CHAP 95:
-đi thôi em, đến giờ rồi
Nó nắm tay hắn bước lên máy bay, cuối cùng sau nửa vòng trái đất chuyến bay cũng đáp xuống sân bay Nội Bài. Lần thứ hai nó xuống đây nhưng lần này có hắn bên cạnh và đi cùng nó
-em có muốn về nhà nghỉ trước khi đến hồ Cảnh yên không?
Nó bật cười trấn an hắn
-anh hỏi em câu này cả chục lần rồi đó, em vừa gọi Key đưa trực thăng tói rồi chúng ta đi thôi_hắn đành gật đầu nhưng vẫn đang quan sát thái độ của nó, và đương nhiên nó rất rõ điều này.
~~>.
Chân núi cái nơi mà nó xém bị Mun-chú gấu của Tố Tố “thịt” tại đây.
-ở đây không khác ngày trước là mấy anh nhỉ, ngoại trừ có nhiều cây hơn trước và đã cao và lớn hơn
-cũng khá lâu rồi mà_hắn ôm eo nó, kéo sát lại gần mình như sưởi ấm thời tiết hôm nay hơi lạnh đặc biệt là ở nơi hoang vu này hiển nhiên lúc nó và hắn về đây không hề mang theo áo khoác hay đồ đạc.
Gió lạnh phả vào da thịt nó, nó bất giác run lên môi tái giần vì trời tối nên hắn không nhìn ra dưới ánh trăng mờ ảo mọi thứ cũng ảo dần trong mắt nó, nó đang choáng đúng vậy
-anh cõng em được không_nó đề nghị và hắn đương nhiên sẽ gật đầu, hắn thích luôn là đằng khác và chắn chắn không thể nhận ra điểm khác thường nào trên khuôn mặt của nó rồi.
Nằm trên lưng hắn, công nhận có thể làm nó bớt choáng hơn thật nhưng một giọt nước mắt đang trào ra khỏi khóe mắt nó.
-em mệt thì cứ ngủ đi, lát anh sẽ gọi em dậy_nó gật đàu rồi nằm im đó nhưng không ngủ nó nhớ về ngày hôm qua không hẳn là đêm qua mới đúng lúc nó bị chảy máu
“Máu nó chảy không ngừng khuôn mặt nó tỏ rõ vẻ hốt hoảng và sợ hãi, nhìn vào mắt chú nó nói khẩn khoản
-nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra
Chú nó bất lực thở dài
-chú sẽ cho con biết ngay sau khi cầm máu_nó gật đầu nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Máu đã được cầm và người thông minh như nó không thể không nhận ra máu nõ loãng và đang chuyển dần sang màu đen.
-cháu sẽ chết phải không, cháu không cảm thấy đau, tay chân cháu như không còn thuộc về cháu nữa vị giác cháu cũng đã mất hẳn và thính giác đang rất mập mờ_nó vừa nói vừa khóc
-cháu hãy bình tĩnh nghe chú nói được chứ_nó cố găn dòng nước mắt đang trào ra muốn nuốt ngược vào trong nhưng khó quá, “bình tĩnh nào Ji” nó phải giặn lòng như vậy cho đến khi hơi thở đều và không còn khóc nữa, chỉ đợi đến vậy chú nó bắt đầu kể
-có lẽ cháu hiểu về căn bệnh cháu đang gặp phải về lí thuyết, nhưng trên những gì chú điều trị cho cháu thì...chú rất tiếc chú xin lỗi cháu. Căn bệnh này nếu chỉ có một mình còn có thể chữa được nhưng bệnh tim của cháu đã ngăn con đường sống mỏng manh ấy, cơ thể của cháu chú biết cháu là người hiểu rõ nhất thần kinh vận động cháu sẽ không hoạt động nữa, vị giác, thính giác ngay cả khứu giác thị giác cũng sẽ mất dần máu của cháu đang loãng dần ra và chuyển sang màu đen...dần dần cháu sẽ chết não và tim sẽ ngừng đập, Hiểu Nhi à chú rất tiếc phải nói những lời như vậy nhưng sự sống cháu vẫn còn cháu nên tin vào điều đó và sống thật tốt
Nó như mắc nghẹn bởi chính nước mắt của mình, nó đã biết mình sẽ chết nhưng không phải lúc này nó cần Duy nó cần ba nó nó cần mọi người và rất cần sự sống này. Nó thực sự chưa muốn chết và tin vào điều đó
-cháu còn bao lâu
-2 tuần nữa chú xin lỗi, chú đã cố hết sức nhưng...
