Đám thiếu niên vừa tới chưa thể nắm rõ các nhân vật và bè phái ở Kim Quang tông. Chỉ có vài tên khôn khéo hơn, nhanh tay nhanh mắt hỏi thăm các nhân vật nổi danh trong Bảy môn, cho nên vừa nghe thấy tiếng "Lục sư tỷ" bọn họ đã lập tức bật thẳng người, gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng vừa phát ra tiếng nói.
Ở Kim Quang tông, nữ đệ tử họ Lục lại nổi danh, quả thật có thể đếm trên đầu một bàn tay.
Những thiếu niên còn lại không biết ai đến, nhưng nhìn đám người đang trông ngóng thì cũng đoán được phần nào, sôi nổi buông đũa xuống, lau sạch mỡ trên miệng, nín thở tập trung, muốn để lại ấn tượng thật tốt cho người sắp xuất hiện.
Lúc nãy do siết tay quá chặt nên vết thương trong lòng bàn tay Tranh Hà lại rỉ máu. Hắn cụp mắt, định vo lấy góc áo theo thói quen để cầm máu nhưng nghĩ tới nó có thể để lại vết bẩn nên đành thôi.
Hai ngày trước, Tam môn và Tứ môn đã đến chọn người. Những người không được chọn tiếp tục ở lại Thiền đường chờ hai ngày, không ngờ nhanh như vậy lại có người đến.
Trước cửa có một tấm bình phong, đám người bên trong chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai mơ hồ. Một cái bóng dài và thẳng nhô ra từ thân dưới của cái bóng kia, có lẽ là một thanh trường kiếm.
Sau khi nói vài câu với người phụ trách Thiền đường, Ninh Tịnh xoay người bước qua tấm bình phong, chiếc áo dài và chiếc váy ngắn tay màu chàm nhạt khiến nước da cô trở nên trắng bệch.
Sở thích chọn y phục của Lục Khinh Tuyết đúng là lãnh đạm khó lý giải. 90% tủ quần áo đều là màu chàm nhạt. Một loạt quần áo kiểu dáng khác nhau nhưng chỉ độc một màu. Điều làm người ta sốc hơn chính là giày của vị tổ tông này cũng màu chàm, mỗi đôi đều được lau chùi sạch sẽ, kiểu dáng giống hệt nhau (=_=).
Ninh Tịnh cảm thấy linh hồn của Lục Khinh Tuyết nhất định là thẳng nam chính hiệu. Ngày nào cũng mặc một màu, nếu không đổi kiểu dáng thì tin đồn bát quái nàng ta không giặt quần áo khéo cũng có.
Nhóm thiếu niên không ngờ người bước ra sau tấm bình phong không phải một vị sư phụ già mà là một cô nương trẻ trung xinh đẹp. Tuy lạnh lùng nhưng vẻ đẹp tự nhiên khiến người ta phải sững người.
Vài tên nhóc từng nghe qua đại danh của Lục Khinh Tuyết đã sớm nhận ra nàng thông qua thanh trường kiếm, bọn họ hưng phấn tụ đầu lại thì thầm.
Trước đó cũng có mấy người đến nhưng Tranh Hà không quan tâm lắm. Đối với hắn, gia nhập Kim Quang tông chỉ là bước đường cùng. Tuy hắn không có ý định tu luyện nhưng ít ra ở đây hắn sẽ không bị chết đói, Tranh Hà không quan tâm mình sẽ bị phân tới môn nào.
Nhưng chẳng hiểu vì sao lúc này Tranh Hà lại đột nhiên cảm thấy lo lắng và mong đợi. Hắn bất giác ưỡn thẳng thân mình gầy gò, đôi môi mấp máy, một tia nghi ngờ và tò mò thoáng hiện lên trên gương mặt.
Khi nhóm thiếu niên đang chăm chú nhìn nàng thì thứ mà Ninh Tịnh thật sự đối mặt lại là một đám gạch men khổng lồ, đúng là cay chết mắt nàng.
Thiền đường vừa sâu vừa rộng, hét lên ắt hẳn có tiếng vọng. Tất cả đệ tử mới đều được an bài ngồi xung quanh bàn trung tâm, chỉ cần bước qua tấm bình phong là có thể quan sát hết.
Nàng giả vờ như đang nhìn tất cả mọi người nhưng đôi mắt lướt nhanh qua đám gạch men rải rác, dừng lại trên người duy nhất không bị dán gạch men.
Không còn gì nghi ngờ, cậu bé mặc y phục vải bố kia chính là Tranh Hà.
Tranh Hà rơi vào trạng thái mơ màng, hắn thấy Ninh Tịnh đi qua hết người này đến người khác, đôi ủng mềm mại thêu tay tinh xảo dừng lại trước mặt hắn.
Ninh Tịnh chắp hai tay sau lưng, giả bộ nghĩ ngợi, nhếch miệng nói: "Là cậu, theo ta về Nhị môn đi."
