miệng Bạch Mạn, bôi trơn, nhẹ nhàng khuấy động, cạy mở hàm răng nàng, sau đó hôn lên.

Ngoắc ngoắc quấn quấn, lướt qua liền thôi.

Châu Dung đứng thẳng lên rồi nhẹ nhàng kéo tay áo dài của trường bào xuống. Mặt Bạch Mạn đỏ bừng, lông mi khẽ run lên.

"Nhịn một chút." Hai người từ sau cột đi ra, âm thanh Châu Dung lười biếng, "Đừng đỏ mặt quá, có nhiều người đang xem."

Bạch Mạn trừng nàng một chút, cùng bọn nha hoàn rời đi mà không quay đầu lại.