Nuôi Chồng Từ Bé

Chương 52: 52: Viếng Mộ




Tâm Di im lặng, đôi mắt phòng bị nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình. Người này là ai? Tại sao lại biết tên của mẹ cô?

Nhưng… tại sao khi gặp ông ấy, cô lại có cảm giác lạ. Là loại cảm giác thân thuộc giống như những người thân.

“Cô bé! Cô có nghe tôi hỏi gì không?”

“Tôi… Diệp Tâm Ly chính là…”

“Anh hai! Anh ba! Sao hai anh lại tới đây?”

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa khiến mọi người đều đồng thời nhìn về phía đó. Lý Minh Thành từ bên ngoài đi vào, trên môi nở nụ cười nhưng biểu cảm trên gương mặt lại vô cùng căng thẳng.

Đi vội về phía hai người họ, Lý Minh Thành mỉm cười rồi nhỏ giọng hỏi.

“Uyển Ninh đâu? Tại sao cô ấy lại không ra đón hai anh?”

“Nó bận rồi. Hôm nay chú không đi làm sao?”



“Anh ba! Hôm nay em xin nghỉ phép để tới giúp vợ em.”

“Ồ! Chú út đúng là rất thương vợ đó nha.”

Lời khen này nếu nghe kĩ thì lại chính là một lời châm chọc. Có một số bí mật, Tô Dĩ Thiên vốn biết rất rõ nhưng lại lười lật mặt. Chẳng hạn như là chuyện… ngoại tình…

Đôi mắt mưu mô của Lý Minh Thành khẽ híp lại. Quay sang nhìn Tiêu Lệ và Tâm Di, ông ta lạnh giọng nói.

“Ở đây không có chuyện của hai người, đi làm việc đi.”

Tiêu Lệ và Tâm Di nhìn nhau rồi cũng cúi đầu rời đi. Nhìn thấy hai cô gái đã đi mất, Lý Minh Thành mới buông một hơi thở dài.

“Chú út à! Chú sao vậy? Sao lại có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó vậy?”

Tô Dĩ Thiên lên giọng hỏi. Lý Minh Thành nhíu mày, giấu đi sự thù địch bên trong đôi mắt rồi cười cười trả lời.

“Chả là lúc nãy suýt chút nữa là tông phải người ta nên em hơi giật mình thôi.”

“Vậy sao? Tôi còn tưởng chú đang có tật giật mình đó chứ.”

“Anh ba à! Anh thật là biết đùa.”

“Hừm! Quá khen.”

Rõ ràng là có điều gì đó không ổn. Tô Dĩ Đông nhìn theo bóng lưng của Tâm Di, trong đầu lại hiện lên dáng người của ai đó.



Cô gái trẻ năm đó, đã cùng ông có một đêm mặn nồng. Cô gái đó cũng có dáng người hao hao giống như cô. Cô gái đó, là Diệp Tâm Ly.

Bây giờ, cô gái đó đã trở thành vợ của ông, cũng đã ở bên cạnh ông suốt bao nhiêu năm trời. Vậy nhưng… ông lại không thể tìm lại được dáng vẻ của cô ấy trên người của vợ mình. Rốt cuộc là tại sao, bản thân ông cũng không thể trả lời được. Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ này, ông lại có cảm giác vô cùng thân thuộc.

Tô Dĩ Thiên thu hết sự suy tư của anh trai mình vào tầm mắt. Cầm tách cà phê lên hớp lấy một ngụm, ông giấu đi nụ cười lạnh của mình. Bí mật mà ông nắm giữ suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi.

“Anh hai! Anh sao vậy?”

“À! Không sao, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”

“Vậy đã nghĩ ra chưa?”

“Em có ý gì?”

“Em thì có thể có ý gì chứ. Chẳng qua là đang thắc mắc một chuyện. Cô gái nhỏ đó và chị dâu… tên của hai người họ giống nhau quá nhỉ. Diệp Tâm Ly… Diệp Tâm Di… Wow! Ai không biết còn tưởng rằng họ là hai mẹ con đó.”

Lý Minh Thành lập tức thay đổi sắc mặt. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ Thiên. Nếu như… Nếu như lần đó không có người đứng ra gánh thay ông ta thì có lẽ lúc này đây, mộ cũng đã xanh cỏ rồi.

“Anh ba lại nói đùa rồi. Người với người, tên giống nhau cũng đâu có gì lạ.”

Tô Dĩ Thiên nhếch môi cười, tay lại cầm tách cà phê lên mà hớp thêm một ngụm.

“Cũng đúng! Nhưng mà giống nhau đến mức đó thì hơi lạ.”

Tô Dĩ Đông luôn giữ im lặng, suy nghĩ kĩ từng lời mà Tô Dĩ Thiên nói. Có lẽ, ông cũng nhận ra rằng, trong lời nói của em trai mình hình như là có ẩn ý gì đó. Lời nói thì có thể nói dối, nhưng linh cảm của con người thì không. Linh cảm của ông mách bảo, cô gái nhỏ đó chắc chắn có liên quan đến ông.

Nghĩa trang giữa trưa với cái nắng gay gắt, vậy mà vẫn có một người cứ đứng trước một ngôi mộ suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

“Chị dâu! Yên tâm, em đã gặp được con gái của chị rồi. Con bé quả thật xinh đẹp giống hệt như chị vậy.”

Tô Dĩ Thiên mỉm cười, nhỏ giọng nói với tấm di ảnh của Diệp Tâm Ly.

Sau khi rời khỏi cửa hàng của Tô Uyển Ninh, Tô Dĩ Thiên lái xe đến nghĩa trang. Đặt đoá hoa hồng trắng lên phần mộ của Diệp Tâm Ly, ông đã đứng đây suốt tận mấy giờ liền.

Nhìn gương mặt ôn nhu của Diệp Tâm Ly đang mỉm cười dịu dàng trong tấm di ảnh, Tô Dĩ Thiên lại càng thêm xót xa. Người đời nói không sai, hồng nhan thì bạc phận. Đường đường là một đại tiểu thư của Diệp gia, chỉ vì bị người khác bắt tay nhau hãm hại mà khiến ba cô phải chịu oan và chết trong tù. Mẹ của cô vì quá đau lòng nên cũng nhảy lầu tự tử, cô từ một đại tiểu thư danh giá, chỉ trong mấy ngày liền trở thành kẻ không nhà không cửa.

Vậy nhưng cuộc đời lại không hề buông tha cho cô. Đưa đẩy cô rơi vào tay của kẻ hại ba mình. Tâm Ly ngây thơ, vậy mà lại không hề hay biết. Đã vậy, hắn còn mang cô ra để dành lấy lợi ích cho bản thân mình.

“Chị dâu! Những gì mà bọn chúng đã gây ra cho chị… em nhất định sẽ giúp chị đòi lại không xót một chút nào.”

“Nhất định sẽ bắt từng người từng người bọn chúng phải trả giá. Nhất định sẽ đòi lại những thứ mà chúng đã cướp của Tâm Di…”