Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nước Hoa

Chương 57




Hôm sau, vào tiết tự học buổi sáng, Bùi Chước cảm thấy chóng mặt, ngồi ở dãy bàn cuối ôm trán thất thần.

Anh sửa được hai, ba quyển bài tập thì ngừng lại, nghe tiếng học sinh đọc thơ cổ lại mơ màng buồn ngủ. Tối qua anh sửa bài tập đến hừng đông, thời gian ngủ chẳng được mấy tiếng.

Khó khăn khi làm giáo viên là phần lớn công việc là lao động trí óc.

Đối với những dạng câu trắc nghiệm thì có thể để học sinh trao đổi bài với nhau mà chấm điểm.

Nhưng những dạng đề viết câu hoặc viết đoạn văn thì anh phải tự mình đọc và đưa ra nhận định. Bùi Chước làm việc tỉ mỉ mà học sinh hai lớp lại nhiều nên khía cạnh này thực sự khá khó khăn.

Hơn 80 bài kiểm tra chưa kể bài tập, sửa bài thì rất tốn công sức, mà nếu không sửa thì ạm không thể nắm bắt được hướng đi của học sinh.

Sau khi chịu đựng cơn buồn ngủ mà xem xong, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo đến mức nửa đêm không thể ngủ được.

Cuối cùng anh vẫn phải dựa vào sức lao động của thầy Lục để hỗ trợ giấc ngủ.

Bùi Chước ngẩng đầu liếc nhìn Lục Lẫm đang đọc bài khóa, che miệng giấu đi nụ cười nghịch ngợm.

Thầy Lục là thuốc.

Một loại thuốc thâm trầm và triền miên.

Vừa giúp anh ngủ vừa giúp anh tỉnh táo, như thế nào cũng được.

Trong khi anh đang suy nghĩ lung tung, Lục Lẫm dừng lại bên cạnh một nam sinh, giữ cánh tay cậu ta lại.

"Đây là gì?"

Trong lớp đột nhiên im lặng.

Mặc dù hầu hết học sinh đều đang tập trung học thuộc lòng, nhưng vẫn có một số người cảm thấy khô khan, vô vị liền tự tìm trò vui.

Cậu học sinh hoảng sợ, nói: "Thầy vừa nói gì ạ?"

Bùi Chước ở hàng sau hơi đứng dậy, cơn buồn ngủ đã tiêu tan một chút.

Lục Lẫm vẫn im lặng, dời tay học sinh đến chỗ khác, lục lọi những thứ được cất giấu trong chồng sách bên phải.

Khi lật được hai quyển sách đề thi và đáp án, hắn lấy ra một chiếc túi vải nhỏ. Túi được làm bằng vải nhung màu tím sẫm, mặt ngoài có in phù văn màu bạc.

Lục Lẫm tháo dây rút túi trước mặt những học sinh khác, vươn ngón tay vào bên trong lấy ra một sấp bài tarot dày cộm.

Bùi Chước nhịn không được mà bật cười.

Học sinh chợt nhớ ra sáng hôm nay Bùi suất ca cũng cùng bọn họ đọc sách, đồng loạt quay lại nhìn anh.

Lục Lẫm nghiêm mặt nói: "Còn sáu mươi ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, em còn làm mấy chuyện này sao?"

Bạn nam theo bản năng nhìn cô gái ngồi bên cạnh, cúi đầu nói: "Thầy ơi, em sai rồi."

"Thứ này là của ai?"

Lục Lẫm bình tĩnh nói, trên mặt có chút tức giận: "Điểm số môn toán của em luôn không ổn định mà em còn có lòng xem cái này? Tiết ôn bài không lo đọc sách mà em đang làm cái gì vậy hả?"

"Dạ thầy..."

Lục Lẫm trực tiếp ngắt lời: "Những bạn khác tiếp tục học thuộc lòng, trong giờ học tôi sẽ ngẫu nhiên kiểm tra, còn hai em thì theo tôi đến văn phòng."

