Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 89: Thẩm Du Hi: Hai câu.




Editor: YYone

Bởi vì là buổi giao lưu tư nhân nên so với một buổi chia sẻ kiến thức thì càng giống một yến hội nhỏ hơn. Trên mặt bàn trắng bày đầy những chai rượu cao cấp, mỗi chai này bán ra cũng đủ để người dân nghèo ở khu Cam Phần sống no đủ cả đời.

Nhóm búp bê ăn ở bàn bên cạnh, trên bàn có đủ loại đá năng lượng cao cấp với màu sắc khác nhau, so với bàn ăn xa hoa của các thợ chế tác thì có vẻ đơn điệu hơn nhiều.

Thích Triều nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, xác định tâm trạng chúng không tệ mới dời mắt, gật đầu với mấy thợ chế tác đang nói chuyện với mình, thuận miệng đáp. "Vậy sao? Chỉ cần là thợ chế tác đặc cấp của Hiệp hội là có thể vào thư viện của hội à?"

Thư viện của hội lưu trữ tất cả tài liệu về búp bê kể từ khi Đế quốc thành lập. Thích Triều từng đọc không ít sách quý ở thư viện nhà họ Thích nhưng đương nhiên sách mà Hiệp hội lưu trữ quý giá hơn nhiều.

"Tất nhiên rồi." Một thợ chế tác đeo kính cười nói. "Nếu ngài tới chắc chắn sẽ thích nơi đó lắm."

Thích Triều mỉm cười với người đàn ông, dường như có chút động lòng mấy lời này, hỏi thêm một ít vấn đề khác của Hiệp hội.

Thợ chế tác đeo kính thấy Thích Triều có hứng thú, ánh mắt sáng lên, nhiệt tình giới thiệu ưu điểm của hội. Chỉ cần lôi kéo được Thích Triều tham gia thì bọn họ có thể nhận được rất nhiều thù lao.

Đương nhiên trừ Thích Triều thì trong buổi giao lưu này còn có không ít người chưa gia nhập Hiệp hội, kéo được những người này vào thì họ cũng nhận được tiền nhưng không thể so với Thích Triều được.

Thích Triều biết mấy người này toàn là người Hiệp hội cử đi thuyết khách, song ngoài mặt hắn vẫn thân thiện trò chuyện với bọn họ, cố gắng thăm dò một ít thông tin.

Đỗ Quyên đứng ở xa xa nói chuyện với mấy chị em tốt, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua chỗ Thích Triều. Thấy bọn họ đang chuyện trò vui vẻ, trong mắt Đỗ Quyên có chút suy tư.

"Gì thế?" Mấy chị em đều cùng là thợ chế tác đặc cấp để ý tới tầm mắt của Đỗ Quyên, duỗi tay chọc chọc cô, mập mờ nháy mắt. "Để ý Thích Triều rồi đó hả?"

"Tất nhiên, có ai không thích người vừa đẹp trai vừa nhiều tiền đâu?" Đỗ Quyên không phủ nhận, cười tủm tỉm đáp lại.

Dưới ánh mắt tán đồng của hội chị em, Đỗ Quyên lấy quang não ra, ngón tay dán móng giả gõ lạch cạch trên màn hình. Thấy người có avatar "Thẩm" trả lời lại một câu được mới ấn tắt.

Ông lớn để ý Thích Triều quá.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Du Hi yêu cầu cô giám sát một thợ chế tác không phải người của Hiệp hội, Đỗ Quyên không nhịn được tự hỏi Thích Triều đã chọc gì tới anh. Phải biết rằng ông lớn của bọn họ trừ nhiệm vụ ra thì chẳng hề hứng thú bất cứ với thứ gì.

Mấy chị em ở bên cạnh rôm rả nói chuyện, Đỗ Quyên thỉnh thoảng cười đáp lại nhưng toàn bộ sự chú ý vẫn đặt trên người Thích Triều, đương nhiên phát hiện người tổ chức buổi tụ tập lần này cầm ly rượu đi tới chỗ hắn. Đỗ Quyên tìm lý do kéo mấy cô bạn tới gần rồi dừng chân ở vị trí không xa.

