Nước Mắt Dưới Cơn Mưa: Tình Yêu Và Thù Hận

Quyển 1 - Chương 18: Bị bệnh




Ánh mặt trời lại một lần nữa le lói rồi chiếu thẳng vào phòng ngủ của Du Mộc. Chẳng biết bây giờ là mấy giờ nhưng bên ngoài hình như đang nắng rất to.

Lộ Du Mộc từ từ hé mắt, tia nắng chói rọi khiến cô cảm thấy chói mắt mà theo phản xạ quay mặt đi.

Mặc dù đang nằm nhưng Du Mộc lại cảm thấy chóng mặt, chân tay bủn rủn. Đầu cô cơn đau dữ dội liên tục kéo đến, căn bản là người một chút sức lực cũng không có. Đến thở cũng rất khó khăn.

Lộ Du Mộc mệt mỏi mà nhìn thứ mơ hồ trước mặt ở phía xa xa. Cô chớp mắt vài cái mới nhìn được rõ hơn. Thì ra đó là Lục Doãn Cung, hắn đang ngồi trên sofa chăm chú ấn máy tính. Có vẻ là đang làm việc, thần sắc có chút khó coi, ánh mắt hờ hững như mất ngủ. Đầu tóc cũng khá rối, có vẻ hắn đã thức cả đêm để làm việc. Chắc là có chuyện quan trọng.

Du Mộc lại quay mặt nhìn lên trần nhà, cô cảm thấy cả người ngoài bủn rủn thì như đang bị chìm xuống, cực kỳ nặng nề. Cô thấy hình như mình đã ngủ khá lâu, một giấc cực kì dài. Cứ như cô ngủ nguyên cả một ngày vậy.

Du Mộc nhớ tới đây liền chợt nghĩ lại, chẳng phải cô vì chịu sự giày vò của tên khốn Lục Doãn Cung kia lên mới mơ thấy ác mộng sao? Sau đó khi tỉnh dậy cô liền muốn đi tắm... kết quả liền thành như này. Cũng chẳng biết bản thân nằm trên giường từ bao giờ, ngủ đã bao lâu rồi.

Bấy giờ Lộ Du Mộc mới quay qua hỏi Lục Doãn Cung, giọng nói khá yếu ớt:

" Tôi đã ngủ bao lâu rồi "

Lục Doãn Cung ngay từ đầu đã nhận ra Du Mộc tỉnh dậy nhưng hắn vẫn im lặng làm việc mà không nói gì. Thấy Du Mộc hỏi mình, bấy giờ hắn mới trả lời:

" Em đã ngất được hai ngày hai đêm rồi ". Giọng nói trầm trầm vang lên. Gương mặt không lộ cảm xúc.



Nghe hắn nói xong Du Mộc có chút ngạc nhiên, cô chợt nhớ lại lúc đó mình đang bước vào nhà tắm thì bỗng dưng chóng mặt, hoa mắt. Không nhìn rõ mọi vật trước mắt... sau đó thì cô không còn nhớ gì nữa. Có vẻ Du Mộc đã bị ngất từ lúc đó.

Không thấy Du Mộc nói gì, Doãn Cung lại tên tiếng: " Lập Chiêu nói em bị sốt ".

Lập Chiêu là bác sĩ riêng của Lục Doãn Cung. Du Mộc đương nhiên cũng biết người này. Hồi đó ngoài Thuỵ Nhan ra thì Lập Chiêu là người thứ hai cô gần gũi. Mối quan hệ của hai người cũng rất vô tư, thân thiết như một người bạn tốt.

Không ngờ tên Doãn Cung lại hành hạ cô tới mức này, đã bị ngất thì thôi đi lại còn bị sốt nặng. Đúng là số cô nhọ lắm mới dây phải vào hắn.

Cả người cô bây giờ rất mệt mỏi, dù gì cô thành ra như này cũng đều do Doãn Cung gây ra. Nếu không giày vò hắn thì lại thiệt cho bản thân. Du Mộc nhếch môi cười nham hiểm, cô khàn khàn giọng nói: " Doãn Cung... tôi khát nước "

Lục Doãn Cung nghe xong liền ngẩng lên nhìn, hắn nhíu mày. Du Mộc cũng to gan thật, hắn tàn ác và kiêu ngạo, chỉ cần không vừa lòng hắn thì lập tức bị trừng phạt. Thế mà Du Mộc lại chẳng coi hắn là gì, một nữ nhân như cô lại dám sai bảo hắn đi lấy nước. Đúng là coi trời bằng vung.