Bùi Chước nhớ ra hôm nay tới tiết thứ ba mình mới có lớp nên ôm chồng bài thi trở về văn phòng.

Anh giả vờ nghiêm túc sửa một số bài luận, thản nhiên viết nhận xét và kiến nghị ở dòng cuối nhưng lỗ tai vẫn đang nghe Lục Lẫm dạy dỗ người ta.

Hai học sinh ủ rũ, không dám thở mạnh, sợ hãi hắn sẽ xin gọi ba mẹ đến trị tội bọn chúng. "Cho dù còn học lớp 11 thì tôi cũng đã nghiêm cấm không được mang những thứ này vào lớp."

Bói bài không phải do một người chơi, chỉ cần mang vào lớp, một người sẽ dẫn đầu một đám người đi thăm dò đông tây, sau đó đám người sẽ phân tâm, táo bạo đến mức khó có thể trấn áp.

"Một khi không khí học tập trong lớp bị phá vỡ, tụ tập lại sẽ lãng phí thời gian. Em có thể tôn trọng môi trường học tập của các bạn khác không?"

Bùi Chước lắng nghe một lúc rồi quay lại nhìn Lục Lẫm. Anh phát hiện, lần này đối phương thực sự tức giận rồi.

Thời gian eo hẹp, giáo viên và học sinh chịu áp lực rất lớn, vậy mà hai đứa nhỏ này lại đùa giỡn trước họng súng, hắn không phát hỏa mới là lạ đó.

Khi Lục Lẫm nghiêm mặt dạy bảo học sinh thực sự trông rất giống như sĩ quan trong phim Hồng Kông, vẻ ngoài đầy uy nghiêm và chính trực khiến Bùi Chước có cảm giác cấm dục.

Nhìn hắn mà trong lòng anh ngứa ngáy.

Lục Lẫm không chú ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của người yêu mà đang tập trung dạy dỗ học trò của mình.

"Lần này là cuộc thi toàn quốc, tôi từng nói với các em nên thả lỏng, nghỉ ngơi hợp lý và giảm bớt căng thẳng nhưng không có nghĩa là các em có thể ảnh hưởng đến việc học của người khác, càng không có nghĩa là các em được làm những việc không liên quan trong giờ học!"

Giọng nói trầm dày, đôi mắt sáng như đuốc của hắn khiến hai học sinh phải cúi đầu nhận lỗi.

"Thầy ơi, chúng em biết sai rồi... cậu ấy chỉ đang thu dọn tủ đồ của mình, đây là đồ mà năm ngoái cậu ấy quên mang về thôi ạ."

"Hai em về lớp đi." Lục Lẫm vẫn còn tức giận: "Tôi sẽ gọi điện thoại nói chuyện với bố mẹ hai em."

"Thầy ơi, đừng mà thầy!"

"Lục trưởng quan, đây thực sự là chuyện nhỏ, bình thường chúng em đều cố gắng học hành chăm chỉ, xin thầy hãy tin tưởng chúng em."

Bùi Chước ở bên cạnh tự nhiên điều hòa không khí: "Thầy Lục, bọn nhỏ biết sai rồi, thầy tha cho hai đứa một lần đi, cho hai đứa cơ hội được sửa sai."

"Vậy kỳ thi tuyển sinh đại học có cho chúng thêm cơ hội nào không?" Lục Lẫm cau mày nhìn cô gái: "Thi đại học có cho em sửa lại những câu em làm sai hay không?"

"Thầy Lục..." Bùi Chước hạ giọng dỗ dành: "Thôi mà, giờ học sắp bắt đầu rồi, để bọn họ trở về suy ngẫm đi, đừng trì hoãn tiết học chính."

Giọng nói của Bùi Chước trong trẻo và dịu dàng, lúc này giống như một dòng suối tươi mát thanh lọc bầu không khí, lập tức dập tắt mùi khói thuốc.

