Nước Mắt Dưới Cơn Mưa: Tình Yêu Và Thù Hận

Quyển 1 - Chương 38: Tự do




Ở lại lâu chắc chắn sẽ bị phát hiện, Du Mộc liền tới gần phòng giam của người đàn ông tóc trắng và phòng giam của Lộ Nhập Thượng.

Cô lấy chiếc vòng cổ của mình ra, ấn vào một hạt thóc nhỏ. Một chiếc que bằng kim loại ngắn 5cm liền phật ra từ một bên đốt tre.

Du Mục lấy thứ đó đâm vào ổ khóa của phòng giam kính, xoay xoay sau đó lại ấn liên tục vào một mật mã gì đó. Tiếng nói của ổ khoá liên tục phát ra "Mật mã đã bị khoá! yêu cầu mở bằng vân tay!". Du Mộc lại tiếp tục ấn liên tục lên các số của ổ khóa, tiếng nói lại phát ra: "Vân tay đã bị khóa! yêu cầu mở bằng chìa khóa!". Du Mộc liền cắm chiếc que bằng kim loại sâu hơn vào trong ổ khóa, cô xoay liên tục vài vòng, cuối cùng là đập mạnh vào miệng ổ. Chưa tới mười giây thì cửa kính liền được mở ra.

Đây là một loại ổ khóa thông minh, Du Mộc vừa nhìn đã nhận ra bởi vì cô từng phá rất nhiều loại khóa thông minh như này.

Đầu tiên Du Mộc cần nhập sai mật mã quá ba lần. Mật mã sau ba lần nhập sai sẽ bị khóa hoàn toàn trong một thời gian. Ổ khóa lúc đó tự động yêu cầu nhập bằng vân tay. Du Mộc tiếp tục ấn lên các dãy số, ấn nhiều lên vân tay cũng bị khóa. Ổ khóa tới lúc đó chỉ còn cách mở bằng chìa. Tới lúc đó Du Mộc liền dễ dàng phá bằng que kim vừa rồi.

Sở dĩ thứ hạt nổ vừa rồi của Du Mộc chắc chắn không hề hấn gì với loại ổ khóa này. Dù độ phá hủy có mạnh như nào thì ổ khóa cũng không hề bị nổ. Lên Du Mộc chỉ còn cách phá như kia.

Người đàn ông tóc trắng vừa ra khỏi phòng giam kính liền cúi đầu cảm ơn Du Mộc.

Du Mộc không bận tâm, cô quay sang nói với Quinn: " Tôi chỉ giúp anh đến đây thôi, đồng minh gì đó thì dừng lại được rồi đấy ".

Quinn không nói gì chỉ gật đầu đồng ý, từ lúc vào hang động tới giờ toàn là Du Mộc ra tay hành động, Quinn từ đầu tới cuối chỉ như một cái đuôi của cô. Du Mộc chỉ làm đồng minh với anh cho tới lúc cứu được người, giờ đã cứu người. Du Mộc đương nhiên sẽ lập tức chấm dứt hợp tác.

Lộ Nhập Thượng và người đàn ông tóc trắng vừa nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện.

Lộ Nhập Thượng nhíu mày nhìn Du Mộc như đang chờ câu trả lời. Du Mộc mỉm cười nói: "Con trai chú đã thuê tôi đấy". Nghe Du Mộc nói như vậy Lộ Nhập Thượng liền tưởng cô là một sát thủ được Nhập Ảnh thuê về để cứu mình lên cũng không nói gì.

Lộ Nhập Thượng cũng không cảm ơn cô bởi vì nếu Du Mộc thật sự là một sát thủ được Nhập Ảnh thuê, thì đương nhiên cô phải có trách nhiệm cứu được người theo đúng hợp đồng.

Sau khi đã cứu được người cần cứu, Du Mộc và Quinn cùng hai người đàn ông chuẩn bị rời đi. Bỗng đi qua một cánh cửa kính thì Du Mộc dừng lại.

