Editor: YYone
Biệt thự hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Hai thiếu niên trẩu tre Thích Phong và Thích Diệp vừa thấy các búp bê đã không nhịn nổi, nhất là Hướng Nguyệt với đôi cánh chim màu đen kia. Hai người hào hứng quấn lấy Hướng Nguyệt, muốn được bay thử.
"Cháu nhẹ cân nên cánh mới giúp cháu bay lên được, cháu không biết có thể đưa các chú bay cùng không." Đôi mắt đỏ của Hướng Nguyệt nhìn chằm chằm hai nam sinh cấp ba, chiếc đuôi đằng sau cụp xuống, dường như không quá muốn đưa cả hai đi bay.
Hướng Nguyệt vô cùng quý trọng cánh chim của mình, ngoại trừ lúc mới sinh nhổ lông vũ tặng cha thì hầu như phần lớn thời gian đều không để lộ cánh. Kể cả hai người này có là em trai của cha cũng vậy.
"Được rồi."
Thích Phong và Thích Diệp bị từ chối cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy Hướng Nguyệt rất có cá tính, càng thêm thích cậu. Hai anh em không tiếp tục đu bám, bắt nhóc làm chuyện mình không muốn mà chuyển sang bế Li Bạch đang ngồi trên sofa xem hoạt hình.
Li Bạch rất thân thiết với Thích Phong và Thích Diệp, cậu bé nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh, mái tóc màu trắng mềm mại cọ cọ vào cằm hai người. Trong nháy mắt cả hai đều cảm thấy tâm hồn mình được chữa lành.
"Anh sao thế?"
Thích Triều nhận ra Thẩm Du Hi ngồi yên lặng thì lên tiếng hỏi.
"Không có gì."
Nụ cười trên mặt Thẩm Du Hi vẫn dịu dàng như cũ, từ bên ngoài rất khó nhìn ra anh đang nghĩ gì. Thích Triều quan sát anh một lúc, ánh mắt đảo qua mấy đứa nhỏ đang ầm ĩ, sực nghĩ ra gì đó liền ghé sát tới bên người Thẩm Du Hi, nói nhỏ. "Lần sau trước khi dẫn bọn nó qua em sẽ báo cho anh trước.
Thích Triều cho rằng Thẩm Du Hi không vui do hắn không báo trước với anh.
"Không phải do vậy đâu." Thẩm Du Hi cảm nhận được hơi nóng thổi qua tai, anh mím môi. Vốn anh còn đang suy nghĩ chuyện Tam Nguyệt nhưng giờ sự chú ý lại chuyển sang Thích Triều. Anh nhìn đôi mắt nâu sẫm của hắn, khóe môi cong lên. "Anh đâu có không vui, em đừng nghĩ nhiều."
Thích Triều nhìn Thẩm Du Hi tươi cười, không nghi ngờ gì. Hắn khẽ cười. "Thế thì tốt rồi."
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi nhúc nhích, trong lòng ngứa ngáy. Anh mím môi, nhìn sang Đồ Trang và Tam Nguyệt đang ngồi trên sofa, ôn hoà hỏi. "Đồ Trang, cậu đã quen với trường mới chưa?"
Đây là lần đầu Đồ Trang đến căn biệt thự này, có hơi căng thẳng, ngón tay siết chặt đầu gối. Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Du Hi, cậu ta gật đầu, cố gắng bình tĩnh trả lời. "Quen rồi ạ. Thích Phong và Thích Diệp đều giúp đỡ em rất nhiều."
Nói dứt lời, sắc mặt Đồ Trang trở nên khó coi. Lúc Thích Phong và Thích Diệp đánh nhau đã cố ý tách cậu ta ra, từ đầu tới cuối Đồ Trang chẳng hay biết gì. Nếu lúc ấy cậu ta hỏi thêm thì có khi chuyện đã không đến nỗi như vậy.
Sau khi đi học, tinh thần Đồ Trang đã khá hơn nhiều, tính tình u ám cũng trở nên sáng sủa hơn, cảm xúc dần dần được bộc lộ. Bây giờ vẻ mặt buồn bã của cậu không thể qua mắt Thích Triều và Thẩm Du Hi.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, hai thằng nhóc kia hành động không biết suy nghĩ. Nếu cậu ở đó cũng chưa chắc ngăn được chúng nó, có khi còn bị liên lụy nữa." Thích Triều an ủi, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Du Hi, hắn tóm tắt sơ qua đầu đuôi sự việc, bỏ qua vụ lừa tình kia, chỉ nói hai đứa song sinh có xích mích với cháu trai hoàng thất.