Lục Lẫm vốn còn có mấy lời muốn nói, hắn vô thức liếc nhìn nụ cười của anh thì chỉ cau mày ngồi lại. "Đi đi, tôi tịch thu thứ này."

Hai học sinh cúi đầu chào hắn như thể được ân xá, liên tục nói: "Thầy ơi, chúng em thật sự biết mình sai rồi! Chúng em sẽ chăm chỉ ôn thi!"

Sau khi hai người rời khỏi, Lục Lẫm thở dài nhìn anh. "Thầy Bùi, bây giờ em dỗ bọn chúng làm gì?"

Bùi Chước vẫn đang tập trung nhìn bộ dáng tức giận của hắn, cảm thấy khá được lợi: "Hôm nay tâm tình của em rất tốt, muốn cứu hai người khỏi tay anh."

"Anh không làm khó bọn họ." Lục Lẫm bào chữa, phát hiện anh vẫn đang nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mất bình tĩnh: "...Anh như thế này rất hung dữ đúng không?"

Là hung dữ hơn bình thường một chút. Nhưng lai vô cùng gợi cảm

Bùi Chước không để ý đến những lời nói trong đầu, ấm áp nói: "Anh bớt giận nhé, hôm nay còn phải họp, chúng ta bận đủ rồi."

Mặc dù chuyện này đã trôi qua nhưng anh vẫn cảm thấy Lục Lẫm đang vô thức tán tỉnh anh.

Bây giờ đã là năm cuối cấp, học sinh, phụ huynh, giáo viên đều chạy đua với thời gian để ôn thi, khi giai đoạn này kết thúc, mọi chuyện đã ổn định, cho dù muốn quản lý chặt đến đâu cũng trở nên vô nghĩa.

Bùi Chước rất rõ ràng và bình tĩnh khi đối mặt với bài thi và câu hỏi của học sinh, có lúc anh nhìn Lục Lẫm thêm vài lần, không hiểu sao anh lại trở về trạng thái như hồi chưa yêu.

Người cũng là của anh rồi, sao lúc anh không để ý vẫn bị hắn tán tỉnh vậy chứ?

Lục Lẫm hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc, mỗi ngày mỗi giờ hắn đều làm việc nghiêm túc, tóc tai cũng được chăm sóc một cách tỉ mỉ.

Tan làm về nhà, hai người cùng nhau ngồi sửa bài, thỉnh thoảng xoa vai cho nhau rồi lăn ra giường mà ngủ, cuộc sống của hai người bây giờ rất giống một cặp vợ chồng già.

Vậy mà vào những khoảnh khắc như thế nào, Bùi Chước lại cố tình cảm thấy Lục Lẫm thật gợi cảm.

Mái tóc đen xõa như đang quyến rũ anh, khí chất uy nghiêm, lẫm liệt dường như cũng đang quyến rũ anh, ngay cả khi hắn đứng trên bục phát biểu trôi chảy về tình hình hiện tại, Bùi Chước ngồi phía dưới vẫn cảm thấy hô hấp của mình căng thẳng.

Khi người đàn ông này thực sự nghiêm túc làm việc, tại sao anh lại cứ muốn hư hỏng làm bừa thế này?

Đừng nói là cởi bỏ quần áo của hắn làm chuyện gì đó, anh còn muốn vô cớ làm rối tung mái tóc của hắn và nhìn vẻ mặt của hắn thay đổi từ nghiêm nghị và trang trọng sang bối rối và trầm luân.

Sau đó, anh sẽ ngoan ngoãn nằm xuống, chịu đựng mọi phản ứng dữ dội và chiếm đoạt gấp bội.

Thầy Bùi dùng bút bi gõ nhẹ vào đầu, nghĩ thầm tại sao lúc này lại ph@t tình cái gì chứ, thật là vớ vẩn.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng trong dòng người đông đúc anh vẫn cầm tài liệu trên tay đi đến chỗ Lục Lẫm.

