Nuôi Chồng Từ Bé

Chương 7: 7: Đã Có Tôi Ở Đây Rồi




Lục Đình Phong trừng mắt nhìn chằm chằm cô. Nhắc đến chuyên đó, ông ta liền vô cùng tức giận. Sự giận dữ hiện rõ trong đáy mắt, ông ta cười lạnh, ánh mắt tàn nhẫn đối diện với ánh mắt của Tâm Di.

"Tâm Di! Con có biết mình đang nói gì không?"

"Nói gì? Tôi đang nói gì thì ông phải hiểu rõ hơn tôi chứ."

"Tâm Di! Quá thông minh thì cũng không phải là chuyện tốt lắm đâu."

Cô nhếch môi cười, ánh mắt khinh bỉ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Bị cô nói trúng tim đen rồi nên không diễn được nữa mà nổi giận rồi sao. Vậy thì ngày hôm nay, cứ dứt khoát, cắt đứt mọi quan hệ cho xong.

"Lục Đình Phong! Chúng ta vốn dĩ cũng không có chút quan hệ huyết thống nào. Chi bằng hôm nay, cứ dứt khoát đoạn tuyệt một lần cho xong đi."

Người kia không trả lời, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Ông ta nuôi cô bao nhiêu năm trời, làm gì có chuyện để cô phủi sạch sẽ mà rời đi kia chứ. Huống hồ, cuộc liên hôn này sẽ mang về cho ông ta một lợi ích không hề nhỏ. Người như ông ta, làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.

Bước chân chậm rãi đi về phía cô, bàn tay to lớn với đầy những vết chai sạn bóp lấy chiếc cằm nhỏ, ép cô đối diện với ánh mắt của mình. Lục Đình Phong cười, nụ cười lạnh lẽo nói với cô.

"Tao có cách bắt mẹ mày phải cam tâm tình nguyện làm loại chuyện bẩn thỉu đó... Vậy thì mày nghĩ xem, một con nhóc như mày thì có thể thoát khỏi tao sao?"

Nói rồi, ông ta hất cằm cô ra. Tâm Di hướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn ông ta đầy căm phẫn. Quả nhiên, để đạt được mục đích của mình, ông ta không từ bất cứ thủ đoạn nào. Bây giờ, cô phải mau chóng rời khỏi đây, nếu không thì sẽ tiêu mất.

Nhưng trước khi cô kịp bước chân ra khỏi cửa thì trước mặt đã xuất hiện ba gã đàn ông cao to lực lưỡng. Bọn họ đứng xếp hàng ngang, chắn hết cả lối ra cửa. Một trong số ba tên đó lạnh lùng lên tiếng.



"Cô hai! Mời cô lên phòng nghỉ ngơi. Đừng để chúng tôi phải ra tay."

"Các người muốn làm gì? Tự ý bắt giữ người là phạm pháp đó."

Một giọng cười quen thuộc vang lên. Cô nhíu mày nhìn về phía Lục Đình Phong.

"Con gái à! Ba bắt nhốt một con nghiện thì sẽ không phạm pháp đâu đúng không?"

Giờ thì cô hiểu rồi.

Bắt đầu từ lúc bước chân vào căn nhà này thì cô đã không thể quay đầu nữa rồi. Ngày hôm nay, bất kể là cô đồng ý hay không thì ông ta cũng sẽ không để cô rời khỏi đây.

"Lục Đình Phong! Ông đúng là khốn nạn."

Bốp!

Lục Tuyết Vân chẳng biết xuất hiện từ lúc nào bỗng dưng tát cô một cái thật mạnh. Nhìn bộ dạng của cô, cô ta nhếch đôi môi đỏ mọng của mình lên cười.

"Chị hai à! Chị đúng là không được giáo dục tốt. Lại dám mắng ba mình như vậy, em thật là không kiềm được sự tức giận mà."

"Ha... Các người đúng là... cha nào con nấy."

Bốp!

Lại một cái tát giáng xuống. Lục Tuyết Vân hả hê xoa xoa bàn tay mềm mại của mình nhìn cô.

"Cái miệng của chị sao lại không nói được lời nào dễ nghe hết vậy?"