"Tôi rất vui khi ngài tới tham dự buổi giao lưu."

Tu Mai cười cười, tuy câu này hướng đến Thích Triều nhưng cô không quên trò chuyện với các thợ chế tác khác. Tu Mai là người rất giỏi xã giao, nếu không đã không mời được nhiều thợ chế tác đặc cấp đến vậy.

Thích Triều cũng nhìn ra quan hệ của Tu Mai với mấy người này khá tốt. Hắn mỉm cười, nói đùa vài câu với Tu Mai. Quan hệ của người trưởng thành vô cùng đơn giản, chỉ cần có giá trị lợi dụng là rất nhanh có thể trở thành bạn tốt.

"Tôi thấy bài đăng về Hướng Nguyệt của ngài trên mạng nên vẫn luôn muốn nói chuyện với ngài. Hôm đó vừa khéo gặp Kiều Thịnh nên lấy được số ngài từ chỗ anh ấy." Lời này của cô xem như giải thích vì sao cô lại biết tài khoản quang não của Thích Triều.

Thích Triều cúi đầu nhìn Tu Mai, nghe cô nói nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác.

Từ cuộc trò chuyện với các thợ chế tác vừa rồi, hắn mơ hồ cảm thấy mấy người này thật ra không hiểu rõ Hiệp hội như vẻ bề ngoài. Tu Mai đứng ra tổ chức buổi giao lưu này hẳn sẽ biết nhiều hơn họ.

Nghĩ vậy, thái độ của Thích Triều đối với Tu Mai tốt hơn với mấy thợ chế tác trước một chút, hắn mỉm cười. "Ra là vậy."

Tu Mai không biết Thích Triều đang nghĩ gì, song Thích Triều tỏ ra thân thiện như vậy cô cùng đã hài lòng. Tu Mai thích nhất là tiền, Thích Triều trong vòng nửa năm đã chế tạo được một búp bê cấp S, hơn nữa gia thế của hắn khiến ai cũng muốn kết giao. Dù thế nào đi nữa thì cô sẽ không làm Thích Triều phật lòng.

Cô liếc qua Li Bạch và Hướng Nguyệt đang ngồi trên ghế, dừng lại một chút rồi quay đầu nháy mắt với Vu Cổ Sư. Vu Cổ Sư hiểu ý mẹ mình, đi tới bên cạnh Hướng Nguyệt và Lan Lạc.

"Tiêu Cổ nhà tôi tính tình cởi mở, nhất định sẽ hòa hợp với hai búp bê của ngài." Tu Mai biết Thích Triều rất để tâm tới búp bê, muốn gây thiện cảm nên bắt đầu từ những búp bê của hắn.

Thích Triều im lặng nhìn Li Bạch và Hướng Nguyệt cách đó không xa đang nói chuyện với Vu Cổ Sư, đáp lại một câu. "Ừm, chắc chúng sẽ chơi với nhau rất vui."

Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Thích Triều có chút lo lắng, từ chuyện Vua Sói đến công viên giải trí lần trước đều khiến Li Bạch cảnh giác với các búp bê lạ, không nhiệt tình như ban đầu nữa.

Thích Triều biết điều này không có nghĩa là tính cách Li Bạch trở nên lạnh lùng mà cậu bé dần dễ căng thẳng và lo lắng hơn. Hướng Nguyệt cũng không quen giao lưu với các búp bê khác.

Ban đầu Tu Mai không nhận ra Thích Triều đang thất thần, nói thêm mấy câu mới dần phát hiện tầm mắt hắn thỉnh thoảng lại hướng tới chỗ mấy búp bê cách đó không xa. Cô dừng lại, thử hỏi. "Hay là chúng ta đi qua xem mấy búp bê đang làm gì đi?"

Tu Mai chỉ định khách sáo một câu, cũng không cảm thấy mấy búp bê đang ăn có gì thú vị. Cô cho rằng ở đây chúng chỉ là vật làm nền, không cần quan tâm làm gì.

