Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu

Chương 51





Vào ngày sinh nhật của bà ngoại, Diêm Thành đón trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa đông đến giờ.
Hôm đó là thứ sáu, buổi chiều Giang Miểu không có tiết, sắp xếp công việc xong, cô không hề ngơi nghỉ mà chạy về huyện ngay.
Tuyết rơi rất lớn, kết thành từng mảng từng mảng, đường nhỏ trong làng trở nên trơn trượt.

Suốt chặng đường, Giang Miểu đều phải đi với tốc độ rùa bò, cẩn thận nhích về phía trước từng chút một, tốn mất hai tiếng mới đến được nhà bà ngoại.
Trong phòng ấm áp, cô gái nhỏ vừa bước vào phòng đã nhanh chóng cởi áo bông dày xuống, rúc vào ghế sô pha.

Bà ngoại nhìn thấy thì cằn nhằn mãi: “Coi chừng bị cảm đó.”
Sau đó không biết bà lấy từ đâu ra một chiếc áo khoác có mũ màu đỏ tươi.

Giang Miểu đành phải mặc vào, miễn cưỡng biến mình thành cô bé quàng khăn đỏ phiên bản hiện đại.
Bà ngoại đứng dậy đi đến phòng bếp pha trà hoa, bỗng bên ngoài cửa phòng đóng chặt truyền đến tiếng chuông vang động, bà ngoại bảo Giang Miểu đi mở cửa.

Cô gái nhỏ vừa mới ngồi ấm người, mang vẻ mặt không vui đứng dậy đi ra cửa lớn.
Cửa vừa mở, một giỏ hoa quả thật lớn xuất hiện trước mặt Giang Miểu, trên lớp bọc nhựa mỏng manh phủ đầy bông tuyết, thu hút tầm nhìn của cô.
Hai tay cô đỡ lấy giỏ, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Vừa nhác thấy người đàn ông ở phía đối diện, cô lập tức hoảng hốt chớp mắt, nhìn chòng chọc người đàn ông đang mặc quân trang, nhất thời không biết nói gì.
Đội trưởng Kỷ mặc một bộ quân phục ngụy trang gọn gàng, không đội nón quân trang, mái tóc ngắn thô cứng dính đầy tuyết trắng, hai con ngươi đen sắc bén như chim ưng.
“Anh…”
Giang Miểu mấp máy môi, lời sau đó chưa kịp nói ra thì ở đằng sau, bà ngoại bưng một bình trà hoa đi tới: “Là Kỷ Viêm hả?”
Người đàn ông đáp lời: “Là con ạ.”
Bà ngoại nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết phủ trên quân trang của anh, giọng điệu hiền hòa nói: “Tuyết rơi lớn như thế, bà đã nói con là khỏi tới, lỡ việc sẽ không tốt đâu.”
“Ngày mai được nghỉ nên không bận ạ.

Hơn nữa, sinh nhật của bà sao con có thể vắng mặt được.”
Nói đến đây, cô gái nhỏ bị xem nhẹ lại buồn bực thầm khinh bỉ.
Sinh nhật của tôi thì anh có thể vắng mặt sao?
Còn hại cô ngây ngốc đợi cả một ngày, khóc đến cạn nước mắt.
Cô gái nhỏ uất ức trong lòng, chặn người đàn ông ở cửa, không hề nhường dù là nửa bước.

Kỷ Viêm cũng không thúc giục, đứng tư thế nghiêm tiêu chuẩn ở ngoài cửa.
Bà ngoại đảo mắt một lượt, quay đầu nhìn về phía Giang Miểu: “Niếp Niếp, con đứng ở đây làm gì? Muốn nhốt chú Kỷ của con ở ngoài cửa hả?”
Giang Miểu hừ hừ, tức tối liếc mắt trừng người đàn ông một cái.