Đệ tử phụ trách Thiền đường vội vàng phụ hoạ: "Nghe thấy chưa? Ngươi về sau sẽ đi theo Lục sư tỷ."
Hệ thống: "Đinh! Giá trị Hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 10%"
Hệ thống: "Đinh! Giá trị Nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 10 điểm."
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên với kết quả này, đặc biệt là ba tên béo kia, trợn suýt rơi cả tròng mắt —— không hiểu thẳng nhóc gầy gò này giẫm phải vận cứt chó gì mà lại được chọn sớm hơn mình.
Dưới ánh mắt hâm mộ và ghen tị của tất cả mọi người, Tranh Hà thu dọn gia sản ít ỏi của mình, lững thững đi sau Ninh Tịnh, bước ra khỏi Thiền đường.
Đi xa hơn mười mét nhưng Tranh Hà vẫn chưa hoàn hồn, ngoái đầu nhìn lại Thiền đường bị bỏ lại phía sau. Kể từ khi có trí nhớ tới nay, dường như đây là lần đầu tiên hắn có được điều mình mong ước. Nghĩ vậy khiến khuôn mặt gầy yếu của Tranh Hà nóng bừng, hắn siết chặt tay nải trong tay, nhanh chóng đi theo Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh dẫn Tranh Hà về thẳng Nhị môn. Kim Quang tông không giỏi gì, chỉ giỏi bày vẽ, Ninh Tịnh chọn cho hắn một gian phòng không có người ở gần phòng mình. Gian phòng này lâu ngày không được thông gió nên hơi có mùi, nhưng phương hướng và cách bố trí rất tốt, một mình hắn ở đây là đủ.
Trong cốt truyện gốc, Tranh Hà cũng là đệ tử Nhị môn, nhưng không sớm như bây giờ. Ninh Tịnh vẫn làm theo cốt truyện, chẳng qua nhận hắn sớm hơn.
Tranh Hà là người có thiên phú, người như hắn bất kể tu tiên hay tu ma đều có thể bứt phá. Người tiếp theo có thiên phú chính là Thẩm Nhược Phàm. Điều trớ trêu là con đường tu luyện của hai người này khác nhau, kết cục cũng cách xa nhau —— một người thân bại danh liệt, rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, người còn lại thì nổi danh, phi thăng thành tiên.
Thiên phú của Tranh Hà không bộ lộ quá sớm. Nếu không có sự can thiệp của Ninh Tịnh thì hẳn sẽ chẳng ai chú ý tới hắn, hắn bị bỏ lại ở Thiền đường đến ngày kết thúc tuyển chọn. Sau đó hắn được chỉ định đến Tam môn, học từ bước cơ bản.
Tranh Hà được một lão ăn xin nhặt từ gầm cầu. Sau khi ông lão ăn xin đó chết, hắn chật vật lo từng bữa ăn, đánh nhau để tranh đoạt miếng ăn với đám ăn xin đầu đường xó chợ, sau đó nhờ cơ duyên nên tới được Kim Quang tông.
Bởi vì xuất thân nên nhiều điều mà ngay một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi hắn đều biết hắn cũng không biết, chẳng hạn như dùng đũa hay viết chữ. Điều chớ trêu là 3 tên béo ở Dương Châu cũng được phân về Tam môn. Tranh Hà đã có những năm tháng khó khăn khi ở Tam môn.
Có đôi khi không chỉ phải lời trêu trọc huỷ loại một người mà chính những năm tháng dài bị coi thường và xa lánh đã khiến Tranh Hà thu mình với thế giới.
Tiến độ học tập ở các lớp tập trung rất chậm, rõ ràng bọn họ có thể học được những kỹ năng bổ ích hơn nhưng họ vẫn phải thiền định một cách không hiệu quả mỗi ngày, tu tâm tính và tập luyện những bài tập vô bổ, lớp của các đệ tử chính tông không giống vậy. Cho nên khi ba tên béo kia học kiếm được 2 năm thì Tranh Hà mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm pháp.
Ở độ tuổi này gân cốt đã thành hình, khó còn độ dẻo dai, học kiếm cần sự linh hoạt, bây giờ mới bắt đầu quả thật có hơi muộn.
Nhưng tất nhiên Tranh Hà không phải người bình thường. Nói đúng hơn, đến lúc sinh tử hắn mới bộc lộ hết tài năng, hắn chỉ dùng 2 năm ngắn ngủi đã có thể vượt qua tất cả các đệ tử cùng thời, bắt đầu cuộc sống được các đại nhân vật chú ý đến (=_=)
Sau đó vì một vài lý do mà cậu bé mười lăm tuổi Tranh Hà từ một đệ tử không ai thèm đoái hoài đến ở Tam môn trở thành đệ tử chính tông của Nhị môn. Cho đến tận khi hắn phản bội Kim Quang năm hai mươi tuổi hắn vẫn là người Nhị môn.