Nhưng Tu Mai không ngờ Thích Triều trầm tư một hồi rồi đồng ý.

"Được thôi. Hai đứa nhỏ nhà tôi tương đối hướng nội, qua xem một vòng tôi cũng yên tâm." Thích Triều mỉm cười.

Khoé miệng Tu Mai cứng đờ, cô biết Thích Triều thích búp bê nhưng không nghĩ rằng hắn lại thật sự nuôi chúng như con mình. Cảm giác giống như lần đầu cha mẹ đưa con đi nhà trẻ, sợ con không có bạn bè.

Tu Mai rất thích Vu Cổ Sư nhưng cô biết rõ búp bê khác với con người. Dù có thích cô cũng sẽ không xem búp bê như người thật, nếu không đã chẳng để Vu Cổ Sư ngày ngày kiếm tiền cho mình.

Tất nhiên Tu Mai hiểu suy nghĩ của Thích Triều. Trên thế giới này có lẽ chẳng ai yêu mình hơn búp bê mình tạo ra.

Chỗ ngồi của búp bê và thợ chế tác tách hẳn ra, tất cả búp bê đều ngồi quanh một cái bàn. Khác với các thợ chế tác trò chuyện rôm rả, nhóm búp bê yên lặng đến mức kì lạ. Bọn chúng ngồi ngơ ngẩn trên ghế, thỉnh thoảng lại quay đầu về phía cha hoặc mẹ mình như thể chờ họ nhìn lại hoặc gọi chúng tới bên cạnh.

Song búp bê có dõi theo cha mẹ chúng bao lâu chăng nữa thì người mà chúng kính yêu nhất vẫn không định gọi chúng tới.

Các búp bê chỉ có thể cô đơn, buồn bã ngồi trên ghế nhìn cha hoặc mẹ mình vui vẻ tươi cười với người khác.

Li Bạch và Hướng Nguyệt khác hẳn với các búp bê trầm lặng xung quanh. Bọn họ biết cha sẽ không bao giờ bỏ rơi mình, ngoài việc thi thoảng nhìn qua xác nhận cha vẫn ở đây thì trạng thái của hai đứa khá thoải mái.

Li Bạch là đứa nhỏ hoạt ngôn, nếu Lan Lạc ở đây thì cậu bé đã có thể lải nhải liên tục với Lan Lạc. Bây giờ đối tượng chuyện trò của Li Bạch đổi thành Hướng Nguyệt.

Hướng Nguyệt ít nói song vẫn rất tôn trọng người anh do cha tạo ra. Tuy có những lúc cậu không theo kịp mạch não của Li Bạch cũng sẽ ừm một tiếng, chiếc đuôi phía sau ngoe nguẩy tỏ vẻ đang chăm chú nghe.

Hơn ba mươi búp bê, chỉ có hai đứa nhỏ này rầm rà rầm rì.

Lúc này Vu Cổ Sư Tiêu Cổ đột nhiên đi tới bên cạnh hai người. Ban đầu Li Bạch và Hướng Nguyệt không để ý, không chủ động bắt chuyện nhưng lâu dần hai đứa cũng phát hiện búp bê này có chuyện muốn nói với họ.

Hướng Nguyệt tạm thời không có hứng thú với các búp bê khác, không lên tiếng nhưng Li Bạch lại có chút tò mò, song cậu bé cũng không nói gì cả.

Thấy hai búp bê đang trò chuyện vui vẻ đột nhiên im lặng, Tiêu Cổ không biết phải nói gì để phá vỡ tình hình hiện tại.

Tiêu Cổ thường xuyên phát sóng trực tiếp, anh ta biết cách lợi dụng ưu điểm của mình để khiến con người yêu thích, bày ra biểu cảm để bọn họ chi nhiều tiền cho mình hơn nhưng lại không biết phải giao lưu với mấy búp bê thế nào.

Trong nhà của mẹ, trừ anh ta là búp bê cấp S thì những búp bê cấp thấp còn lại không ở lại nhà lâu, vì vậy Vu Cổ Sư không biết bình thường búp bê ở chung với nhau kiểu gì.