Thẩm Du Hi mơ hồ cảm thấy Thích Triều đã lược đi một ít chuyện nhưng sau khi suy nghĩ cũng đoán được là vấn đề không tiện tiết lộ. Cơ mà anh chẳng có hứng thú gì với cặp anh em kia nên có thể bỏ qua việc Thích Triều giấu giếm anh.
Thoáng nhìn qua Tam Nguyệt ngồi cạnh Đồ Trang, Thẩm Du Hi rũ mi.
Lúc này Tam Nguyệt đang lo lắng nhìn chủ nhân, không chú ý tới Thẩm Du Hi. Nếu anh không phát hiện ra ánh mắt của y lúc mới vào cửa thì có khi đã xem nhẹ thứ năng lực đặc biệt mà anh không nắm chắc.
Đôi mắt Thẩm Du Hi lạnh lùng.
Ánh mắt Tam Nguyệt khi đó tuy có chút nghi hoặc nhưng không có vẻ sợ hãi. Điều này có nghĩa là anh xuất hiện trong giấc mơ của Tam Nguyệt, song tương đối không quan trọng. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh.
Đồ Trang ngượng ngùng ngồi trên sofa.
Thẩm Du Hi hé môi, cùng Thích Triều dịu dàng an ủi cậu ta mấy câu. Trong lúc đó biểu cảm Tam Nguyệt không có gì thay đổi, nhận ra điều này, đầu ngón tay Thẩm Du Hi khẽ nhúc nhích, lặng lẽ dời mắt, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
Sau khi được hai người an ủi, Đồ Trang cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tam Nguyệt bên cạnh thấy vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng lúc này bên tai Tam Nguyệt vang lên tiếng cười đùa của Lan Lạc và Li Bạch. Y quay sang nhìn hai búp bê, khi quay lại thì đụng phải tầm mắt Thẩm Du Hi. Tam Nguyệt khựng người, theo bản năng nhớ tới giấc mơ gần đây.
Trời tối mịt mù, hốc mắt Lan Lạc trống rỗng, gương mặt dính vết máu. Cậu nhóc ngồi dựa trên thân cây lớn khô héo, miệng thầm thì phải nghe lời cha, bảo vệ mẫu thụ.
Giấc mơ ấy vừa kỳ lạ vừa kinh dị.
Bây giờ nghĩ đến, Tam Nguyệt vẫn có chút rùng mình. Rõ ràng cảnh đó không đáng sợ nhưng y lại cảm thấy như thể gặp ác mộng.
Tam Nguyệt chẳng biết mình đang sợ điều gì, là bộ dạng đáng thương của Lan Lạc khi đó sao? Chắc không phải, so với Lan Lạc, Tam Nguyệt cảm thấy thân cây khô héo kia hấp dẫn sự chú ý của y hơn.
Nhưng một cái cây thì có gì mà xem? Tam Nguyệt không hiểu, hoặc là nói tới giờ y vẫn không biết giấc mơ của mình có tác dụng gì?
"Tam Nguyệt, cậu sao vậy?"
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Tam Nguyệt hoàn hồn, nhận ra người đàn ông tóc vàng đang đứng bên cạnh, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn y.
"Không sao."
Tam Nguyệt đứng lên, ban đầu y còn căng thẳng, nhưng nhìn thấy Thích Triều đứng bên cạnh Thẩm Du Hi thì cảm giác ấy lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác thân thiết khó tả. Y dừng lại một chút rồi chậm rãi mỉm cười. "Chỉ là gần đây không ngủ ngon thôi."
Thích Triều không nghĩ nhiều, nghe thấy vậy liền nói thẳng. "Cậu mệt sao? Trên lầu còn phòng đó, nếu mệt thì Tam Nguyệt cứ lên đó nghỉ một lát đi, khi nào ăn cơm sẽ gọi cậu sau."
Tam Nguyệt dường như hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối đề nghị của Thích Triều. Thẩm Du Hi nhìn bóng lưng Thích Triều và Tam Nguyệt, đôi mắt lam khẽ nheo lại.
