Tâm Di đang ngồi trên chiếc xích đu đặt bên trong khu vườn hoa nhỏ. Cô đưa mắt nhìn ra dàn hoa ti gôn được trồng trước cổng nhà. Những cánh hoa ti gôn bé xíu nở rộ ra thật đẹp.
Vừa hay lúc đó, cánh cổng mở ra, Diệp Thanh từ bên ngoài đi vào trong. Nhìn thấy ông, cô liền vội vã chạy đến, đôi mắt phấn khích tò mò nhìn người trước mắt rồi hào hứng hỏi.
“Cậu à! Cậu thật sự đã ở cùng chị Tiêu Lệ sao?”
Diệp Thanh nhíu mày, ánh mắt có chút bất lực nhìn cô cháu gái nhỏ của mình. Trước khi về đây thì ông đã biết rõ thế nào cô cũng sẽ hỏi chuyện này. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để trả lời, nhưng bây giờ khi đứng trước mặt cô, ông lại không biết phải trả lời thế nào.
Tâm Di mỉm cười. Cô thích thú nhìn biểu cảm trên gương mặt nghiêm nghị của cậu mình. Xem ra đêm qua hai người họ thật sự là đã ở cùng nhau.
“Cậu à! Đêm qua hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Thanh nhíu mày nhìn biểu cảm của cô. Ông đương nhiên biết cô đang muốn hỏi đến chuyện gì. Gương mặt ấy ngay lập tức liền trở nên nghiêm nghị, đưa tay lên búng nhẹ vào trán cô, ông nhỏ giọng nói.
“Con bớt suy nghĩ đen tối một chút có được không?”
Tâm Di đưa tay xoa xoa trán của mình. Cô chu môi lên rồi giận dỗi trả lời.
“Con suy nghĩ đen tối lúc nào chứ?”
“Vậy ý của con là muốn hỏi chuyện gì?”
“Con chỉ muốn biết tại sao hai người lại ở cùng nhau thôi mà. Cậu à! Cậu mới là người có suy nghĩ đen tối đó.”
Diệp Thanh thực sự bị cô cháu gái của mình chọc điên rồi. Đêm hôm qua là Tiêu Lệ, sáng hôm nay lại là Tâm Di. Hai người này hình như là cố ý chọc giận ông thì phải.
“Không nói với con nữa, cậu còn có chuyện phải giải quyết.”
“Ấy ấy cậu à! Cậu là đang có tật giật mình đúng không?”
“Diệp Tâm Di, con có thôi đi hay không hả?”
“Con chỉ muốn hỏi rõ thôi mà.”
“Đủ rồi! Đêm hôm qua cô ấy uống say, cậu tình cờ lái xe ngang qua nên đưa cô ấy về nhà thôi.”
“Vậy tại sao hai người lại còn ở cùng nhau?”
“Vậy con nói xem, con muốn cậu phải để cô ấy một mình ở trong tình trạng không biết trời trăng gì hay sao?”
Lần này thì cô không thể phản bác được nữa rồi. Tâm Di nhíu mày nhìn ông, xem như lần này cô tạm chịu thua vậy. Nhưng cô biết, giữa hai người họ chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là ông ấy không muốn nói mà thôi.
“Thanh à! Sao giờ này con mới về?”
Lâm Tịch Y vừa hay từ trong nhà bước ra, nghe thấy tiếng hai cậu cháu đang tranh cãi với nhau bà cũng tò mò muốn biết, rốt cuộc là hai người đang tranh cãi chuyện gì. Chậm rãi đi về phía trước bà nhíu mày nhìn con trai của mình.
“Tại sao trên người con lại có mùi nước hoa nữ?”
“Bà ngoại à! Đêm qua cậu ấy ở cùng với chị Tiêu Lệ.”
Diệp Thanh nhìn cô, ánh mắt giống như là sắp giết người đến nơi vậy. Thật sự là ông bị cô cháu gái này chọc cho tức chết rồi.
“Diệp Tâm Di… con có thôi đi hay không hả?”
“Con chị nói sự thật thôi mà. Nếu hai người không có gì thì cậu làm gì phải phản ứng như vậy chứ?”
“Được! Con được lắm. Nhớ kỹ cho cậu.”
