Nước Mắt Tường Vi

Chương 9




Tại sân bay,

Một cô gái dịu dàng xinh xắn mặc váy trắng dài quá gối kéo vali bước ra ngoài. Cô gái da trắng mịn như sứ, mắt to tròn long lanh thấy chàng trai trước mặt vội vàng chạy đến.

"Anh, anh đến đón em sao?"

Triết cười vuốt tóc cô nàng "Về lại còn bí mật với anh sao?"

Ông Sang đứng bên cạnh thở dài "Con với cái thấy trai là quên cả ba"

Hạ Sương nũng nịu ôm cánh tay ông Sang "Ba, con yêu ba nhất mà, chỉ là dành cho ba tình yêu cuối cùng thôi"

"Ba như này mà chỉ được xếp cuối cùng thôi sao? Vậy tình yêu đầu tiên con để đâu rồi"

Hạ Sương nhìn sang Triết đỏ mặt không nói gì. Cô bỏ tất cả, cuộc sống đáng mơ ước để về đây cũng chỉ vì anh. Trước đây cô không biết trân trọng đã vất bỏ tấm chân tình của anh, nhưng giờ sẽ không như vậy nữa.

***

Đợt này Lam có sự kiện tổ chức báo chí lớn ở công ty, gọi Hân qua cùng làm luôn. Cô cũng muốn làm tổ chức sự kiện hơn là một sales (nhân viên kinh doanh) vì vậy cô nghỉ việc ở Suppr để sang công ty Avenue Lam đang làm. Đây cũng là một công ty lớn của Sài Gòn trong lĩnh vực bất động sản và du lịch, khá phù hợp với cô.

Từ hôm ở bệnh viện đến giờ cô không gặp lại Triết nữa. Vú Sáu cũng đã khoẻ hẳn rồi cho nên Hân không còn đến bệnh viện. Những ngày ở bệnh viện, cô chợt nhận ra một điều mình đã quá bồng bột gây ảnh hưởng đến người khác.

Điện thoại đến cắt ngang dòng suy nghĩ, là Lam gọi "Bồ về chưa, anh Duy đang ở đây. Bọn mình đang tính đi tập võ, có đi cùng không mình chờ luôn"

"Cũng được, chờ mình nha"

***

Hân đấm mạnh vào bao cát, mồ hôi chảy dọc thái dương xuống chiếc cằm trắng nõn không làm mất đi vẻ hấp dẫn của cô. Duy và Lam lặng lẽ nhìn Hân, từ trước đến nay mỗi khi phiền lòng là cô lại đến trung tâm này đánh võ túi bụi. Bao năm qua cô vẫn không thay đổi, chỉ có anh cảm thấy cô ngày càng xa cách hơn với mình.

Lam kéo tay Hân "Thôi đừng đấm bao cát nữa, chẳng vui gì cả, cậu lên đài tỉ thí với mình đi. Hôm nay chấp cậu hai, phong độ mình dạo này lên rồi"

Hân nhìn sang Lam, con nhỏ này vốn tính nết mềm mại yếu ớt và không thích võ, chẳng qua chiều cô đòi đi học thì cũng đi theo. Cô chỉ cần xuống tấn nhẹ là nó nằm lăn quay ra đó chứ cần gì phải chấp hai quả.

Duy bật cười cốc đầu Lam rồi nháy mắt.

"Em gái ngồi ghế khán giả nhường anh đi. Lâu lắm anh chưa có cơ hội đọ với cô nhỏ này. Hôm nay để anh đo xem tiến bộ hơn xưa bao nhiêu rồi"

Hân cười tươi, đeo găng tay da vào đi lên võ đài. Cũng đã lâu rồi cô không tỉ thí với anh.

Hồi xưa, Hân rất lợi hại, những cú đấm luôn được tính toán kỹ lưỡng tung ra với đường đi ngắn nhất đến người đối diện. Nhưng giờ tâm trạng cô không tốt, đánh đấm loạn xạ, Duy một là cố né, hai là ra đòn nhưng lựa không vào chỗ hiểm. Hết 3 trận, cả hai nằm vật xuống sàn, mồ hôi đã ướt nhẹp tấm lưng.

"Anh đã tính làm chỗ nào chưa?"