"Lục trưởng quan, thầy với tôi đến phòng họp 305 một chuyến nhé, có phụ huynh học sinh muốn gặp thầy."

Lục Lẫm nghe lời đi theo anh, đi vào phòng họp cũ mới phát hiện ở đó không có ai. "Phụ huynh vẫn chưa tới hả em?"

Bùi Chước trở tay đóng cửa lại, ấn hắn vào cửa, nheo mắt nhìn hắn.

"Không có ai cả."

"Ở đây không có camera, giáo viên khác cũng đang bận." "Thầy Lục ơi, em muốn cùng anh làm chút gì đó."

Lục Lẫm vẫn còn đang trong trạng thái làm việc, khi nhìn thấy mắt anh ngập nước thì trong lòng hắn chợt rung động, cảm thấy sự tình có chút đột ngột.

"Sao đột nhiên..."

"Không phải đột nhiên." Bùi Chước ôm cổ hắn, vùi mặt vào cổ hắn ngửi mùi hương hormone nồng nàn nhưng thâm trầm của người đàn ông.

"Lúc nào anh cũng quyến rũ em, em cảm thấy không thoải mái."

Lục Lẫm nhẹ nhàng ôm lấy anh, vuốt mái tóc rối bời của anh, giải thích: "Anh làm chuyện như vậy lúc nào..."

Sao có vẻ như anh đã phải chịu rất nhiều oan ức vậy nhỉ.

"Không có." Bùi Chước mềm nhũn nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: "Hôm nay lúc làm chuyện kia, anh có thể đánh mông em không?"

Anh có thể quá phận với em một chút. Làm đau em cũng không sao.

Thậm chí anh còn muốn để người đàn ông này mặc quân phục, nhìn bộ dáng hắn mang đôi giày bốt mà trông nghiêm khắc và không có nhân đạo đến mức nào.

"Ở đây không an toàn." Lục Lẫm lắc đầu, giúp anh chỉnh lý quần áo, bình tĩnh nói: "Thầy Bùi, chúng ta đang ở trường, không nên có loại tiếp xúc này."

Bùi Chước không chịu nghe lời hắn, nghiêng người muốn hôn lên môi hắn nhưng lại bị hắn tránh được. Lục Lẫm mở cửa đưa anh ra ngoài, vừa mở cửa, hắn đã buông tay anh ra.

Bùi Chước đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên anh cảm thấy mình tham lam và đã làm sai điều gì đó nên cúi đầu dạ một tiếng.

"Buổi trưa có ba tiếng rưỡi để nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài thuê phòng." Người đàn ông bình tĩnh nói: "Một hộp bốn bao, dùng hết rồi mới được đi."

Bùi Chước đột nhiên ngẩng đầu lên, tâm tình lập tức trở nên phấn khích. "Ăn cơm xong rồi đi hả anh?"

"Trực tiếp đến khách sạn, làm một lần xong rồi ăn." Lục Lẫm chậm rãi nói: "Là lỗi của anh, không kịp thời cho em ăn no."

Khi quay về, hai người chia nhau ra người thì quay lại lớp học, người thì đến phòng họp tổ bộ môn. (Ngay cả nước thịt cũng không có mà húp ☹)

Tắm rửa, thay đồ lót, sấy tóc, xịt nước hoa, không để lại chút dấu vết.

Bùi Chước ngồi lại vào chỗ thảo luận và nghiên cứu trong tổ tiếng Anh, anh phát hiện mình đi ra ngoài từ mười một giờ đến ba giờ rưỡi, bây giờ quay lại vẫn còn mười lăm phút nữa mới tới giờ họp..

Lục Lẫm thực sự biết rất rõ lịch trình của anh.

Khiến cho toàn bộ cơ thể anh thật thoải mái và trọn vẹn.