Tâm Di ôm lấy cánh tay của Lâm Tịch Y, cô đưa anh mất khiêu khích nhìn về phía cậu của mình.
“Còn nói là không có chuyện gì. Xem biểu cảm của cậu thì còn lâu con mới tin.”
Lâm Tịch Y nghe Tâm Di nói, bà cũng vội hỏi con trai của mình.
“Thanh à! Những gì con bé nói có phải là sự thật hay không?”
“Mẹ à … Đừng có nghe nó nói bậy. Con còn có việc phải giải quyết, không đứng đây nói chuyện nhảm nhí với hai người nữa.”
Nói rồi, ông liền đi vội vào trong. Tâm Di và Lâm Tịch Y đứng đó, nhìn theo bóng lưng ấy, cô nhỏ giọng hỏi bà của mình.
“Bà à! Thật sự là sẽ không sao chứ?”
Lâm Tịch Y đưa tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay cháu gái mình rồi nói.
“Yên tâm! Sẽ ổn thôi.”
Vừa mới vào đến phòng khách, bước chân ông đã phải lập tức dừng lại.
“Chú!”
An Hạo đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Diệp Thanh bước vào liền đứng dậy cuối người chào ông. Diệp Thanh im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu đáp lại lời chào của cậu.
“Đến tìm Tâm Di sao?”
“Vâng! Con cũng có chuyện muốn tìm chú.”
“Tìm tôi sao?”
“Đúng vậy! Có một vài thứ con muốn cho chú xem.”
“Theo tôi.”
An Hạo theo ông vào thư phòng.
Cánh cửa thư phòng đóng lại, Diệp Thanh ngồi xuống chiếc ghế gỗ được đặt chính giữa phòng rồi lạnh giọng nói.
“Cậu ngồi đi.”
An Hạo ngồi xuống, đôi mắt lạnh lùng chăm chú quan sát bức tranh vẽ được treo ở trên tường. Dời tầm mắt nhìn sang người trước mặt, anh nhỏ giọng hỏi.
“Đó là hình của mẹ con sao?”
Diệp Thanh im lặng không trả lời. Đôi mắt thâm trầm lặng lẽ quan sát cậu thanh niên trước mặt. Nhìn vào trong đôi mắt ấy ông thấy có chút gì đó rất giống với người con gái mà ông đã yêu.
Đôi môi kéo ra nụ cười nhạt. Diệp Thanh nói
“Đúng vậy! Đó là hình của mẹ cậu.”
“Có phải hai người đã từng rất yêu thương nhau có đúng không?”
Diệp Thanh bỗng chốc sững sờ. Những chuyện này, lý ra đã được Bạch gia che giấu rất kỹ. Vậy thì tại sao… cậu nhóc này lại có thể biết được?
Như nhìn ra được suy nghĩ của ông, anh cong môi lên cười.
“Chú không cần phải ngạc nhiên đâu. Thời đại này không giống như trước. Muốn điều tra một chuyện gì đó thật sự mà nói là còn dễ hơn cả trở bàn tay.”
“Đúng là… tôi đã không theo kịp thời đại này rồi. Nói đi! Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
An Hạo lại im lặng. Một lúc sau anh mới lên tiếng.
“Lúc hai người bị ép buộc phải chia tay, chú có biết là mẹ của tôi đã mang thai hay không?”
“Tôi biết.”
“Vậy mà chú vẫn bỏ bà đi sao?”
“Không thì tôi có thể làm gì chứ? Lúc đó không có tiền tài, không có quyền lực. Tôi làm sao có thể bảo vệ cô ấy chu toàn…”
“Vậy sau đó thì sao? Chú cũng không đi tìm con trai của mình à?”
“Có chứ! Tôi đã tìm rất lâu rồi. Nhưng mà…”
Giọng nói của ông bỗng chốc lạc đi. Tống An Hạo nhìn ông, không giấu được sự tò mò của mình.
“Nhưng thế nào?”
“Lúc tôi tìm được thì đứa trẻ đã chết trước khi được sinh ra.”
“Chú chắc chứ?”
“Chính miệng Dì Hai của cậu nói vậy thì có chắc hay không?”
“Chú à! Con trai của chú chưa chết. Nó đang sống rất tốt, rất vui vẻ, rất bình an.”