"Mẹ bắt anh về tiếp quản cô nhi viện, nhưng anh không hợp lắm, cho nên anh đã nộp hồ sơ tại một công ty bất động sản du lịch. Chắc là tuần tới đi làm"

"Chúc mừng anh đã tìm được một công việc ưng ý"

Duy đưa tay sang định lau mồ hôi chảy trên trán Hân nhưng đến nửa đường cô đã né sang một bên. Duy cười gượng, bàn tay treo giữa không trung. Không khí giữa hai người trở nên gượng gạo. May mắn lúc đó Lam bước vào, trên tay cầm hai bịch nước mía.

"Nghỉ thôi, uống tạm cái này lát còn đi ăn mừng anh Duy trở về chứ"

Ba anh em ăn uống xong Lam về trước để làm việc, còn Hân và Duy ngồi cà phê nói chuyện. Nhâm nhi một cốc cà phê sữa đá vào ban trưa cũng rất thú vị. Sài Gòn muôn đời vẫn vậy, luôn tấp nập và bận rộn. Những dòng xe quấn vào nhau, quay vòng vòng không có chỗ thoát. Cuối cùng, con người cũng chỉ có thể ngụp lặn trong đó mà thôi.

"Bảy năm qua cuộc sống của em thế nào? Đã gặp em hai lần mà không nói được câu chuyện trọn vẹn"

"Cuộc sống của em..."

Câu đến cửa miệng Hân dừng lại. Duy nhìn theo ánh mắt của cô. Một người đàn ông cao ráo và một cô gái nhỏ nhắn đi vào.

Triết dịu dàng kéo ghế cho cô gái, hình như ánh mắt không rời cô ấy, ánh mắt dịu dàng mà Hân chưa từng thấy ở anh. "Hạ Sương là mối tình đầu của bác sĩ Triết, con gái của giám đốc bệnh viện này" những lời nói của hộ sĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hân như một thước phim quay rất chậm, rất chậm.

Tiếng nói chuyện của bàn bên kia vẫn vọng lại, không gian bên này lại vô cùng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ mang tâm tư của một cô gái. Duy nhận ra sự thất thần của Hân, hình như người đàn ông đó rất quan trọng trong lòng cô ấy. 7 năm không phải là thời gian quá dài nhưng cũng không phải là thời gian ngắn. Bảy năm anh vẫn hướng về đây, nhưng có lẽ anh đã bỏ lỡ những chuyện gì, hay đánh mất những gì không thuộc về mình nữa.

Cảm giác có gì đó ngứa ngáy trong lòng, Triết đưa mắt sang. Bắt gặp ánh mắt của anh, Hân nhanh chóng cụp mắt. Tay cầm cốc sinh tố của Triết ngưng trệ. Cô gái bên cạnh ôm cánh tay Triết gục đầu vào vai anh nhẹ nhàng.

"Anh, cảm ơn anh vẫn còn nhớ sở thích của em"

Triết cảm thấy trên vai mình nặng trĩu, nhưng anh vẫn không đẩy ra, im lặng cúi nhìn cốc cà phê trên bàn.

Hân ra khỏi quán, tâm trạng thẫn thờ. Cô làm sao vậy? Cô mới chỉ quen anh ta được 3 tháng thôi mà, tại sao lại có cảm giác này?

Đây là cảm giác thất bại sao? Cô thật ích kỷ, không nên vì tư thù cá nhân mà lôi Triết vào chuyện này. Đúng là Triết là bà Lan làm mai mối, nhưng anh không có lỗi. Chuyện đời trước nếu cứ kéo dài cho đến đời sau thì cũng không nhận được kết cục đẹp đẽ nào.

Hơn nữa, giờ người yêu cũ của anh đã về nước, cô không nên là người thứ ba chen chân vào tình yêu của họ. Tự dưng nghĩ đến đây, một cảm giác mất mát len lỏi trong lòng Hân. Cô hơi tủi thân một chút, dù sao thì lần đầu tiên của cô cũng đã vào tay anh ấy, dẫu biết trong hoàn cảnh hai người không hề yêu nhau, nhưng vẫn thấy có chút hụt hẫng.

Lục Duy đi bên cạnh cô dưới tán cây trứng cá, tâm trạng anh cũng không tốt hơn là bao. Duy mỉm cười thấy lòng chua xót, từng mảnh ký ức rời rạc ghép vào nhau thành một bức tranh hoài niệm hiện lên trong tâm trí.