Du Mộc đưa mắt lên nhìn, một người phụ nữ đang đứng im lặng trong phòng giam kính, đó cũng là tù nhân nữ duy nhất ở đây. Gương mặt cô gái vô cảm nhìn chằm chằm vào Du Mộc. Nhìn cô ấy chỉ tầm tuổi với mình, cô gái đó rõ ràng muốn được ra ngoài nhưng lại không mở miệng cầu xin, hay gương mặt cũng không tỏ vẻ lo lắng, sợ hãi nếu không được thả ra.



Du Mộc thấy hứng thú liền tiện tay mở ổ khóa phòng giam kính của người phụ nữ đó. Cô gái đó bước ra ngoài, mỉm cười rồi nói vỏn vẹn một câu: " Cảm ơn "

Du Mộc mỉm cười, cô phẩy phẩy tay trả lời: "Tôi tiện tay thôi, đừng bận tâm".

Vốn dĩ mục tiêu cứu người của Du Mộc chỉ có Lộ Nhập Thượng và người tóc trắng, nhưng cô gái vừa rồi có vẻ là ngoại lệ.

Du Mộc đi ra tới gần ngách liền quay đầu lại nhìn những người còn lại trong phòng giam, bọn họ vẫn nhìn theo bóng dáng của cô mà không hề tỏ ra hoảng loạn vì cô bỏ đi, hay họ cũng không tỏ ra gương mặt cầu cứu. Du Mộc bấy giờ mới mỉm cười rồi tới và mở tất cả các cửa của phòng giam ra.

Quinn và người đàn ông tóc trắng và cả Lộ Nhập Thượng không hiểu được hành động của Du Mộc. Nhưng bọn họ cũng không xen vào, vì cứu ai là quyền của Du Mộc.

Lý do Du Mộc quay lại thả bọn họ là do những người đó rõ ràng không sợ chết, dù cô có bỏ lại thì bọn họ cũng không cầu cứu hay sợ hãi. Du Mục không thích kẻ yếu đuối, vô dụng, chỉ biết sợ hãi trước nguy hiểm và cái chết. Cô thích người cứng đầu và không sợ chết, nên đó là lý do cô quay lại để thả những người còn lại.

Bọn họ thi nhau cảm ơn Du Mộc. Nhưng ai nấy gương mặt đều cũng chỉ sắc bén đến lạnh lùng, không hề tỏ ra vui mừng khôn xiết hay nhốn nháo cười tươi. Rõ ràng những người này đều cực kỳ nguy hiểm, nhưng Du Mộc có thể chắc chắn rằng cô đang là ân nhân của họ. Lúc đó Du Mộc mới khẳng định, dưới này chỉ giam giữ những tù nhân khét tiếng và khó đối phó nhất thế giới.

Tới phòng kính cuối cùng, bên trong là một người đàn ông tóc đen tầm năm mươi tuổi. Cửa kính vừa được mở ra ông ta liền lên tiếng: "Lý do gì để cô cứu tôi?"

Du Mộc nhoẻn miệng cười:

" Chẳng phải ở trong này sẽ rất khó chịu sao? Bên ngoài vẫn thoải mái hơn. Dù là làm chim trên trời hay làm cá dưới biển cũng đều được tự do "

Ông ta nghe xong chỉ mỉm cười rồi chắp tay cúi đầu cảm ơn. Du Mộc hơi ngớ người, không biết đây là kiểu cảm ơn của người phương nào?

Du Mộc giơ chiếc nhẫn lên rồi

nói đủ lớn: " Hoắc Cẩn Kình! Anh nghe tôi nói chứ ".



Du Mộc vừa nói xong cả năm mươi đôi mắt đều nhìn về phía cô như đang tò mò về chiếc nhẫn, bọn họ không hề tỏ vẻ mặt ngạc nhiên mà chỉ nhíu mày nghi ngờ. Không ngờ cô lại có một đồ tốt như vậy.