Nhìn mặt Du Mộc xanh xao, nhợt nhạt. Dù gì cũng là do hắn gây ra nên phải chịu trách nhiệm. Doãn Cung không nói gì, chỉ im lặng đi rót cho Du Mộc một cốc nước. Doãn Cung hai tay nhanh như chớp bế Du Mộc rồi kéo lên đầu giường, hắn để một cái gối ra sau lưng cô để cô thoải mái dựa vào. Mặc Dù hắn ra tay rất nhanh nhưng lại cực kì nhẹ nhàng khiến Du Mộc có chút bất ngờ mà bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Du Mộc đỡ lấy cốc nước rồi uống vài ngụm hết sạch. Doãn Cung bỗng bày vẻ mặt khó chịu, ánh mắt tà khí nổi rõ, hắn lạnh lùng nói: "Vào hay không vào".

Du Mộc không hiểu gì, còn tưởng hắn đang nói mình thì cánh cửa đột nhiên bật mở, ba gương mặt không thể không quen thuộc bước vào. Lần lượt là Lập Chiêu, Thuỵ Nhan và người cuối cùng là Ngục Tửu. Thì ra ba người bọn họ đang thập thò rình mò ở ngoài cửa.

Lập Chiêu nhìn Du Mộc mỉm cười híp mắt, anh ta tỏ vẻ mặt khá ngạc nhiên hỏi cô: " Này Du Mộc, cô làm thế nào mà lại sai được cả Doãn Cung đi lấy nước cho mình vậy? "



" Anh ta tự làm tự chịu thôi, tôi chẳng làm gì cả ". Du Mộc vô tư hồn nhiên thả ra một câu hết sức đáng khâm phục. Ai nghe xong cũng bật cười ha hả ngoại trừ Doãn Cung. Ngục Tửu được một phen bất ngờ, không ngờ cô gái này lại dám nói câu như vậy. Đúng là không sợ chết. Quả nhiên lời Thuỵ Nhan nói hôm nọ là đúng, từ khi gặp Du Mộc thì Doãn Cung liền thay đổi hẳn. Cần phải làm quen dần.

Doãn Cung tức giận nhíu mày, sát khí lan toả. Thấy vậy, ba người kia liền ngừng cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc như chưa từng cười. Hắn trầm giọng hỏi:

" Có chuyện gì? "

Ngục Tửu nhìn Du Mộc, anh ta không lộ biểu cảm nhưng Du Mộc cũng đoán được là có chuyện quan trọng nào đó mà Ngục Tửu không thể nói trước mặt cô. Không sao, vì dù gì Du Mộc cũng chẳng muốn biết thêm gì về chuyện của bọn họ, hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời xa bọn họ... càng xa càng tốt.

Vốn dĩ quan hệ của Du Mộc và Ngục Tửu không thân thiết, nên hắn đâu có lý do gì để cho cô nghe cả những chuyện này.

Thấy Du Mộc quay mặt đi chỗ khác, Ngục Tửu liền trả lời Doãn Cung: "Ra ngoài nói được không ạ".

Nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Ngục Tửu, Doãn Cung liền hiểu có chuyện chẳng lành, hắn liền gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài. Ngục Tửu, Thuỵ Nhan và Lập Chiêu thấy vậy cũng đi theo.

Nhìn Lập Chiêu đi theo Doãn Cung, Du Mộc liền lên tiếng: " Lập Chiêu, tôi muốn nói chuyện với anh một lát ". Lập Chiêu nghe xong liền quay ra nhìn Doãn Cung như chờ xem hắn có đồng ý không.

Doãn Cung không nói gì mà chỉ gật đầu, thấy vậy Lập Chiêu liền ở lại, còn ba người kia thì ra ngoài bàn chuyện chính sự.

~Nhạc Tử~