Muốn ư, muốn thì có thể làm được sao? Nếu có thể, cô thật muốn nhốt anh ở trong trời băng đất tuyết, đông lạnh ba ngày ba đêm mới bằng lòng bỏ qua.
Nhiệt huyết cuộn trào trong lòng, trong đầu nảy ra vô số biện pháp tra tấn anh, nhưng ở trước mặt bà ngoại lại không thể lộ ra, cô chỉ đành phóng khoáng xoay người, tự đi đến ngồi trên sô pha.
Người đàn ông xách giỏ đi vào bếp, bà ngoại đang chuẩn bị nấu một vài món ngọt trước bữa ăn, Giang Miểu thích bánh gạo ủ rượu.

Nhưng Kỷ Viêm mới nói đôi câu với bà đã bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Giang Miểu ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, nhìn chằm chằm vở hài kịch đang phát trên tivi, tâm trạng rối bời.

Khóe mắt của cô vẫn luôn liếc về phía người đàn ông, cho đến khi anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện cô.
Vẫn là vị trí đó, giống như cảnh tượng đã từng thấy qua, nhưng tâm trạng đã không còn như trước.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu không nói lời nào, anh cầm lấy quả táo và dao nhỏ trên bàn, chậm rãi gọt táo.
Nhân vật trong tivi cười đùa ầm ĩ nhưng Giang Miểu không hề cười nổi.

Rõ ràng là đã nhiều lần cảnh báo bản thân không được mất thể diện, không được làm chuyện ngớ ngẩn, nhưng ánh mắt lại không kìm nén được mà liên tục liếc trộm người đàn ông.
So với màu da ngăm đen hồi hè, làn da của anh hình như trắng hơn không ít.

Râu ở cằm chưa được cạo sạch sẽ, mọc thành một cụm nhỏ lún phún, làm tăng thêm chút hương vị đàn ông gợi cảm.
Tầm nhìn chậm rãi dời đi, cô nhìn yết hầu của người đàn ông lên lên xuống xuống, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Áo của anh không che kín, để mở hai cúc ở trên.

Kỷ Viêm hơi cúi người là có thể thấp thoáng nhìn thấy cơ ngực phập phồng qua cổ áo mở rộng.
Mặt Giang Miểu nóng lên, miệng khô lưỡi khô, cô liếm môi.
Lúc này, người đàn ông ngước mắt lên, cô gái nhỏ hoảng hốt dời tầm mắt.

Thoạt nhìn Giang Miểu có vẻ rất bình tĩnh nhưng gương mặt xấu hổ đỏ bừng kia đã bán đứng cô.
Người đàn ông nở một nụ cười, cũng không vạch trần, chỉ đưa miếng táo đã gọt cho cô: “Em ăn đi.”
Lúc này cô gái nhỏ còn đang ngại ngùng vì mất mặt, nào có tâm trạng ăn thứ gì, vậy nên lắc đầu từ chối.
Kỷ Viêm lấy đĩa hoa quả đã gọt sạch qua, cắt táo thành từng miếng nhỏ, cắm một cái nĩa bạc lên trên, đặt đĩa trái cây trước mặt cô.
Cô gái nhỏ không muốn phản ứng lại với anh, nhưng ánh mắt nóng cháy của người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, rất có khí thế không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng, dưới thế tấn công của ánh mắt cương quyết đó, cô miễn cưỡng dùng nĩa ghim một khối nhỏ bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Bỗng người đàn ông trầm giọng lên tiếng.
“Người hôm trước là bạn trai của em à?”
Giang Miểu bị câu nói đột ngột của anh dọa sợ, suýt nữa đã nghẹn miếng táo.