Hồi đó, khi Lam và anh đưa Hân về mái ấm, cô chỉ là cô bé ốm nhom, ánh mắt sợ sệt nhìn mọi người. Bữa cơm đầu tiên, mẹ Mai chào đón thêm một đứa trẻ đã nấu rất nhiều món ngon, nhưng cô bé gầy gò không động đũa, chỉ cơm trắng và rau. Đến lúc anh gắp cho cô bé một miếng thịt, cô bé chỉ lấy thìa xắn phần mỡ, nạc lại cho vào bát anh. Mẹ Mai ôm cô bé vào lòng hỏi han “Con không thích ăn thịt sao?”, cô bé gật đầu “Con có”. “Vậy tại sao con chừa phần nạc lại cho anh con?” Cô bé e dè nhìn mọi người trong mâm cơm rồi cúi mặt không nói. “Em nói đi, ngày mai anh lại đi hái quả trứng cá cho em”. Cô bé nhìn anh rồi lại nhìn mẹ Mai nhỏ giọng nói “Ở nhà ba, dì Lan không cho phép con ăn thịt, nếu trong mâm cơm có thịt, cũng chỉ được gắp phần mỡ, dì nói chỉ người lớn lao động nhiều mới được ăn”. Mẹ Mai không nói gì, ôm cô bé vào lòng, từng giọt nước mắt lăn khỏi khoé mắt bà.

Từ đó, Duy tự hứa sẽ là người bảo vệ cô bé suốt đời. Lúc đó anh 13 tuổi, cô 8 tuổi, Anh và cô cũng luôn đi cùng nhau đến trường. Cô chỉ cao đến ngực anh, lon ton đi phía trước còn anh cầm ô chầm chậm đi sau, cô ríu ra ríu rít kể chuyện trường lớp, thi thoảng lại ngoảnh lại, hờn dỗi mà dậm chân “Anh Duy đi nhanh che cho em khỏi nắng, anh đi chậm em về mách mẹ Mai”.

Anh nhớ những trưa hè nắng nực, anh trèo lên tất cả những cây trứng cá quanh mái ấm, cô nhóc gầy còm đứng bên dưới ngước đôi mắt chờ đợi lên cây “Anh Duy, anh Duy anh đừng hái sót quả nào, anh hái nhiều đi, em còn để dành ngày mai ăn nữa”, rồi lại véo von “anh Duy, anh Duy anh không được hái trứng cá cho ai hết nha”

Đến năm cô 15 tuổi, bất chợt một ngày nói với anh, cô mơ ước được làm một kiến trúc sư để xây những ngôi nhà thật lớn cho những trẻ em lang thang cơ nhỡ như của mái ấm, nhưng thật tiếc là cô không giỏi toán nên mơ ước chỉ là mơ ước. Nghe được ước nguyện của cô, anh lập tức lao đầu vào học, kiếm được học bổng vào một trường học tại Pháp. Trước khi lên đường đi du học, cô còn nói với anh “Anh Duy đi rồi không được quên em, em sẽ chờ anh về hái trứng cá”. Rồi anh nói với cô “Hân không được tự leo trèo hái trứng cá, chờ anh Duy về, nhất định anh Duy sẽ hái cho em ăn, hái cho em thật nhiều”

Giờ anh đã cao lớn rồi, không cần trèo lên cây nữa, chỉ với tay một cái là đã hái được cả chùm trứng cá cho cô. Cô gái năm xưa giờ cũng đã trưởng thành, xinh đẹp giỏi giang nhưng đối với anh vẫn luôn bé nhỏ và yếu đuối, chỉ không biết thói quen ăn trứng cá của cô có còn không?

Duy xoè tay ra, những quả trứng cá đỏ rực trước mắt Hân. Cô cười nhẹ, nhón tay lấy một quả cho vào miệng, quả trứng cá tan giòn thơm phức khắp khoang miệng rồi ngọt đậm tan vào lưỡi tươi mát vô cùng thoải mái. Cô lại nhón lấy một quả nữa cho vào miệng, bất giác mỉm cười, đã bao năm rồi cô không ăn trứng cá?

Duy nhìn cô gái trước mặt tâm trạng đã có cải thiện hơn một chút, giơ tay ra định vuốt tóc cô nhưng rồi rút tay trở về. Có lẽ những thói quen ngày cũ sẽ cần có thời gian để cô ấy làm quen trở lại.