Vừa dứt câu, Lục Tuyết Vân đã hứng trọn một cú đạp thật mạnh vào bụng khiến cô ta ngã sóng soài ra sàn không lạnh lẽo. Cú đạp ban nãy, cô đã dùng hết sức mình để dành tặng riêng cho cô ta.

"Đối với loại người như cha con cô thì tôi là cần phải nói chuyện dễ nghe để làm gì."

"Mày... Ba..."



Lục Tuyết Vân tức giận chỉ tay vào cô, ánh mắt đầy sự tức giận. Lục Đình Phong ở bên cạnh cũng không còn kiên nhẫn nữa.

"Bắt nó lại, chở đến khách sạn Giang Nam."

"Dạ!"

Nhận lệnh của ông chủ, bọn họ lập tức bắt giữ cô. Tâm Di không thể phản kháng, chỉ biết tức giận nhìn hai người trước mặt mà gằn giọng hỏi.

"Chúng ta không thù không oán, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy?"

"Nếu con ngoan ngoãn một chút thì ta đã không cần phải mạnh tay như vậy."

"Ông vì lợi ích của gia tộc, vậy tại sao không để cô ta gả đi."

Lục Tuyết Vân cười lớn, giọng nói mềm mại thốt ra những lời đầy phấn khích.

"Bởi vì chỉ có thứ bần tiện như cô mới phải gả cho cái lão già xấu xí đó. Còn tôi... Tôi sẽ gả vào Bạch gia, một gia tộc có thế lực vô cùng lớn."

Bạch gia...

Mối hôn sự đó, là mẹ cô đã sắp xếp cho cô. Nhà ngoại của cô cùng ông lão Bạch có một mối quan hệ vô cùng khắng khít. Năm đó, hai nhà đã hứa sẽ liên hôn. Nhưng tiếc là cả hai nhà đều cùng sinh con gái cho nên mối liên hôn này lại rơi vào đời của cô. Cô nhớ, trước lúc mẹ cô mất, bà ấy đã dặn cô phải đến tìm người của Bạch gia. Chỉ cần nhìn thấy sợi dây chuyền có mặt khắc một chữ Diệp thì họ sẽ giúp cô. Nhưng sợi dây chuyền đó lại bị Lục Đình Phong lấy đi để làm điều kiện trao đổi sự tự do của cô.

"Ha... Chẳng trách, ông lại nhất định muốn lấy sợi dây chuyền của mẹ tôi để lại. Lục Đình Phong, ông đúng là đê tiện."

Trước sự kích động của cô, ông ta ngược lại rất thoải mái mà trả lời.

"Con gái ngoan à, người không vì mình thì trời chu đất diệt."

Bước đến trước mặt cô, ông ta lấy một viên thuốc bắt cô uống. Mặc cho cô giãy dụa phản kháng, đám người đó vẫn bắt ép cô phải nuốt viên thuốc kia vào. Cô trừng mắt nhìn người trước mặt, giọng nói đầy căm phẫn gào lên.

"Ông cho tôi uống thứ quái quỷ gì vậy?"



"Cũng không có gì đâu, chỉ là một viên thuốc giúp con hưng phấn hơn mà thôi."

"Ông... ông có còn là con người hay không hả?"

"Chậc! Đừng tức giận, khoảng hơn một tiếng đồng hồ nữa thôi, con sẽ rất thoải mái. Sau đó, con sẽ trở thành phu nhân của Lâm tổng, một bước lên mây, hoá phượng hoàng."

"Khốn kiếp! Lục Đình Phong, ông là đồ khốn kiếp."

"Đưa cô hai đi đi! Lâm tổng sẽ đến đó ngay thôi."

"Buông ra! Các người mau buông tôi ra."

Tiếng gào thét của cô vang vọng ra cả ngoài ngôi nhà. Gã đàn ông lạ mặt liền mau chóng bịt miệng cô lại rồi kéo cô ra ngoài. Chỉ là khi bọn họ vừa quay lưng, một cú đạp đột ngột đạp thẳng vào chân khiến hắn ta mất đà ngã xuống.

"Thả cô ấy ra!"

"Giọng nói quen thuộc cất lên khiến Tâm Di như tìm được ánh mặt trời giữa màn đêm lạnh lẽo. Cô nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào gọi tên anh trong tiếng nấc.

"An Hạo..."

Đừng sợ! Đã có tôi ở đây rồi."