Nuôi Dưỡng Con Gái Của Kẻ Thù

Chương 73: Chia Ly




San San bối rối nắm chặt tay áo Đường Viễn, thanh âm run rẩy khẽ cất lên:

- Chú...San San làm cản trở chú sao?

Ánh mắt Đường Viễn chợt dịu lại, chỉ nhè nhẹ lắc đầu mỉm cười trấn an nàng. Bé con ngày hôm nay chỉ mới là lần đầu tiên đặt chân tới Huyết Sát thế nhưng đã phải chịu đựng rất nhiều đả kích lớn. Dù hắn đã sớm giúp nàng đả thông tư tưởng tư trước, thế nhưng với tâm hồn của một đứa trẻ non nớt thì như vậy vẫn có chút quá sức với nàng.

- Không sao đâu, việc này ta đã sớm có cách giải quyết rồi, bé con tin tưởng ta chứ?

- Dạ.

San San trông thấy sắc mặt nhu hòa của hắn, lúc này mới an tâm thả lỏng một chút rồi dứt khoát gật đầu thật mạnh.

Tình hình hiện tại quả thật có chút khó xử, tuy nhiên mọi việc đều đã nằm trong dự liệu của Đường Viễn.

Việc tiết lộ thân phận của San San trong lúc này thực sự có thể mang lại cho nàng rất nhiều nguy hiểm rình rập, thế nhưng Đường Viễn đối với Huyết Tổ đã sớm thân thuộc như ngôi nhà thứ hai của mình, cũng có một số người mà hắn hoàn toàn có thể tin tưởng, ví dụ như vị Ninh sư muội đang trầm tư ở phía bên kia căn phòng.

Ninh Tiểu Vũ xưa nay đối với hắn ngoài miệng thì luôn là to tiếng khiển trách, thế nhưng Đường Viễn biết rõ tấm lòng thiện lương của nàng, cũng biết rõ tính cách nàng luôn lo nghĩ cho người khác chứ không hề có ác ý. Lần này trở về hắn cũng đã sớm nghĩ tới việc nhờ cậy vị muội muội khó tính này rồi.

- Tiểu Vũ, trong tổ chức xưa nay ngoài thủ lĩnh ra cũng chỉ có muội cùng Tiểu Bảo là người mà ta có thể tin tưởng. Lần này...

- Không cần dài dòng, ngươi mau cùng thủ lĩnh đi làm nhiệm vụ đi. Tiểu muội muội này ta sẽ thay ngươi trông chừng! - Ninh Tiểu Vũ thở dài liếc nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ nói.



Nàng đối với San San cũng hoàn toàn không hề có ác cảm mà trái lại, kể từ thời điểm gặp gỡ tại lôi đài thì Tiểu Vũ cũng đã nảy sinh chút cảm giác thân thiết với cô bé đáng yêu lanh lợi này. Tuy nói đây là con gái của một kẻ đã từng bị tổ chức truy nã, với phong cách làm việc của một tổ chức sát thủ như Huyết Sát thì chắc chắn sẽ ra tay diệt trừ tận gốc để tránh mọi hậu họa không đáng có.

Thế nhưng trong mắt Ninh Tiểu Vũ, San San dù sao cũng chỉ là một cô bé đáng thương không nơi nương tựa mà thôi. Chính là giống với nàng cùng đệ đệ năm đó...

Ninh Tiểu Vũ chậm rãi bước tới cạnh hai người, khuôn mặt lạnh lùng chợt nở một nụ cười hiếm thấy rồi khẽ nói:

- San San, mấy ngày này hãy tới sống cùng ta nhé. Không cần phải lo lắng, tỷ tỷ nhất định sẽ chăm sóc muội tốt hơn tên đầu gỗ này.

- Vâng, San San muốn học võ, Tiểu Vũ tỉ tỉ có thể dạy cho ta không?

- Được, chỉ cần muội chịu khó học hỏi thì ta sẽ tận tình chỉ dạy - Ninh Tiểu Vũ mỉm cười đáp lại.