Ban đêm, Mạc Tư dẫn theo A Dư vào phòng Thẩm Du Hi.
"Thưa cha, có nhiệm vụ gì sao ạ?"
A Dư đứng sau Thẩm Du Hi, giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa sự kính trọng và quyến luyến.
"Giám sát Tam Nguyệt đi." Thẩm Du Hi bình thản, đôi mắt đào hoa lạnh lùng. Ban đầu anh muốn tiếp cận Tam Nguyệt vì cái năng lực gọi là "tiên tri" đó khá thú vị, song nếu nó uy hiếp tới kế hoạch của anh thì Thẩm Du Hi sẽ lập tức mất hứng.
Anh vốn định tạo ra tình huống "ngoài ý muốn" để đưa Tam Nguyệt đi, nhưng nhớ đến thái độ của Thích Triều dành cho búp bê đó, Thẩm Du Hi tạm gác lại quyết định này.
Hiện tại Tam Nguyệt vẫn chưa phải mối đe dọa thật sự với anh, Thẩm Du Hi tình nguyện cho Thích Triều mặt mũi, tạm thời sẽ không làm gì trước khi tình hình thay đổi.
Thẩm Du Hi nhìn A Dư, giọng điệu bình thản. "Nếu cậu ta nằm mơ thấy kế hoạch thì đưa cậu ta rời khỏi khu Lâm Kinh."
"Vâng ạ."
Khả năng phán đoán từ thông tin của A Dư có độ chính xác cao nhưng không có nghĩa là hoàn toàn đúng. Nàng biết cha nói vậy có nghĩa là chỉ cần có khả năng thì nhất định không tha Tam Nguyệt.
Sắc trời càng ngày càng tối, A Dư và Mạc Tư biến mất, mây đen che khuất ánh trăng, như thể tất cả đều bị màn đêm nuốt chửng, báo hiệu có điều gì đó chuẩn bị thay đổi.
Thích Triều không biết phòng bên cạnh xảy ra chuyện gì. Đêm qua hắn ngủ rất ngon, sáng sớm tỉnh dậy liền chuẩn bị đi gặp phụ huynh học sinh bị đánh.
Tối qua, Thích Phong và Thích Diệp chơi high quá nên đã ngủ lại biệt thự.
Lo hai đứa sẽ áp lực nên Thích Triều cố ý không gọi hai người dậy, cũng không định đưa bọn họ theo. Thích Triều bước ra khỏi phòng, suy nghĩ một lát rồi gõ cửa phòng Thẩm Du Hi,
Cửa rất nhanh đã mở, có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ nên đôi mắt đào hoa của anh vẫn còn mịt mù hơi nước, mái tóc vàng buông xõa sau lưng, ngón tay trắng nõn đặt trên cửa, cảm giác mềm mại hơn so với thường ngày.
"Em muốn báo trước với anh bây giờ em phải đi xử lý chuyện của Thích Phong với Thích Diệp để anh và mấy đứa nhỏ không phải lo." Thích Triều nói, giơ tay vuốt gọn mấy sợi tóc lòa xòa của anh. "Lần này có hơi gấp, nếu không em đã chải tóc giúp anh được rồi."
Thẩm Du Hi ngạc nhiên, dường như rất thích động tác thân mật này, đôi mắt đào hoa híp lại hệt như một chú mèo. Anh mỉm cười, khẽ nói. "Được, em đi đường cẩn thận nhé."
Ngoài miệng nói vậy song Thẩm Du Hi không về phòng ngay mà theo Thích Triều xuống dưới lầu, định tiễn hắn. Lúc bọn họ vừa đi thì cửa phòng Thích Phong và Thích Diệp mở ra.
Đúng như Thích Triều đoán, hai anh em quả thật thấy áp lực không nhỏ. Tuy hôm qua vui vẻ nô đùa với các búp bê nhưng ban đêm lại lăn đi lộn lại mãi không ngủ được. Bọn họ mở mắt đến tận rạng sáng, đang bảo nhau ra ngoài đi dạo một vòng thì nghe được cuộc nói chuyện của Thích Triều và Thẩm Du Hi.
Nói thế nào nhỉ.