Lúc Thích Triều đi từ xa tới liền thấy ba búp bê đang im lặng nhìn nhau.

Quả nhiên mấy nhóc con nhà mình không biết kết bạn.

Thích Triều nhận ra Tu Mai cố ý lấy lòng hắn, đương nhiên cũng biết cô không có ác ý gì. Trong tình huống này hắn thấy để mấy nhóc nhà mình kết bạn với Vu Cổ Sư cũng không sao.

Thích Triều mong mấy đứa nhỏ có thể quen thêm nhiều búp bê hơn thay vì chỉ luẩn quẩn trong vòng xã giao nhỏ hẹp rồi mấy chục năm tới cũng chỉ chơi với những búp bê đó.

"Li Bạch có nhớ anh Tiêu Cổ không?"  Thích Triều đi tới, duỗi tay xoa đầu Li Bạch. "Li Bạch còn từng tham gia thi đấu với anh Tiêu Cổ mà, Li Bạch chơi với anh nha."

Hắn dừng một chút, xoa xoa đầu Hướng Nguyệt. "Hướng Nguyệt cũng đừng ngại nhé."

Hai con búp bê thấy cha tới lập tức chuyển sự chú ý sang hắn. Nghe lời cha nói, đôi tai cún trên đầu Hướng Nguyệt khẽ run, cậu không hiểu tại sao cha lại nói mình ngại ngùng.

Ánh mắt cậu mờ mịt, nhưng cha đã nói cậu ngại thì cứ cho là vậy đi. Hướng Nguyệt cảm thấy chuyện này không quan trọng, hiểu ý của cha, Hướng Nguyệt gật đầu. "Hướng Nguyệt sẽ chơi với anh ạ."

Li Bạch cũng nghiêm túc gật đầu, cậu bé cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xinh, đôi mắt vàng dưới mặt nạ cong cong. "Li Bạch cũng vậy ạ."

Thích Triều vui vẻ gật đầu, hắn lo rằng mình đứng đó sẽ khiến mấy đứa nhỏ ngại kết bạn, cùng Tu Mai đi sang chỗ khác. Thấy ba búp bê bắt đầu nói chuyện với nhau hắn mới yên tâm. May mà nhóc con nhà hắn dũng cảm vượt qua nỗi sợ để kết giao bạn bè.

Ba búp bê nói chuyện rất nhỏ, Thích Triều không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Ban đầu là những lời giới thiệu đúng quy trình, sau đó bỗng ngoặt sang chuyện Tiêu Cổ làm thế nào để kiếm tiền từ livestream.

Thực ra ngay cả Tiêu Cổ cũng không hiểu tại sao lại nói về vấn đề này. Sau khi người đàn ông kia rời đi, búp bê tên Hướng Nguyệt đã bắt đầu tự giới thiệu. Lúc nói về chuyện livestream kiếm tiền, Hướng Nguyệt vốn đang bình tĩnh bỗng nổi lên hứng thú, yêu cầu anh ta kể chi tiết hơn.

Búp bê tóc trắng Li Bạch cũng rất biết cách điều tiết bầu không khí, mỗi khi Tiêu Cổ muốn dừng lại, Li Bạch lại bày ra vẻ mặt thất vọng, muốn được nghe tiếp.

Tiêu Cổ chỉ có thể cố căng não mà kể, đến khi hồi thần thì buổi giao lưu đã xong phân nửa, bắt đầu chuyển sang phân đoạn livestream cuối cùng.

Anh ta thất thần đi tới bên mẹ mình, Tu Mai nhướn mày, mỉm cười: "Đã kết bạn rồi thì đừng bỏ qua nhiệt độ của hai búp bê đó đấy. Lúc livestream con có thể nhắc đến họ."

"Vâng."

Tiêu Cổ nhớ hai búp bê kia luôn miệng kêu anh ta nói về cách kiếm tiền. ngừng lại một lúc rồi hỏi. "Mẹ ơi, Thích Triều đang thiếu tiền hay sao ạ?"