Chờ đến khi gắng gượng nuốt xuống thì đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại: “Chú Kỷ nói sao thì là vậy.”
Sắc mặt Kỷ Viêm cứng đờ, giọng nói bỗng trầm hơn: “Tửu lượng của em không tốt, sau này đừng tùy tiện uống rượu với người ta… Lỡ may gặp phải một người có ý đồ không tốt thì em sẽ gặp nguy hiểm.”
Cô buồn bực trong lòng, gằn giọng đáp lại: “Đó là chuyện của tôi, bây giờ đã không cần anh quan tâm nữa.”
“Tôi chỉ không muốn em lại đi nhầm đường, tôi chỉ hy vọng em có thể sống thoải mái hơn một chút…”
Giang Miểu bị hai chữ “thoải mái” đâm thủng lớp màng bảo vệ mỏng manh dưới đáy lòng, cô cúi đầu che giấu đôi mắt ửng đỏ, cắn môi dưới nhẫn nhịn, gằn từng tiếng: “Từ khi quen biết anh cho đến bây giờ, chưa có ngày nào tôi cảm thấy thoải mái cả.”
“Có lẽ…”
Cô hơi ngước mắt lên, hơi nước tràn bờ mi: “Có lẽ nếu anh cách xa tôi một chút thì tôi mới có thể trở lại cuộc sống bình thường.”
Nói xong, cô cũng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, đứng dậy chạy ra sân nhỏ bên ngoài.
Nói cô chạy trốn cũng được, không dám đối mặt cũng được, tóm lại là cô không muốn những tâm tư phiền toái này xâm chiếm lý trí của mình nữa.
Giang Miểu không chắc mình còn lại bao nhiêu cảm tình với anh, nhưng có một điều không thể hoài nghi, đó là cô vẫn không có sức chống cự với Kỷ Viêm như trước.
Nhìn thấy anh, cô lập tức không nhịn được mà muốn gần gũi.

Cô nhớ cái ôm ấm áp và nụ hôn cường thế của anh, cho dù những thứ đó đã không còn thuộc về mình nữa.
Không thể tự kiềm chế, đây đúng là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng.
Bà ngoại đi ra khỏi phòng bếp, thấy trên sopha không có ai, con nhóc kia cũng không thấy bóng dáng, chỉ có bóng dáng người đàn ông cô đơn lẻ loi ngồi trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hình bóng đỏ tươi xinh đẹp bên ngoài.
Bà cụ đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy cô gái nhỏ đội nón đỏ của áo khoác ngồi xổm dưới gốc cây, dùng cành cây vẽ loạn trên tuyết.
“Bên ngoài lạnh lắm, mau gọi Niếp Niếp vào đây, bánh gạo mà nó thích nhất đã nấu xong rồi này…”
Đội trưởng Kỷ cười cay đắng: “Cô ấy không nghe lời cháu đâu.”
“Sao cơ?”
Khoé miệng người đàn ông cứng đờ: “Không có gì ạ.”
Bà ngoại nhìn cô gái nhỏ bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn khuôn mặt sầu khổ của người đàn ông, bà cụ lắc đầu, thầm thở dài một tiếng: “Kỷ Viêm, lần trước bà thấy hai đứa có gì đó hơi lạ.

Cậu nói thật cho tôi biết đi, cậu và Niếp Niếp rốt cuộc là có chuyện gì?”
Kỷ Viêm không trả lời thẳng thừng vấn đề này, chỉ nói: “Là cháu không chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Bà ngoại hít một hơi, trừng mắt nhìn anh: “Tâm can bảo bối của lão đội trưởng Ngô mà cậu cũng dám bắt nạt hả?”
“Cháu nào dám bắt nạt cô ấy, cháu chỉ muốn chăm sóc thật tốt, cái gì khổ cũng không để cô ấy phải chịu.”
Đội trưởng Kỷ cũng rất đau đầu, dường như anh làm gì cũng là sai lầm cả.
Câu này là nói thật lòng, từng câu từng chữ đều xuất phát từ nội tâm, cũng không biết đã nghẹn dưới đáy lòng bao lâu, cuối cùng tìm được nơi trút ra…
“Bà cũng biết tính chất công việc của cháu rồi đấy, cháu không có thời gian ở cùng cô ấy.

Lúc cô ấy cần cháu thì cháu không có mặt, nhiều lần như vậy, ngay cả cháu cũng cảm thấy có mình hay không cũng được.