Xét cho cùng, giáo viên Ngữ văn rất giỏi trong việc tìm ra điểm mấu chốt.

Các giáo viên khác cầm tài liệu lần lượt tiến vào, mỉm cười chào hỏi với anh.

Bùi Chước lịch sự ngồi sang một bên, tự cảm thấy bản thân mặc dù hạ lưu ph óng đãng nhưng thật ra rất biết điều.

Anh ngửi thấy mùi thơm trên cổ áo của mình, đột nhiên có chút tự luyến.

Em chắc chắn là một đồng nghiệp tốt và tuân thủ khuôn phép. Cũng là một người yêu vô cùng tốt.

Mấy chục ngày qua trôi qua trong nháy mắt.

Khi người ta đã quen với một lịch trình không thay đổi trong suốt một thời gian dài thì thời gian giống như được nhấn nút tăng tốc, trôi qua nhanh hơn bao giờ hết.

Tưởng chừng như mới hôm nào vừa tham gia buổi lễ tuyên thệ trên sân trường đầy nắng nhưng bây giờ đã đến ngày thi đại học.

Năm ngày trước kỳ thi, giáo viên và học sinh đều thống nhất nghỉ hè, có thể tự do ôn tập.

Lục Lẫm và Bùi Chước lại đến thăm nhà những học sinh cần đặc biệt chú ý, xác nhận rằng bố mẹ sẵn sàng tiến vào trạng thái cùng con mình thi cử, sau đó hai người mới yên tâm nghỉ phép bốn ngày rưỡi.

Không buồn không lo, sảng khoái hưởng lạc.

Hai người giải phóng toàn bộ hàng dự trữ và tâm lý căng thẳng đã tích lũy mấy tháng qua, đồng thời trao đổi toàn bộ hormone giống như hai con thú tạm thời ẩn náu trong rừng rậm, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ trước khi mùa mưa đến.

Sau khi thỏa mãn d*c vọng, hai người một lần nữa mặc lên bộ âu phục, thắt cà vạt, dùng trạng thái nghiêm túc nhất cùng các học sinh của mình đi thi.

Bùi Chước từng đồng hành cùng kỳ thi đại học mấy lần, lần nào anh cũng nghe thấy những tin tức tương tự nhau.

Nếu không phải là quên mang phiếu dự thi thì là ngủ quên hoặc tắc đường nên đến muộn, sau đó ở cổng trường cầu xin giám thị, mong được vào để cứu vãn chút thành tích.

Còn có một số học sinh vô tình làm rơi giấy trúng tuyển xuống cống, phải nhờ lực lượng cứu hỏa cạy nắp cống thoát nước bên đường mới lấy lại được.

Tình cờ hôm đó là một ngày vô cùng nóng nực, nắng nóng đến mức chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng khiến người ta choáng váng.

Các thầy cô đều tập trung ở điểm thi trước một tiếng rưỡi, một mặt chờ đợi học sinh vào chỗ, mặt khác sẵn sàng ứng phó với những trường hợp khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Giáo viên nữ sợ nắng nóng nên trốn trong lều, dưới bóng cây, dùng quạt nhỏ thổi vào cổ.

Bùi Chước và Lục Lẫm không hề lo lắng về vấn đề này, dưới ánh mặt trời. họ giúp chỉ đường các phụ huynh và thí sinh khác, đồng thời giúp các nhân viên khác đưa nước cho phụ huynh.

Loa phát thanh ầm ĩ thông báo hướng dẫn nộp bài, các phóng viên, nhiếp ảnh gia chụp hình và đưa tin về dòng người và phương tiện rất đông từ các hướng khác nhau.

Đột nhiên, một học sinh vội vàng chạy tới, âm thanh nức nở kêu lên: "Thầy ơi, thầy ơi, em không liên lạc được với bố mẹ!"

"Em đến rồi mà?" Bùi Chước theo bản năng nói: "Túi đựng tài liệu còn thiếu gì sao?"

