Nước Quýt Có Gas

Chương 50: “Cứ như vậy đi.”




Tất nhiên Châu Ngư sẽ không để Trình Ngộ Chu đi tìm Ngôn Từ.

Trình Quốc An mới vừa thuyên chuyển công tác đến thành phố, rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào ông ấy, lúc này không tiện nhúng tay vào chuyện của Ngôn Từ, Ngôn Từ cũng chẳng muốn để người nhà họ Trình biết.

“Anh đừng tức giận.” Châu Ngư ngăn Trình Ngộ Chu lại, “Em chỉ muốn giải thích với anh là không có ôm nhau thôi, những chuyện khác đều đã qua rồi.”

Trình Ngộ Chu vừa rồi nói muốn đi tìm Ngôn Từ không phải là lời nói đùa, từ sau khi anh biết cảnh ngộ nhà họ Ngôn thì vẫn luôn nhẫn nhịn, rất nhiều lúc cho dù bất mãn với Ngôn Từ cũng chưa từng thật sự động thủ một lần.

Chỉ cần trái tim Châu Ngư hơi hướng về Ngôn Từ một chút thôi, anh đã lập tức chẳng còn chút chỗ trống nào có thể có thể tranh giành.

“Đã qua rồi?”

Cô ngẫm nghĩ, “Với em thì là đã qua rồi, em không thẹn lương tâm với anh ta, những chuyện có thể làm đều đã làm rồi.”

“Không ai có tội cả, nhưng những chuyện đó không nên do em gánh chịu.” Trình Ngộ Chu nằm lại trên giường một lần nữa, chuyến xe của anh là sáng mai, thời gian hai người họ ở riêng với nhau vốn cũng không nhiều lắm, họ chẳng muốn tốn thời gian để tán gẫu về người khác.

Phòng của cô bài trí đơn giản, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, bó hoa kia ngâm ở trong bình thủy tinh, đặt ở trên bàn sách cũng không hề trông dư thừa.

Châu Ngư nhìn rất lâu, vẫn là không nhịn được muốn nói cho anh, “Đây là lần đầu tiên em nhận được hoa.”

“Thích không?”

“Thích.”

“Vậy sau này anh có thể yêu tâm mà tặng rồi.” Trình Ngộ Chu rút từ trong bình ra một nhánh hoa cúc non màu trắng, ngắt đứt một đoạn, quấn nhánh cây nhỏ còn lại thành vòng, sau đó nắm chặt tay cô, từ từ đeo lên ngón tay của cô.

Châu Ngư trở mình ôm eo anh, duỗi bàn tay đeo vòng hoa kia đi vào trong áo thun.

Tiếng thở dốc mơ hồ khe khẽ giữa răng môi, sự chủ động và mềm mại của cô từng tấc từng tấc thách thức sự tự chủ của Trình Ngộ Chu, dụ dỗ anh càng lúc càng quá mức, mới đầu vẫn còn cách một lớp vải mỏng, sau đó đã không khống chế lại được nữa.

Không khí nóng lên, trong lúc hai cơ thể quấn vào nhau ga trải giường cũng trở nên lộn xộn không còn hình dạng gì.

Trình Ngộ Chu kéo tấm chăn mỏng qua bọc lấy Châu Ngư gần như là tr.ần truồng lại, ý đồ làm dịu đi cái nóng đang cuồn cuộn lên.

“Anh có muốn… đến siêu thị một chuyến không?”

Một câu nói đã đốt cháy lên dụ.c vọng vẫn còn chưa dịu lại, hôm nay cô quá chủ động, xuýt chút nữa Trình Ngộ Chu đã hoàn toàn vứt bỏ đi phản kháng, sờ lấy xương vai gầy gò của cô rồi lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân cô mới vừa bị bệnh, anh mới không mặc quần áo xuống giường.

“Không được nuông chiều anh.” Anh cắn cổ tay cô một cái, mò chiếc áo ở cuối giường lên mặc lại vào giúp cô rồi tắt đèn, “Mau ngủ đi.”

Đêm nay anh ngủ không được ngon, Châu Ngư biết, từ nhà họ Trình về Nam Kinh, lại từ Nam Kinh đến Bạch Thành, ban ngày giúp sửa cái này sửa cái kia, cũng chưa được nghỉ ngơi gì.

Buổi sáng tiễn anh đến nhà ga, anh đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười nhìn cô, trong mắt vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Bà ngoại ở nhà một mình, Châu Ngư không thể ra ngoài quá lâu.

“Anh xem có bỏ quên gì không?”

“Chỉ cần không bỏ quên giấy tờ tùy thân là được, mấy món đồ khác quên mang cũng không ảnh hưởng, dù gì anh cũng còn phải quay về nữa, em cứ giữ giúp anh trước.” Trình Ngộ Chu để hành lý xuống ôm cô, “Nóng quá, em tiễn đến đây thôi, anh về đến nhà rồi sẽ gọi điện thoại cho em.”

Đã sắp xét vé rồi.

Châu Ngư lùi về phía sau nửa bước, “Anh đi vào trước đi, em đợi tàu đi rồi mới về.”