-cháu hiểu mà chú John
Im lặng, sự im lặng trong căn phòng này đang nhấn chìm đi nỗi đau của nó và cả chú nó-John. Nó không còn khóc mà nó đang suy nghĩ...nghĩ về những chuyện nên làm trước khi cuộc đời nó về dấu chấm hết. và cuối cùng suy nghĩ trong nó vụt sáng lên
-chú có loại thuốc nào cho cháu trở về bình thường được không, có nghĩa khỏe hẳn lại ý_nó nhướn mày nhìn về phía chu John, trên mặt chú lúc này đang hiện lên dấu hỏi chấm to đùng
-cháu định làm gì vậy, thuốc đó sẽ giết chết cháu sau 2 ngày có khi còn ngắn hơn nữa
-vậy là có_như bắt được thóp, nó cố nài nỉ ông
-không thứ thuốc ấy chú không có
-cháu xin chú đấy chú John, cháu muốn được trở lại bình thường ít nhất là khoảng 2 ngày như chú nói còn không thì một ngày cũng được cháu muốn mọi người có thể yên tâm về cháu, và cháu muốn được đi trên đôi chân chính mình chứ không phải chiếc xe lăn đáng ghét kia, cháu có thể ăn những gì cháu thích dù chỉ một lần, cháu muốn sống một ngày như trước kia thoải mái và vui vẻ cùng mọi người và cháu muốn cùng Duy đi chơi lúc cuối đời, chau xin chú đấy chú John chú làm ơn hãy hiểu cho cảm giác của cháu cháu không muốn phải sống dưới cái nhìn thương xót của mọi người đâu chú à
Nó nói hết những gì trong lòng nó ra, nó không khóc nhưng miệng nó đắng ngắt khô khốc giờ nó lại ước gì mình có thể khóc như vậy có khi còn dễ chịu hơn bây giờ, nỗi đau đang gặm nhấm từ bên trong và căn bệnh đang phá từng tế bào mô thần kinh của nó. Nó đang sống sao, một cuộc sống vô nghĩa đến buồn cười...nếu nó còn phải sống như thế này trong 2 tuần nữa thì thà đánh đổi bằng một ngày nó được sống với chính mình còn hơn.
Chú John chú ấy đang khóc...khóc vì một đứa cháu gái bé nhỏ đáng thương với sự rình mò của cái chết. Chú đang xiêu lòng rồi, chú đang đặt mình vào hoàn cảnh của nó nếu là nó chắc chắn chú cũng sẽ làm vậy...
-chú sẽ giúp cháu, cháu biết cháu sẽ không cảm thấy đau mà phải không_chú chua xót nói giọng nặng trĩu có chút nghẹn ở cổ, đôi mắt cay xè
-chú đừng kể với mọi người rằng...
-chú biết mình phải làm gì, cháu biết chú từng học diễn xuất mà tin ở chú...và hứa với chú rằng cháu sẽ hạnh phúc kể cả khi cháu từ rã cõi đời này không...
-cháu rất hạnh phúc chú John à, và cháu cảm ơn chú vì những gì chú đã làm cho cháu, cảm ơn vì tất cả cháu nợ chú rất nhiều”
Nó đang cố đưa nước mắt chảy ngược vào trong, chân tay nó như rã rời, đầu óc đang quay mòng mòng rối bời