"Không phải, mẹ em giữ chứng minh thư của em! Ba mẹ em sợ em làm mất nên giữ lại, nói hôm nay sẽ đưa cho em nhưng lúc xuống xe lại quên mất."

"Ba mẹ em hiện ở đâu?"

"Một người đưa em đến cổng phòng thi rồi rời đi, người còn lại thì đi đỗ xe, em không biết đỗ ở đâu nữa, em gọi mãi nhưng không ai bắt mái." Học sinh này gấp đến phát điên, đưa điện thoại di động ra nói, "Em gọi mầy lần nhưng không gọi được."

Lục Lẫm không chút do dự hỏi học sinh số điện thoại liên lạc của phụ huynh và thông tin của chiếc xe rồi liên hệ với cảnh sát giao thông, cùng họ đuổi theo hai bậc cha mẹ hồ đồ kia.

Bùi Chước kiểm tra lại đồ dùng của học sinh này, nhìn thấy còn mười lăm phút nữa là đến giờ vào cổng.

Lúc này anh cũng cảm thấy đau đầu nên buộc mình phải bình tĩnh lại, giúp đứa trẻ ổn định tâm trạng, đồng thời nhắc đến những chuyện khác để chuyển hướng sự chú ý của cậu.

Lúc này, nếu càng cố gắng thuyết phục cậu đừng khóc hay lo lắng thì càng trở nên vô ích, anh chỉ có thể tìm cách cùng cậu chờ đợi kết quả.

Lục Lẫm ngồi trên xe điện của cảnh sát giao thông đuổi từ bãi đậu xe đến chỗ ngoặt chỉ để tìm chiếc Buick màu trắng mà cậu học sinh nhắc đến.

Vừa lúc có đèn đỏ dừng chiếc xe lại, hắn đưa tay gõ nhanh vào cửa kính xe, phụ huynh học sinh đang nghe điện thoại với vẻ mặt lo lắng, tranh thủ hạ kính xe xuống.

"Thầy Lục?"

"Thầy Lục, sao thầy lại đến đây?" Cha của đứa trẻ cũng lo lắng: "Hình như chúng tôi để quên chứng minh thư của đứa nhỏ ở nhà, đang gọi điện cho bà và chú của nó để nhanh chóng đem đến."

Lục Lẫm vội vàng nói: "Cậu bé nói hai người giúp cậu bé giữ chứng minh thư, trong ví hai người có hay không?"

Mẹ của đứa trẻ chợt tỉnh táo, lục từ túi áo của mình đến túi áo của chồng thì bất ngờ tìm thấy chứng minh thư.

Lục Lẫm cũng không thèm nói thêm lời nào với bọn họ, liền lên xe điện vội vàng quay về.

Cảnh sát cũng là người náo nhiệt, vừa lái xe về vừa lẩm bẩm: "Sao năm nào cũng xảy ra chuyện nhảm nhí như vậy..."

"Đều là do lo lắng quá mức, cuối cùng đầu óc không rõ ràng, sợ cái gì thì gặp cái đó." Lục Lẫm nắm chặt chứng minh thư mỏng manh nhảy ra khỏi xe trước khi nó dừng lại rồi chạy thật nhanh đến đưa cho học sinh.

"Tìm được rồi?!" Bùi Chước nhìn đồng hồ, phát hiện còn có ba phút, anh cùng Lục Lẫm lập tức đưa đứa nhỏ vào phòng thi.

"Vào đó rồi em chỉ được nghĩ đến đề thi." Bùi Chước nắm chặt vai đứa nhỏ, trầm giọng nói: "Nếu không làm được câu nào thì bỏ qua, chuyển sang câu tiếp theo, đọc đi đọc lại câu hỏi, não của em nhất định phải động theo!"