Cô muốn nhìn anh thêm một chút.

Trình Ngộ Chu cúi đầu hôn cô, “Không sợ phơi nắng hử.”

“Phơi nắng nói không chừng còn có thể cao lên.” Châu Ngư cười cười, “Anh mau đi vào đi.”

Cho dù chỉ là ly biệt ngắn ngủi, trong lòng Trình Ngộ Chu cũng rất không nỡ, anh vẫn luôn đợi đến vài phút cuối cùng mới đi vào xét vé.

Châu Ngư không có tiễn anh đến sảnh chờ, cô đứng ở dưới cầu nghe tiếng đường ray phát ra càng lúc càng xa xôi, một lúc lâu mới từ từ đi về.

Hoa ở trong bình đã có hơi héo, Châu Ngư sớm tối đều nhớ thay nước, cố gắng để cho hoa sống lâu thêm một chút.

Hôm đó, cô ngồi trong sân ngắm hoàng hôn, nhìn sắc trời càng lúc càng tối, nhìn hình ảnh cây cối núi sông xung quanh mờ nhạt từng chút từng chút một trong màn đêm, cô biết sáng ngày mai trời vẫn sẽ sáng lên, nhưng tất thảy đều sẽ không thay đổi.



Sau khi Lưu Phân trở về cũng không nói lời nào, cả ngày ngồi ở trong sân.

Ngày công bố điểm thi đại học, trong lớp có rất nhiều bạn học đều tụ họp ở bên nhau bàn bạc nguyện vọng đăng ký, trên đường đi đến tiệm net Châu Ngư đã biết Trình Ngộ Chu và Ngôn Từ là hai cái tên đứng đầu khối Tự nhiên của THPT số Một Bạch Thành năm nay, giữa hai người chỉ kém bốn điểm, một người 689, một người 685.

Châu Ngư tra điểm, cô cũng không kém.

Đăng ký trường học gì ngay từ lúc trước khi nhà họ Trình chuyển đi đã bàn bạc xong rồi, Châu Ngư đợi đến ngày cuối cùng mới nộp lên.

Diễn biến tiếp theo của tai nạn mỏ than đã có kết quả, Lương Điềm đang ra sức giúp đỡ nhà họ Châu nhiều hơn, nếu thuận lợi, trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc người nhà của người bị hại có thể lấy được tiền bồi thường. Lương Điềm đã làm phóng viên rất nhiều năm, đắc tội không ít người, nhưng các mối quan hệ cũng rộng, Trình Ngộ Chu mang theo ca bệnh của Lưu Phân cùng đi với bà đi tìm bác sĩ.

Điều kiện chữa bệnh ở thị trấn nhỏ có hạn, ca bệnh cũng không đầy đủ, bác sĩ không đưa ra được câu trả lời rõ ràng, nói tốt nhất có thể dẫn bệnh nhân đến bệnh viện khám trực tiếp.

“Con trai, trò chuyện chút nhé?” Lương Điềm tắt nhạc trong xe đi, “Nếu chỉ là hẹn hò, như vậy làm đến bước này cũng tốt rồi.”

Châu Ngư đối với Trình Ngộ Chu không phải chỉ là hẹn hò, anh đau lòng cho cô, muốn để cô sống thoải mái hơn một chút, nhưng trên thực tế một khi rời khỏi nhà họ Trình rồi thì anh chẳng làm được gì cả, bây giờ làm được tất cả những chuyện này đều là nhờ cậy vào tài nguyên mối quan hệ của ba mẹ.

“Cô ấy cũng sẽ đến Nam Kinh học, đến lúc đó dì nhập viện khám bệnh cũng tiện. Mẹ, nếu mẹ gặp được cô ấy, nhất định mẹ sẽ thích cổ.”

Lương Điềm cười cười, “Cô gái có thể khiến cho con trai của mẹ thích tất nhiên sẽ có ưu điểm riêng biệt chỉ con bé có rồi, con làm cho con bé nhiều như vậy, con bé có biết không?”

“Biết một phần ạ, có vài chuyện vẫn chưa nói với cô ấy.” Chẳng hạn như chuyện tiền bồi thường, trước khi tựu trường lớp Mười hai năm ngoái, Trình Ngộ Chu cũng đã nhờ Lương Điềm giúp đỡ.

“Các con còn nhỏ, vượt quá giới hạn có thể sẽ khiến cho đối phương có gánh nặng tâm lý, nói chung, con tự suy nghĩ kỹ, bệnh của mẹ con bé không phải là chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa vẫn còn có một người bà ngoại lớn tuổi.”

Trình Ngộ Chu định buổi tối lại bàn bạc với Châu Ngư, về nhà vừa khéo nhận được thư thông báo trúng tuyển, lập tức gọi điện thoại cho cô.

Châu Ngư đang ở bệnh viện, tối hôm qua Lưu Phân đã uống thuốc trừ sâu, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.

Ngôn Từ cánh tay băng bó thạch cao, đứng ở bên cạnh bồn hoa hút thuốc, điện thoại vang lên rất lâu, Châu Ngư mới nghe máy.

