Nước Mắt Dưới Cơn Mưa: Tình Yêu Và Thù Hận

Quyển 1 - Chương 4: Liên tục chạy trốn




Lộ Du Mộc run rẩy lê từng bước chân một cách nặng nề rồi chạy nhào về phía người đang nằm dưới đất mà gào khóc:

" Mẹ ơi!... hức! huhu, mẹ ơi tỉnh lại đi... đừng bỏ con một mình mà "

Du Mộc ôm xác chết lạnh lẽo của người phụ nữ lên, cô liên tục gào khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa trên gò má.Thì ra người phụ nữ đó là mẹ của Du Mộc. Thảo nào Lục Doãn Cung lúc nhìn luôn cảm thấy rất quen mắt. Hắn đây là lần đầu nhìn thấy mẹ cô.

Lục Doãn Cung lững thững bước ra xe, gương mặt đầy mệt mỏi nhưng cực u ám và lạnh lẽo, Du Mộc nhìn thấy liền gọi: " Lục Doãn Cung! " Hắn không nói gì mà chỉ im lặng rồi đứng lại.

Du Mộc nói tiếp " Tôi giết mẹ anh, anh cũng giết mẹ tôi. Chúng ta coi như hòa, từ nay... đường ai người nấy đi "

Lục Doãn Cung im lặng một hồi rồi trả lời: " Lộ Du Mộc... tôi không đồng ý! " Nói xong hắn bỏ mặc Lộ Du Mộc một mình ở lại và lên xe rời đi.

Chỉ một lát sau bầu trời tối sầm, u ám. Bấy giờ trời bắt đầu đổ mưa, mưa rơi ngày càng nặng hạt, nước mưa từng đợt đập mạnh vào lưng Du Mộc, nhìn rất đau rát, nhưng Du Mộc không để ý, cô chỉ ôm xác người phụ nữ mà khóc lóc thảm thương.

Sau khi Doãn Cung đã đi khỏi, ngồi dưới trời mưa Lộ Du Mộc gào thét " Lục Doãn Cung! Tôi không phải là người giết mẹ anh mà, tại sao anh lại giết mẹ tôi? " Du Mộc không hề biết người giết chết mẹ cô không phải là Lục Doãn Cung. Hắn thì biết rõ người giết mẹ hắn không phải là Lộ Du Mộc. Du Mộc chỉ biết rằng bây giờ mối hận thù đã in sâu vào lòng, khắc sâu trong trí nhớ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

2. Đầu Gấu Của Lòng Em



3. Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

4. Lần Đầu Biết Yêu

=====================================

Du Mộc nuốt cục hận vào người nhưng lại không chờ ngày trả thù. Du Mộc không biết tại sao bản thân mình lại như vậy. Chỉ biết rằng, cô không nỡ lấy mạng của hắn.

Ba ngày sau.

Lộ Du Mộc sau khi lo tang lễ của mẹ mình xong liền bán hết đất đai, của quý trong nhà, tất cả tài sản cô có được để đổi thành tiền mặt. Cô đem số tiền vừa bán được cộng thêm số tiền của mẹ mình và số tiền mà cô dành dụm được mà rời khỏi thành phố Trùng Khánh.

Không phải vì mẹ cô mất lên cô cũng không còn lý do nào để ở lại đây. Mà vì cô biết với tính cách của Lục Doãn Cung, hắn chắc chắn sẽ sai người tới bắt cô và đem tới trước mặt hắn.

Chính vì vậy lên Lộ Du Mộc đã đi nhuộm màu tóc, một màu tóc giống màu của mẹ cô, là màu vàng kim, một màu tóc đặc trưng của người nước Anh.

Du Mộc luôn bỏ trốn, mỗi một nơi Du Mộc tới thì cô chỉ ở duy nhất một tháng, sau một tháng cô tự khắc chuyển nơi để ở. Đặc biệt là mỗi một nơi đi qua Du Mộc không nói tên thật của mình mà chỉ đặt lại một biệt danh là "Thục Lộ". Bởi vì Du Mộc biết, với thế lực lớn nhỏ của Lục Doãn Cung, hắn có thể tìm ra cô chỉ với một cái búng tay. Mẹ hắn chết dưới tay cô, mẹ cô cũng chết dưới tay hắn, Du Mộc hận hắn nhưng lại không dám trả thù, cô không có lý do nào để gặp hắn nữa.

Đó là lý do Du Mộc luôn di chuyển nơi ở chỉ trong vòng một tháng và không để lại tên thật bất cứ nơi đâu cô dừng chân.



Mười tám tuổi Du Mộc tiếp cận Doãn Cung, theo hắn được nửa năm. Mười chín tuổi mẹ cô qua đời, cô trốn hắn được một năm hai tháng, năm nay Du Mộc tròn hai mươi tuổi.

Mười bốn tháng qua Du Mộc đã tới rất nhiều nơi: tháng đầu là Roma của Ý, tháng hai tới New York, tháng ba Los Angeles Hoa Kỳ, tháng tư là London, tháng năm là Manchester Vương Quốc Anh, tháng sáu tới Paris, tháng bảy Marseille Pháp, tháng tám Berlin, tháng chín Hamburg của Đức, tháng mười Madrid, tháng mười một Barcelona của Tây Ban Nha, tháng mười hai Jakarta, tháng mười ba Bangkok của Đông Nam Á, tháng mười bốn Mexico của thủ đô Bắc Mỹ.

Mười bốn tháng này Du Mộc đã đi khắp đây cùng đó, mỗi một nước cô chỉ sống duy nhất hai thành phố. Muốn cắt đứt đường điều tra của Lục Doãn Cung thì Du Mộc chỉ còn dùng cách này.

Mặc dù đi rất nhiều nơi nhưng ngoài tiếng cha mẹ đẻ là Anh - Ý ra thì Du Mộc chỉ thông thạo duy nhất ba thứ tiếng khác là Trung - Pháp - Tây Ban Nha.

Có duy nhất một nơi là Du Mộc ít tới, đó là vùng nông thôn có cánh đồng hoa ở Thâm Quyến. Cứ ba tháng Du Mộc chỉ tới đó ba ngày vì hài cốt của mẹ cô được chôn cất ở đó.

Cô tới đó ít là vì thành phố đó ở trong nước, tai mắt của Lục Doãn sẽ ở khắp mọi nơi, Du Mộc ở trong nước càng ít sẽ càng tốt.

Sau ba ngày Du Mộc liền biến mất không dấu vết là vì cô đã đi theo đường lên bìa rừng gần đó rồi ra khỏi thôn làng, nhưng không ai biết Du Mộc lại bỏ đi bằng cách đó lên họ luôn cho rằng cô một phát đã bốc hơi ra khỏi thế giới.

Bởi vì Du Mộc cảm thấy, càng ít người biết tới cô càng tốt, và càng ít người biết cô biến mất bằng cách nào cũng càng tốt.

Du Mộc làm vậy là để tránh phiền phức cho sau này.

Lần này Lộ Du Mộc về Trùng Khánh Trung Quốc - nơi dễ bị Lục Doãn Cung phát hiện nhất, chắc hẳn đều có lý do.

~Nhạc Tử~