Bọn họ càng nghe càng thấy kỳ kỳ, cả hai đều cảm nhận được sự thân mật trong giọng điệu của hắn.
Vốn hai người còn đang lo lắng vì đã gây phiền phức cho anh cả nhưng giờ sự chú ý nháy mắt đã thay đổi. Cả hai liếc nhau, không hẹn mà cùng lén lút theo sau, trốn ở cầu thang quan sát anh trai và Thẩm Du Hi.
Hai người không có động tác thân mật gì nhưng khoảng cách giữa họ rất gần, bầu không khí cũng vô cùng hài hòa, nhìn thế nào cũng không giống bạn bè bình thường.
Từ lần đầu gặp Thẩm Du Hi, hai người đã nghi ngờ đối phương là bạn trai của anh cả, bây giờ bọn họ lại càng thêm chắc chắn.
"Giờ chắc anh Thẩm là bạn trai của anh mình đấy."
Thích Diệp quả quyết, cậu ta siết chặt tay, cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi. Anh cả tốt như vậy, chỉ có người đẹp như anh Thẩm mới sánh bước được.
"Hẳn rồi." Thích Phong đáp lại.
Hai cái người mê nhan sắc này từ đầu đã rất tôn trọng Thẩm Du Hi, sau khi chắc mẩm bọn họ là một đôi thì đã đặt anh ngang hàng với anh trai mình, Lúc Thẩm Du Hi lên lầu, Thích Phong và Thích Diệp chủ động chào hỏi anh, ánh mắt sáng rực, cử chỉ có chút dè dặt.
Thẩm Du Hi để ý biểu cảm của họ, dường như đoán được gì đó, đôi mắt cong cong, cảm thấy hành vi của hai người này rất thú vị.
Anh không ghét việc người khác gắn anh với Thích Triều, hoặc nói biểu hiện của Thích Phong và Thích Diệp làm anh vui vẻ, dù sao thì quả thật Thích Triều đã thuộc về anh.
Cùng lúc đó, Thích Triều lái phi thuyền đi đến địa điểm hẹn.
Không giống Thích Triều tới một mình, trong phòng đã có hai người, một là cậu học sinh bị đánh Triệu Nghiêm, hai là cậu của cậu ta Lục Sâm.
Đời này Triệu Nghiêm chưa từng nghĩ tới cậu lại tới giải quyết chuyện rắc rối cậu ta gây ra, trong lòng thầm chê trách cha mình, thấp tha thấp thỏm.
"Cậu, cậu không cần tới đây đâu. Cậu bận như thế còn phải giải quyết chuyện của cháu nữa. Nếu cậu có việc thì cứ đi giải quyết trước đi ạ, để cháu gọi bố tới." Thật ra Triệu Nghiêm rất sợ Lục Sâm, cậu ta sợ chuyện mình gây ra sẽ bị lộ.
Ban đầu Triệu Nghiêm không hề lo lắng, cậu ta thừa biết Thích Phong và Thích Diệp sẽ không để lộ vụ bị người ta lừa tình. Bọn họ dù bị cậu ta chơi cho một vố cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận hình phạt đình chỉ học một tháng.
Song bây giờ bên kia lại không đồng ý với quyết định của nhà trường, thậm chí còn chủ động hẹn gặp phụ huynh cậu ta, Triệu Nghiêm lập tức ngửi thấy mùi không ổn.
Linh cảm này càng ngày càng mạnh khi cha nhờ vả Lục Sâm tới đây để giữ thể diện. Chắc chắn cha cậu ta biết bên kia không dễ dây vào. Giờ Triệu Nghiêm chỉ muốn tèo luôn, thà gọi người cô đang quen biết thân vương kia còn hơn gọi Lục Sâm. Sớm biết như vậy thì lúc cha hỏi, cậu ta đã khai hết ra rồi.
Với tính tình của Lục Sâm, y mà biết chuyện còn lâu mới thiên vị cậu ta.
Có lẽ vì hiểu rõ nên Triệu Nghiêm cực kỳ chột dạ, căng thẳng ngồi tại chỗ. Lục Sâm là nguyên soái, đương nhiên nhận ra sự lo lắng của cậu ta.
Lục Sâm liếc mắt nhìn Triệu Nghiêm, vốn y tưởng thằng cháu ngoại này là nạn nhân nhưng xem ra phải xem xét lại.