Thấy hai người họ đã nhanh chóng thân thiết như vậy, Đường Viễn liền thở phào nhẹ nhõm, lại nhẹ giọng trấn an bé con trong lòng một chút mới yên tâm để nàng ở lại. San San đương nhiên không đành lòng rời khỏi hắn, thế nhưng nàng cũng không phải là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, chỉ biết ỷ lại vào sự bảo hộ của Đường Viễn mà tự biến mình trở thành một con búp bê vô dụng làm cản trở công việc của hắn.

Trước khi tách ra, San San vẫn cố gắng nán lại để ôm lấy hắn thật chặt, hít hà mùi hương thơm nhàn nhạt quen thuộc trên áo hắn, mùi hương mà nàng đã sớm khắc sâu vào trong tâm khảm của mình.

Nàng cố nén những giọt lệ đang trực trào nơi khóe mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ thì thầm vào tai hắn những lời chúc bình an:

- Chú đi cẩn thận, phải sớm trở về đó. San San sẽ ở nơi này hàng ngày nấu cơm đợi chú về ăn.

Đường Viễn mỉm cười gật đầu không đáp. Viễn cảnh tốt đẹp như vậy hắn đương nhiên là nằm mơ còn không được, vốn dĩ tâm hồn và thể xác hắn lúc này đã sớm cảm thấy mệt mỏi đến không chịu nổi rồi, nếu có thể được tận hưởng một cuộc sống vô ưu vô lo thì thật là tốt!



- Ta nói hai ngươi, lần này cũng không phải là sinh ly tử biệt gì, San San muội cũng biết tên đầu gỗ này sống rất dai mà, việc gì phải lo lắng cho hắn như vậy chứ. Chúng ta mau đi thôi.

Ninh Tiểu Vũ nắm lấy tay San San kéo về phía mình rồi liếc nhìn Đường Viễn nói:

- Ngươi lần này có thủ lĩnh đi cùng, nhớ phải tuân thủ mệnh lệnh của ông ấy, chớ có hành động tùy hứng. Nếu như xảy ra chuyện gì không may thì ta...Tóm lại là phải thật cẩn trọng, không cho phép ngươi xảy ra chuyện, đã rõ chưa?

- Ta trong mắt muội lại trẻ con như vậy hay sao? Được rồi, hai người mau trở về nghỉ ngơi đi, đợi thêm một lát nữa thủ lĩnh của chúng ta tháo bỏ mặt nạ ra thì không ai chạy thoát nổi đâu. - Đường Viễn bật cười đáp lại,

***

Ninh Tiểu Vũ dẫn theo San San rời đi, khiến cho tâm trạng của Đường Viễn lúc này một lần nữa quay trở về với hiện thực.

Thiết Diện Quỷ từ trong ngăn tủ bí mật lấy ra một tấm bản đồ cũ nát rồi trải rộng lên bàn. Đây chính là bản vẽ sơ đồ căn cứ của Sát Tổ.

Mục tiêu lần này nghe qua thì rất đơn giản, hai nửa căn cứ của Huyết Sát nằm cách nhau chỉ chừng một giờ di chuyển, hơn nữa lúc này Vô Thiên và những thành viên tinh anh của Sát Tổ đều đã rời đi, việc đột nhập hiển nhiên là bớt đi rất nhiều cửa ai khó khăn.

Thế nhưng nếu xét tới quan hệ của hai bên từ xưa đến nay luôn như nước với lửa, cùng với mức độ canh phòng cẩn mật nhằm mục đích dè chừng lẫn nhau, rõ ràng mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này vẫn là hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác biệt so với những nhiệm vụ ám sát thông thường trước kia.

Đường Viễn cùng Thiết Diện Quỷ quan sát tấm bản đồ, sau khi bàn bạc một chút liền lên đường rời đi ngay trong đêm. Tương lai của Huyết Sát lúc này có thể nói là được đặt nặng lên vai hai vị đệ nhất cao thủ thuộc hai thế hệ khác nhau của Huyết Tổ.

Hai người một già một trẻ cứ như vậy yên lặng mà lướt đi thật nhanh trong đêm tối, tuy một mực giữ im lặng nhưng họ đều hiểu rằng lần hành động này bắt buộc phải thành công trở về. Nếu không, e rằng không những ảnh hưởng tới nội bộ tổ chức mà rất nhiều sinh mạng ở ngoài kia cũng sẽ phải chịu chung thảm cảnh diệt vong.