Cháu biết cô ấy ở cùng với cháu rất vất vả, nhưng mà cháu không nỡ.

Cháu nghĩ, nếu không cho được thứ cô ấy muốn thì cháu không nên làm lỡ cô ấy, như vậy rất ích kỷ.”
Bà ngoại sửng sốt vài giây, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy vẻ ảo não trên khuôn mặt Kỷ Viêm, bà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bỗng cười “ha ha” hai tiếng.
Đội trưởng Kỷ càng không biết nói gì: “Bà cười gì ạ?”
“Bà cảm thấy chuyện này thật thú vị…”
Bà cụ cố gắng nhịn cười: “Trước kia lão Ngô hay nói cậu là một cái trụ sắt ngàn năm, mang binh thì là người giỏi nhất, nhưng khi tiếp xúc với con gái thì lại chết máy.

Mấy năm nay tôi cũng giới thiệu không ít cô gái trẻ ưu tú cho cậu, không ngờ cậu lại đâm đầu vào Niếp Niếp.

Chuyện này mà để lão Ngô biết không chừng ông ấy sẽ bị dọa đến nhảy dựng mất.”
Bà nhìn gương mặt buồn bực của người đàn ông, không khỏi có chút đau lòng: “Kỷ Viêm, không phải tôi trách cậu, cái gì cậu cũng tốt, chỉ có điều cậu suy nghĩ quá nhiều, cái gì cũng giấu kín, không chịu nói ra, ruột dưa hạt dưa gì cũng không để lộ, cứ suốt ngày miên man suy nghĩ.”
“Không biết mấy người học cái tật xấu gì trong quân đội, lão Ngô đội trưởng của cậu năm đó cũng từ chối tôi như thế, nói y hệt cậu luôn.

Cái gì mà không muốn làm trễ nải tôi, để tôi đi tìm một người đàn ông khác tốt hơn.”
Bà ngoại hừ lạnh một tiếng: “Buồn cười thật, trễ nải hay không thì cũng là tôi nói mới đúng, sao mấy người cứ đơn phương quyết định vậy.

Hừ, tưởng nói một tiếng với tôi rồi mọi chuyện cứ thế kết thúc thôi hả?”
“Khi ấy, tôi nghe thấy thì nổi bão, mua ngay vé tàu ngày hôm sau rồi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Cuối cùng cũng là ông ấy hối hận, kiên quyết kéo tôi xuống khỏi chuyển tàu đến Thượng Hải, ôm tôi không chịu buông tay.”
Kỷ Viêm nghiêm túc nghe, cân nhắc kỹ lưỡng một lúc.
Bà cụ thấy dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của anh thì buồn cười, thật không biết thằng nhóc đầu gỗ này làm sao mà lên được chức đội trưởng nữa.
“Chuyện nên nói tôi cũng đã nói cả rồi, sau này phải làm thế nào thì cậu phải tự mình suy nghĩ.”
Bà ngoại trêu đùa: “Cậu đừng mong tôi sẽ giúp cậu lừa bảo bối nhà tôi, chuyện này thì không thương lượng được.”
Nói xong, bà đi tới mở cửa lớn, hô to hai câu với Giang Miểu đang chăm chú vẽ vời dưới gốc cây.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu.

Trong màn tuyết trắng xóa, áo khoác đỏ nổi bật, đôi mắt sáng trong đen láy như đá quý, nụ cười tươi tắn như nắng ấm đầu xuân.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ nhìn đến ngẩn người.

Hơi thở gấp gáp càng lúc càng thiêu đốt máu tươi trong cơ thể, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Món ăn trong bữa tối vô cùng phong phú.
Phần lớn thời gian chỉ có một mình bà ngoại say sưa nói chuyện, hai người còn lại đều cúi đầu dùng bữa.
Thấy không khí kỳ lạ trên bàn ăn, bà ngoại cố ý mang rượu nho mình tự ủ ra.