Sau khi vào phòng, Thích Triều gặp được người quen song sắc mặt vẫn không chút thay đổi. Hắn chỉ khách sáo vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề. "Quyết định đình chỉ học một tháng quá nặng. Đánh người là sai nhưng còn phải xem xét tình huống nữa, em nói đúng không em Triệu Nghiêm?"
Trong lòng Triệu Nghiêm giật thót, động tác mất tự nhiên, thầm chửi hai anh em Thích Phong, Thích Diệp bị lừa tình mà còn dám rêu rao. Không biết xấu hổ.
Lục Sâm quan sát Triệu Nghiêm, y không thân với Thích Triều nhưng chỉ tiếp xúc vài lần y cũng biết đối phương không phải dạng người không biết phải trái. Hơn nữa dựa vào biểu hiện của Triệu Nghiêm, ai đúng ai sai vừa nhìn đã biết.
Lúc ở trên phi thuyền Thích Triều đã chuẩn bị tâm lý phải cãi cọ một lúc lâu. Không ngờ mới nói mấy câu Lục Sâm đã đồng ý huỷ bỏ hình phạt của nhà trường. Trước đây hắn đã có thiện cảm với y, giờ càng cảm thấy vị nguyên soái này không tồi.
"Gần đây giáo sư Kiều thế nào?"
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Thích Triều thuận miệng hỏi một câu. Hắn quen biết Lục Sâm cũng là qua giáo sư Kiều.
"Vẫn khỏe."
Lục Sâm nhớ tới trên người Kiều Thịnh lại có thêm hai vết thương, ánh mắt tối xuống, ngoài mặt bình tĩnh đáp lời.
Thích Triều như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn Lục Sâm, cũng không hỏi thêm, hai người nhanh chóng rời đi.
Thích Phong, Thích Diệp vốn còn tưởng anh cả phải rất lâu mới về nhà, không ngờ mới ba, bốn tiếng đã giải quyết xong. Tạm không nhắc tới hai người vui vẻ đến mức nào, từ sau hôm nay, Thích Triều sẽ bắt đầu bận rộn.
Hắn vẫn không quên mục tiêu trở thành thợ chế tác cấp đại sư. Nghỉ ngơi mấy ngày liền bắt tay vào việc chế tạo Song Kính.
Song Kính là hai thiếu niên ngoại hình khác biệt. Lúc thiết kế Thích Triều giữ lại màu tóc và màu mắt giống như lần đầu hắn gặp chúng vì đó là minh chứng Song Kính đã từng tồn tại. Thích Triều cũng thay đổi nhiều thứ, điểm khác biệt rõ ràng nhất là xương sống của Song Kính không còn dính liền nữa.
Quá trình chế tạo hai búp bê tốn thời gian hơn một búp bê nhiều.
Một tháng trước khi hoàn thành, Thẩm Du Hi tạm thời rời khỏi biệt thự. Khi đó Thích Triều vẫn còn vùi đầu chế tạo búp bê, nhưng không thể phủ nhận sau mỗi ngày làm việc, hắn đều rất nhớ anh Thẩm.
Hành động thân mật nhất của hắn và Thẩm Du hi là hôn môi, vì công việc lu bu mà hai người tiến triển vô cùng chậm. Lúc Thẩm Du Hi rời đi, bởi vì phải đuổi kịp tiến độ mà mỗi ngày Thích Triều chỉ có thể gọi video một lát. Nghĩ lại mới thấy hắn đúng là đối tượng yêu đương thất bại mà.
Chờ Song Kính chào đời, Thích Triều có thể nghỉ ngơi một thời gian. Nghĩ vậy, Thích Triều dừng tay, đi lên lầu dạo một vòng.
Mấy búp bê trong nhà đang ngoan ngoãn đọc sách, bây giờ chúng không còn đọc mấy quyển về pháp luật và đạo đức nữa mà là một số sách chuyên ngành về kinh tế và trí tuệ nhân tạo.
Thích Triều không rõ tại sao bọn nhỏ lại thích mấy thứ này, song hắn cũng không quản nhiều, bọn nhỏ thích thì hắn mua. Ban đầu chỉ có hai cuốn nhưng sau nửa năm đã tích được cả đống, Thích Triều phải dọn ra một phòng để làm thư viện.