Nếu sớm muộn gì cũng là người Nhị môn thì Ninh Tịnh muốn bỏ qua quãng thời gian Tranh Hà bị bắt nạt, để hắn gia nhập Nhị môn sớm hơn 7 năm.
Tranh Hà cất tay nải về phòng, sau đó đóng cửa cất bước về phía hồ sen bên cạnh. Ninh Tịnh đã ngồi sẵn bên bàn đá đợi hắn. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu lại vẫy tay với hắn: "Lại đây."
Tranh Hà nuốt nước bọt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nghiêm trang đứng trước mặt Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh cười hỏi: "Đệ tên gì?"
Tranh Hà nói tên mình. Cái tên này là do lão ăn mày đặt cho hắn, lão chỉ biết cách phát âm chứ không biết cách viết.
Ninh Tịnh vốn dĩ định hỏi: "Đệ có biết viết không?" Nhưng lời nói lên đến đầu môi lại chuyển thành:" Đệ có biết 2 chữ đó là chữ nào không?"
Tranh Hà lắc đầu, thấp thỏm nhìn trộm Ninh Tịnh. Dường như sợ Ninh Tịnh chê hắn phiền sẽ đuổi hắn về lại Thiền đường.
Ai ngờ phản ứng của Ninh Tịnh lại nằm ngoài dự kiến của hắn.
"Không biết sao? Vậy để ta chỉ cho đệ." Ninh Tịnh cười dịu dàng, cô nhúng tay vào cốc nước, viết xuống bàn đá tên hắn.
" Tranh Hà", hai chữ xúc tích. Sau đó cô viết xuống bên cạnh tên mình: " Đây là tên ta."
Tranh Hà nhìn theo từng nét chữ nàng viết, trong lòng nóng rực, " Nhớ kỹ."
Ninh Tĩnh thấy hắn đã thả lỏng thì trêu ghẹo: " Đệ nhớ kỹ tên mình hay là tên ta?"
Tranh Hà nghiêm túc nhìn nàng: "Ta đều nhớ kỹ."
Hệ thống: "Đinh! Giá trị Nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 12 điểm."
Ninh Tịnh cân nhắc: "Sau này đệ đi theo ta tu luyện. Có điều ta luyện kiếm pháp nữ..... đệ luyện không hợp, ta sẽ tìm tâm pháp khác ở Nhị môn dạy đệ."
Tranh Hà lắng nghe hết sức nghiêm túc. Ninh Tịnh định nói tiếp nhưng đột nhiên âm thanh " Òng ọc ~" vang lên, Tranh Hà vô thức che bụng, Ninh Tịnh mới nhớ ra bản thân cũng chưa dùng bữa: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi tính."
Bình thường tất cả các đệ tử đều đến nhà ăn để dùng bữa nhưng hiện giờ Ninh Tịnh đang bị thương, nên nàng được đặc cách bưng cơm nước đến tận phòng, Tranh Hà cũng được hưởng sái. Bình thường một mình Ninh Tịnh không ăn hết được nhiều món như vậy, bây giờ thêm sức ăn nho nhỏ của Tranh Hà đương nhiên không có vấn đề gì.
Chờ thức ăn được bưng đến, Tranh Hà lấy đũa nhưng lại chần chừ không động, thật ra hắn không biết dùng đũa đúng cách, không, phải nói là từ ngày vào Kim Quang tông hắn mới bắt đầu dùng đũa, vụng về, tất cả đều do hắn tự học.
Cũng vì nguyên nhân này mà Tranh Hà luôn bị chế giễu, nhưng hắn luôn coi như gió thoảng bên tai. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ hắn lại không muốn bị vạch trần khuyết điểm không biết dùng đũa trước mặt Ninh Tịnh, lại càng không muốn cô biết hắn gắp thức ăn vụng về.
Không phải vì hắn sợ nàng cười nhạo mình, ngược lại, Tranh Hà có cảm giác, dù hắn không biết thứ gì thì nàng vẫn không bao giờ xem thường hắn. Chẳng qua do hắn ích kỉ, hy vọng mình có thể có ích trước mặt nàng.
Ninh Tịnh gắp một miếng sườn heo rim tương, khó hiểu hỏi: "Không phải đói bụng sao? Sao không ăn?"
Tranh Hà đấu tranh suy nghĩ, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Lục sư tỷ, ta không biết cách dùng đũa, tỷ, có cảm thấy ta kì lạ không?"
Thì ra là vì lý do này —— Ninh Tịnh bật cười: "Cái này thì có gì to tát, mặc kệ kì lạ hay không, ta sẽ từ từ dạy đệ."
Nghe đến đây, tâm trạng chán nản nhanh chóng bay biến, hắn bật cười, nụ cười hạnh phúc đầu tiên kể từ khi hắn đến Kim Quang tông, dùng sức gật đầu thật mạnh.