Giang Miểu không muốn làm bà thất vọng nên nhấp từng ngụm nhỏ, Kỷ Viêm thì đang trong kỳ nghỉ nên uống thêm vài chén với bà cụ.
Đến cuối cùng, lúc uống hết rượu thì bà ngoại đã nửa tỉnh nửa say.


Người đàn ông ngoại trừ hai má ửng hồng thì không nhìn ra chút cảm giác say xỉn nào.
Tuyết bên ngoài trời rơi càng lúc càng lớn, xe của hai người đậu trong sân nhỏ cũng bị phủ một lớp tuyết nặng nề, tuyết tích trên mặt đất cũng rất dày, xem ra tối nay không trở về được rồi.
Kỷ Viêm đỡ bà cụ lên tầng hai, nằm xuống giường, thuận tiện cầm hai chiếc chăn sạch đi xuống.
Tầng một có hai gian phòng nhỏ thông với nhau, một gian là phòng ngủ, một gian là thư phòng.

Anh định nhường phòng ngủ cho cô, chuẩn bị nằm trên ghế dựa trong thư phòng ngủ qua một đêm.
Chờ anh thu dọn xong thì cô gái nhỏ vẫn làm ổ trên sopha xem tivi.

Cô khoác áo choàng màu đỏ, bóng dáng nhỏ nhắn, cảm giác như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn lấy cô vào lòng.
Kỷ Viêm nhìn bóng lưng Giang Miểu vài giây, suy nghĩ một lát rồi đi qua nói với cô: “Đừng ngủ muộn quá, thức khuya không tốt đâu.”
Cô gái nhỏ không nói năng cũng chẳng động đậy gì, dùng cái gáy bướng bỉnh đối diện với anh, bày tỏ sự thờ ơ trong yên lặng.
Đương nhiên, đội trưởng Kỷ cũng không mong chờ cô có thể có thái độ tốt với mình, anh xoay người đi vào trong thư phòng.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Giang Miểu mới quay đầu lại len lén nhìn, thuận tiện an ủi trái tim đang đập như điên.
Trước mắt vẫn rất an toàn… Đêm nay nhất định phải vượt qua bình an…
Cô ngồi yên trong phòng khách khoảng nửa tiếng.

Sau khi xác định người đàn ông đã ngủ, cô nhẹ tay nhẹ chân tắt đèn, đi đến phòng ngủ ở tầng một.
Trên giường có đặt áo ngủ đã được xếp gọn, đó là cái lúc trước cô đã mang đến khi ngủ lại đây.

Cô cầm lấy áo ngủ và khăn mặt mới chuẩn bị đi vào phòng tắm, kết quả chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đối diện đã vừa vặn mở ra.
Người đàn ông giống như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Không khí trong phòng ấm áp nên anh chỉ mặc mỗi một bộ đồ mỏng màu đen, cơ bắp trên vai và cánh tay hoàn hảo lộ ra, gương mặt hồng hào, đôi mắt hơi ửng đỏ đang nhìn cô chằm chằm.
Giang Miểu hơi e ngại lui về sau từng bước, trong đầu toàn là suy nghĩ không biết có nên về phòng hay là không.

Cô không dám tùy ý trêu chọc người đàn ông đã uống rượu, sợ anh bộc phát thú tính.

Cô cũng hiểu bản thân không đủ sức chống cự và quyết tâm phản kháng.
Người đàn ông trầm mặc.

Giang Miểu nhanh chóng dời tầm mắt, bước chân cứng ngắc đi về phía phòng tắm, nhưng vừa đi được hai bước thì người đàn ông bỗng nhiên gọi cô lại.
“Giang Miểu.”
Cô gái nhỏ đứng yên tại chỗ, tim đập dồn dập, hô hấp rối loạn.
Giọng anh khàn khàn: “Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa kỹ vào, ban đêm không an toàn.”
Cô sửng sốt một giây, nghiêng đầu hỏi anh: “Đề phòng kẻ trộm ư?”
Ánh mắt phiếm hồng của người đàn ông lóe lên, anh cong môi nở một nụ cười.
“Đề phòng tôi.”.