"Sao có thể?" Tu Mai cười khẩy. "Anh ta còn giàu hơn ta nhiều. Ai thiếu tiền thì cũng không thể là anh ta được. Con phải biết anh ta là con trai của người giàu nhất Lam Tinh. Dù không thừa kế tài sản vẫn nhiều tiền hơn ta."

Vậy tại sao búp bê tên Hướng Nguyệt lại tỏ ra rất muốn kiếm tiền? Tiêu Cổ cảm thấy khó hiểu, có lẽ anh ta đoán sai chăng? Nghe thấy mẹ gọi, Tiêu Cổ không nghĩ thêm nữa, theo cô đi livestream.

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ở rìa khu Lâm Kinh, Kiều Thịnh nằm dài trên xe lăn thảo luận với con gái xem hôm nay ăn gì thì phát hiện động tĩnh ở đằng sau. Kiều Thịnh thở dài, ngăn Triều Dương đang định xông tới, quay lại nhìn người đàn ông và con búp bê bước ra từ không gian lốc xoáy, vẻ mặt chán nản. "Không phải chứ ông anh à, sao lại đến sớm quá vậy?"

"Danh sách tôi nhờ anh tìm đâu?" Thẩm Du Hi nhẹ nhàng lên tiếng.

Kiều Thịnh cào cào mái tóc rối bù, không thích để Thẩm Du Hi được như ý. Song ông ta biết Thẩm Du Hi tới tìm có nghĩa là đã biết mình làm xong danh sách rồi.

Cậu ta biết bằng cách nào?

Có thể do là năng lực của búp bê, cũng có thể do đám cấp dưới thông báo,. Dù là lý do nào đi chăng nữa thì Kiều Thịnh vẫn cảm thấy Thẩm Du Hi quá đáng sợ.

Đám tay chân của anh ta và mấy con búp bê không thấy anh ta khó hầu hạ à? Kiều Thịnh nghĩ, móc ra một vật nhỏ màu đen từ trong túi rồi ném cho Thẩm Du Hi, cảnh cáo. "Đây là lần cuối cùng, sau này cậu đừng có đến tìm tôi nữa. Có tới tôi cũng không giúp đâu."

"Được thôi." Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi dịu dàng, đa tình, giọng điệu lại mang chút lạnh lẽo. "Miễn là anh không tìm Thích Triều hay tiết lộ thông tin của hắn thì tôi sẽ không đến đây."

Kiều Thịnh ngẩn người, nhận ra đối phương đến tìm mình là vì mình đã tiết lộ số tài khoản quang não của Thích Triều cho Tu Mai. Kiều Thịnh mỉm cười, mơ hồ đoán được Thích Triều rất quan trọng đối với Thẩm Du Hi.

"Cậu ta có biết bộ mặt thật của cậu không?" Khóe môi Kiều Thịnh ngày càng cong lên. "Cậu đừng lòi đuôi nha, không thì tôi sẽ có trò hay để xem đó."

"Nhỉ? Bé ngoan luôn dọn dẹp hậu quả cho ông già phiền phức nhà tôi?"

Thẩm Du Hi yên lặng nhìn Kiều Thịnh, quai hàm căng chặt, dường như có chút không vui. Đôi mắt đào hoa, dịu dàng dần trở nên lạnh buốt.

"Là câu nào chọc giận cậu thế, câu trước hay câu sau?" Kiều Thịnh không sợ chết mà hỏi.

Thẩm Du Hi nhếch môi, đôi mắt lam cong lên như đang cười, song vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Anh nhẹ nhàng nói. "Cả hai câu nên lần này tôi sẽ đâm anh hai nhát."

Vừa dứt lời, Mạc Tư luôn lặng lẽ theo sau Thẩm Du Hi nghe thấy mệnh lệnh, nhanh chóng xuất hiện phía sau Kiều Thịnh, con ngươi đen sâu thẳm, dường như sắp dùng dao đâm thủng tim tên làm cha không vui này.