Nuôi Con

Chương 1




Cửa ký túc xá bị gõ vang, bên ngoài có một em bé còn nằm trong tã lót.

Bé cưng vẫn còn đang ngủ say, trên quần áo có để một tờ giấy, nét chữ rất phóng khoáng: bây giờ tôi không nuôi được bé nên đành giao cho anh, dù gì bé cũng là con của anh!

Ba Alpha tròn mắt nhìn nhau: Chữ 'Anh' này đang chỉ ai vậy?

A Đảm Đang hiền lành mềm lòng nhất không quan tâm nhiều đến thế, anh ôm bé cưng vào nhà trước, "Bé con còn nhỏ như vậy, đừng để bị cảm lạnh."

A Ngốc Nghếch chọt mặt bé cưng, "Mềm ghê, muốn cắn một cái quá đi."

Tuy A Lưu Manh ngồi bên cạnh với vẻ mặt trêu tức nhưng lại dập tắt điếu thuốc trên tay. Nếu nhìn thoáng qua thì gã là kẻ trăng hoa dễ để lại hậu quả nhất nhà và cũng là kẻ nghi ngờ người khác trước, "Đứa bé là là con của hai cậu à?"

Hai người đều lắc đầu, A Lưu Manh cười xấu xa: "Cũng không phải của tôi. Như vậy đi, không phải còn có người chưa về à, chúng ta cứ đổ hết lên đầu cậu ta đi?"

"Không được đâu..." A Ngốc Nghếch bật công tắc hoạt động cho đại não chậm rì của mình, "Với cả khả năng của cậu ấy thấp lắm, người ta thích học đến thế, còn đi làm thêm hai nơi một ngày, làm gì có thời gian."

Ngốc Nghếch và Đảm Đang tay chân luống cuống ở lại ký túc xá chăm sóc em bé, còn Lưu Manh thì hùng hùng hổ hổ đi mua tã và sữa bột.

Bọn hắn định đợi đến tối Học Giỏi về rồi cùng nhau bàn bạc, cậu là Beta duy nhất trong ký túc xá. Lúc về cũng chỉ liếc bé con một cái, mặt mày cũng không thể hiện cảm xúc gì, "Là của tôi."

Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.

Học Giỏi nhanh chóng nhảy số trong vòng vài giây trước đó, giá xét nghiệm ADN huyết thống rất cao, nếu muốn kiểm tra cho cả bốn người bọn họ và bé con thì ít nhất cũng phải tốn hơn mười vạn tinh tệ.

Không nói đến tiền bạc, ngộ nhỡ không ai là ba đứa bé thì không những mất tiền oan mà bé con vẫn không có ai nuôi cả.

Theo quy định của tinh cầu, những đứa trẻ không ai nuôi sẽ được đưa đến cơ sở nuôi dưỡng đặc biệt để huấn luyện và khi lớn lên sẽ được sắp xếp làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng.

Học Giỏi từng ở đó nên biết khổ cỡ nào. Cậu không đành lòng để bé con chịu đựng những thứ như thế nên mới dứt khoát nhận luôn.

"Không ngờ thật đó." Lưu Manh nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại như muốn bóp chết cậu.

Đảm Đang rõ ràng không tin, "Sao cậu mới nhìn một chút đã biết rồi, nhỡ đâu sai thì sao bây giờ?"

"Đây là máu mủ ruột rà đó, cậu không biết hả!" Vẻ mặt của Lưu Manh càng trở nên khó chịu.

Ký túc xá này có hai phòng ngủ, Đảm Đang và Ngốc Nghếch ở một phòng, Lưu Manh giao bé con đang say giấc cho hai người họ, "Chăm giúp bọn tôi một đêm, tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Học Giỏi mở miệng trước, "Tôi sẽ thuê bảo mẫu, sẽ không ảnh hưởng đến anh đâu."

"Với số tiền ít ỏi đó của cậu à, ngay cả đi khám bệnh cho bản thân cũng không đủ nhỉ." Lưu Manh xùy cười, gã cảm thấy rất bi thương, "Lúc đi học tôi tỏ tình với cậu, cậu nói cậu không muốn yêu, hóa ra sau đó đã có người mang thai con của cậu rồi, ấy thế mà tôi còn ngu ngốc bảo rằng sẽ đợi đến khi cậu bằng lòng mới thôi."

Học Giỏi không thèm nhìn gã, "Tôi không có bảo anh đợi."

"Lúc nào em cũng như thế này cả."

Lưu Manh nhíu mày, nắm lấy cằm của cậu và vuốt ve nó, cuối cùng vẫn cảm thấy không nỡ bỏ mặc cậu, "Thật sự tôi buồn chết đi được, như vậy đi, một ngày em hôn tôi một cái, một tuần hẹn hò với tôi hai lần thì tôi sẽ giúp em nuôi con."