Lương Điềm phải giải quyết chuyện công việc, Trình Ngộ Chu cầm điện thoại đi ra ban công.

“Sao giọng em khàn vậy, có phải bị cảm rồi không, ở nhà vẫn đang mưa à?” Cho dù chỉ có một chút xíu khác biệt so với bình thường, Trình Ngộ Chu cũng cảm giác được Châu Ngư có gì đó khác thường.

“Hôm nay nắng rồi.” Châu Ngư cúi đầu, “Em ngủ một lúc, mới vừa dậy.”

Trình Ngộ Chu hỏi, “Em nhận được thư thông báo chưa?”

“…Vẫn chưa.”

“Hôm nay anh nhận được rồi, em chắc là cũng sớm thôi, bên trong có một phong thư, rất thú vị đấy.”

“Trình Ngộ Chu…” Châu Ngư đứng dậy đi đến nơi không có người, vô cùng bình tĩnh nói, “Em không đăng ký Đại học Nam Kinh, trong tất cả nguyện vọng cũng không có bất kỳ một trường nào ở Nam Kinh, xin lỗi, đã lừa anh.”

Thời tiết khô nóng, lời nói của cô hệt như gáo nước lạnh dội xuống đỉnh đầu, Trình Ngộ Chu sững sờ, ngay cả lòng bàn tay cũng lạnh, bọn họ đã sớm hẹn nhau phải học Đại học chung một thành phố, mấy ngày điền nguyện vọng đó cô còn nói cho dù không đậu Đại học Nam Kinh cũng không sao, còn có trường khác.

“Em có ý gì?”

Cô nói, “Em không đến Nam Kinh nữa.”

Trình Ngộ Chu yên lặng bao lâu, thì suy nghĩ bấy lâu, bọn họ mỗi ngày đều liên lạc, bên trong điện thoại lưu giữ tin nhắn vô số kể cũng không nỡ xóa đi tin nào, hôm trước cô còn nói nhớ anh, hỏi anh cây ngô đồng ở Nam Kinh với cây ngô đồng ở thành phố khác có gì khác nhau.

“Bây giờ em đang muốn đơn phương chia tay với anh sao? Nói chia tay trong điện thoại anh sẽ không đồng ý, dĩ nhiên, nói trước mặt anh cũng không đồng ý. Có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không? Em đợi anh, bây giờ anh mua vé ngay.”

Cô không phủ nhận, “Cứ nói ở trong điện thoại đi, quá xa, đi đi về về một chuyến rất phiền phức.”

Bàn tay Trình Ngộ Chu đặt trên lan can nắm chặt thành nắm đấm, “Tại sao? Hôm đăng ký nguyện vọng đó tại sao lại lừa anh? Em không tin anh thích em, hay là không tin anh có thể cùng đi với em đến bất cứ một thành phố nào?”

Vào ngày anh ngồi lên chuyến xe lửa rời khỏi Bạch Thành hôm đó, Châu Ngư cũng đã viết xong bản nháp ở trong đầu rồi, cũng từng luyện tập hết lần này đến lần khác, nhưng khi thật sự phải nói ra khỏi miệng trong đầu vẫn là trống rỗng.

Anh tức giận đến như vậy cũng nhẫn nhịn không nổi nóng với cô.

“Không phải không tin, là không cần thiết, anh vốn đã muốn học Đại học Nam Kinh, bạn bè, bạn học, ba mẹ đều ở Nam Kinh.”

“Không có em, còn ý nghĩa gì nữa!”

“Em… em không đi được, Trình Ngộ Chu, em không đi được, em không có cách nào.” Châu Ngư ngồi xổm xuống, lấy một tay che mắt, nước mắt xuôi theo khe hở ngón tay nhỏ xuống đất, “Chúng ta… cứ như vậy đi.”

“Cứ như vậy?” Trình Ngộ Chu lặp lại ba chữ này, “Thế khoảng thời gian này của chúng ta coi là gì?”

“Cứ như vậy đi, sau này… đừng liên lạc nữa.” Châu Ngư cúp máy.

Ngôn Từ nhìn cô khóc đến nghẹn ngào, không thể làm được gì.

Dãy số quen thuộc đó cho dù gọi mấy lần cũng chỉ có tín hiệu máy bận, Trình Ngộ Chu đá lăn chậu hoa ở ban công, thư thông báo trúng tuyển mới vừa bóc ra bị đè bên dưới bùn đất, anh cũng chẳng quan tâm, nhặt chiếc điện thoại vỡ màn hình lên định đặt vé máy bay, nhưng tay vẫn đang run rẩy, ngay cả động tác khởi động máy lên lần nữa đơn giản như vậy cũng phải thử rất nhiều lần mới làm được.

Lương Điềm vội vội vàng vàng chạy ra ban công, Trình Ngộ Chu tưởng là vừa rồi mình mất khống chế đã gây ra động tĩnh quá lớn.

Ban công khắp nơi bừa bộn, Lương Điềm cũng chẳng để ý hỏi chuyện gì xảy ra.

“Con trai, mau thu dọn mấy bộ quần áo, hôm nay chúng ta đến nhà bác của con, Nguyệt Nguyệt bị bệnh rồi.”