Lục Doãn cung và Hoắc cẩn kình bên kia dù không theo dõi hành động của Du Mộc, nhưng nghe những cuộc trò chuyện và những tiếng động vừa rồi của cô. Bọn họ liền biết Du Mộc đã thành công giải cứu được người.

Hoắc Cẩn Kình liền trả lời, nhận được tín hiệu của Hoắc Cẩn Kình. Du Mộc tiếp tục nói:

" Ở đây có tận năm mươi người, anh có đủ cano để cứu họ không? "

Hoắc Cẩn Kình im lặng vài giây rồi trả lời: " Tôi sẽ cho người mang đến thêm ".

Du Mộc tiếp tục nói: " Hiện tại mọi thứ trong hang động này rất phức tạp, tôi không thể chắc chắn sẽ thoát ra được, một lần nữa tôi ra tín hiệu thì các anh có thể nhanh chóng quay lại nơi bắt đầu được không "

Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình nghe xong liền nhíu mày. Bọn họ lập tức hiểu ra, do cuộc náo loạn ở nhà tù phía trên vừa rồi, nên Du Mộc rất khó để trốn thoát ra khỏi hang động một cách an toàn. Có thể cô bắt buộc phải quay lại nhà tù trên mặt đất để đào thoát.

Sau khi ngắt tín hiệu, Du Mộc lên tiếng nói lớn: " Tất cả đều phải đi qua ngách này thì mới tìm được lối thoát. Tôi chỉ cứu mọi người tới đây thôi! Nếu ai có bản lĩnh thoát được khỏi đây thì hẹn gặp lại nhé. Chúc may mắn "

Sau khi cả năm mươi người đều đã ra khỏi ngách, Du Mộc bắt đầu tìm lối đi bí mật ở chân cầu thang. Năm mươi người bọn họ nhìn thấy từ chân cầu thang lên phía lối ngoành, tất cả đều chằng chịt mũi tên cắm khắp nơi. Ở chỗ bọn họ đứng thì không còn đường khác chỉ có một ngách dẫn tới phòng giam. Bọn họ liền hiểu ra Du Mộc và Quinn để tới được đây đã phải trải qua rất nhiều nguy hiểm. Một phần bọn họ nhận ra cũng là do nhìn thấy cánh tay của Du Mộc được băng một lớp áo mỏng, áo của cô phần dưới thì bị rách tả tơi do xé ra để quấn vết thương, phần eo Du Mộc cũng vì thế mà bị lộ ra ngoài. Bọn họ không ngừng cảm thán, phía kín như vậy không biết mũi tên từ đâu bắn ra. Mặc dù ở đó tối om nhưng bọn họ cũng có thể nhìn rõ được những vật gần ngay trước mắt.

Sau gần năm phút, Du Mộc mới nhận ra trước khi bước vào cửa ngách là có một viên đá cực kỳ nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay bị gắn dưới viên gạch lớn, lúc đó Du Mộc không nhận ra nhiều, bây giờ nghĩ lại cô liền đoán ra cách mở sang một cửa mật thất khác chính là viên đá nhỏ đó. Du Mộc giơ tay cao, dồn lực xuống mu bàn tay và đập mạnh vào viên đá nhỏ xíu, dưới chân bỗng rung lắc nhẹ, một cầu thang dưới chân trải dài xuống kịch tầng dưới.

Bọn họ đều trầm trồ thán phục, không phải vì cửa đi bí mật này mà do sự thông minh của Du Mộc.

Đi hết một tầng cầu thang liền có mười lối đi khác nhau trước mắt. Bọn họ liền chia nhau ra, cứ vài người một lối.

Ở giữa có Quinn, người đàn ông năm mươi tuổi và tên tóc trắng đi cùng nhau. Lối nhỏ nhất trong tất cả mười lối đi thì chỉ có duy nhất Du Mộc và cô gái tù nhân kia đi đường đó, còn lại bọn họ đều đi ở tám lối khác nhau. Trước khi đi Du Mộc nói vài câu gì đó với Lộ Nhập Thượng.

~Nhạc Tử~