Sau khi xác nhận ba đứa nhỏ trong nhà không chuyện gì, Thích Triều lần lượt cổ vũ từng đứa, để chúng cố gắng học tập rồi lại đi xuống tầng hầm, chuẩn bị đánh thức búp bê.
Hai "thiếu niên" ngoại hình tương đồng nằm trong bồn tắm. Qua dung dịch trong suốt có thể nhìn thấy hai búp bê mặc trường bào với hoa văn phức tạp, cổ tay áo to rộng che khuất mu bàn tay, vài sợi tóc đen và tóc trắng đan xen. Nếu nhìn kỹ còn thấy vành tai hai búp bê có đeo khuyên, một bên là kim cương trong suốt, một bên là đá hắc diệu thạch đen tuyền.
Thích Triều để tay vào trong nước, từ từ truyền sức mạnh tinh thần. Ánh sáng xanh mạnh mẽ tràn vào trái tim Song Kính, chậm rãi lan đến chân tay. Vì muốn đánh thức hai búp bê cùng lúc nên Thích Triều đã chuẩn bị tinh thần lần này sẽ tiêu hao sức mạnh tinh thần nhiều hơn nhiều. Thời gian từng chút trôi đi, trên trán Thích Triều lấm tấm mồ hôi, hắn nhíu mày, trong đầu xuất hiện cảnh tượng xa lạ.
Trong bóng tối, hai búp bê xương sống dính liền ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng, vô hồn. Xung quanh vang lên tiếng cười chói tai, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai bọn họ. Không biết qua bao lâu, hai búp bê muốn đứng dậy, nhưng vì thân thể mà liên tục té ngã.
Một lần lại một lần, cuối cùng búp bê tóc đen cũng gian nan đứng lên được, biểu cảm chết lặng của cậu cuối cùng cũng lộ ra tia sáng. Cậu quay đầu định nói gì đó thì phát hiện búp bê tóc trắng luôn đồng hành cùng mình đã mất đầu từ bao giờ.
Thích Triều nhìn bộ dáng sụp đổ của búp bê tóc đen, sức mạnh tinh thần không ngừng dao động. Hắn vô thức kìm nén cảm xúc đang dâng trào, hình ảnh trong đầu biến mất như thể tất cả chỉ là ảo giác. Thích Triều không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này, nhưng bây giờ không phải thời gian để hắn suy nghĩ, việc gấp lúc này là tập trung truyền sức mạnh tinh thần.
Thích Triều nhắm mắt nên không biết rằng cơ thể hai búp bê trong dung dịch đang lặng lẽ thay đổi, ánh sáng xanh chậm rãi lan ra khắp cơ thể. Trên gương mặt dần dần xuất hiện hoa văn đỏ sậm, phức tạp, mang theo nét đẹp kỳ dị.
Hoa văn này giống như hoa văn lúc Li Bạch phát cuồng, hệt như một dấu ấn của điềm gở, có cảm giác quỷ quyệt.
Cùng lúc khung cảnh kia xuất hiện trong đầu Thích Triều, ở khu Cam Phần cách xa ngàn dặm, một cái cây khổng lồ đang đung đưa theo gió. Khi hoa văn xuất hiện trên mặt búp bê, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Trong một hang động ở sân huấn luyện, ngọn lửa đã được dập tắt. Đám người phải chịu đựng đủ đau khổ vô hồn bước ra ngoài, chuẩn bị phải tham gia trò đuổi bắt với mấy búp bê mà bọn họ đã thừa biết kết quả. Người đàn ông gầy gò dẫn đầu bước vài bước liền quay lại nhìn người đàn ông trung niên co ro trong góc, hỏi. "Lão Lưu, ông sao vậy, không khoẻ à?"
Người đàn ông được gọi là lão Lưu nhìn những người xa lạ ăn mặc rách rưới, trên mặt đầy vết thương, lắp bắp đáp. "Không... không có gì. Chỉ là thiếu ngủ thôi."
Ông ta loạng choạng đi theo, trong lòng sợ hãi, chẳng biết còn thứ gì đang chờ đợi mình.
🍭 YYone:
Giai đoạn này lịch mình hơi dày khó sắp xếp thời gian edit, mình sẽ cố gắng điều chỉnh nha. Cảm ơn các cậu đã ủng hộ 🫶🏻