Anh không dám nói: "Đừng nghĩ gì cả." Anh sợ càng nói, đứa nhỏ sẽ càng gặp rắc rối, khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Cậu học sinh nắm chặt chứng minh thư, vội vàng gật đầu, sau khi vượt qua vòng kiểm tra an ninh, cậu lao vào và biến mất trong biển người.

Ba ngày thi tuyển sinh đại học trong nháy mắt trôi qua, TV và radio trên ô tô đều nói về chuyện này, như thể mọi thứ trên thế giới đều phải nhượng bộ trước sự kiện tầm thường mà hoành tráng này.

Ba ngày trôi qua, những tin tức liên quan đều biến mất không dấu vết như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, tất cả học sinh đều mời thầy cô dùng bữa cùng nhau, trịnh trọng nói lời cảm ơn và lời tạm biệt cuối cùng.

Tỷ lệ trúng tuyển rất cao, có hơn chục học sinh nhận được lời mời từ các trường đại học nước ngoài và đang chuẩn bị mọi vấn đề liên quan đến việc du học.

Bữa cơm chia tay này thiếu chút nữa đã không tụ họp đông đủ mọi người, cuối cùng lớp trưởng và lớp phó học tập tốn công lôi kéo những tiểu tổ tông đang ở những nơi khác về kính rượu thầy cô.

Cậu bé bị cha mẹ quên chứng minh thư có kết quả thi tiếng Anh không tốt lắm, nhưng điểm tổng của cậu lại vượt qua điểm chuẩn nên cậu hữu kinh vô hiểm đậu vào trường đại học mà mình đã chọn.

Chàng trai có cha mẹ ngày nào cũng cãi vã, lúc đó quyết tâm đi du học thì lúc điền nguyện vọng lại chọn ở lại Bắc Kinh chăm sóc cha mẹ.

"Hai người họ quá hồ đồ rồi, em không thể đi quá xa." Cậu bé vẫn trưởng thành như cũ, trên người có mùi thuốc lá giống bố: "Giống như hai đứa nhỏ vậy, em phải ở lại dỗ dành hai người bọn họ sống cho tốt."

Còn ba của cậu học sinh có hoàn cảnh khó khăn cuối cùng đã cai rượu và tìm được việc làm, đến ngày con mình đi thi, ông còn mượn được xe của đồng nghiệp chở con mình đến trường.

Cậu bé làm bài thi rất tốt, khi nhìn thấy hai người thầy của mình, cậu bé lao tới như một con thỏ, vừa khóc vừa báo kết quả cho họ.

"Em thành công rồi, thầy Lục, thầy Bùi, em thi đậu đại học danh tiếng rồi!" Bùi Chước cười và xoa tóc cậu: "Thầy biết, em đã làm rất tốt, Đỗ Trọng."

Những đứa trẻ khác nhìn thấy cậu ôm thầy Bùi cũng chạy tới ôm lấy tất cả các giáo viên, hoàn toàn thả lỏng và nhõng nhẽo lần cuối.

Những người đã từng mắc sai lầm trong quá khứ, những người có tâm lý suy sụp và những người đã làm những điều ngu ngốc, dường như mọi thứ đều có thể bị xóa bỏ.

Bọn họ phải rời đi, mỗi người đi theo những hướng khác nhau, đi đến một tương lai tươi sáng và vô định.

Trong phòng riêng không có mùi khói thuốc, trên bàn bày đầy bát đ ĩa đủ kích cỡ, phụ huynh ở phòng riêng bên cạnh cũng đang chào hỏi và nâng ly.

Các học sinh lần lượt nâng cốc chúc mừng, tất cả đều mỉm cười vui vẻ.

Sau ba năm nỗ lực và mười hai năm học tập, cuối cùng họ cũng được trút bỏ gánh nặng nặng nề nhất, có thể thoải mái tận hưởng và sống một mùa hè hạnh phúc nhất trong lịch sử.

Thầy cô sợ uống say thất thố nên luôn dùng nước ngọt để thay thế.

Hôm nay thầy Tiểu Hoàng còn đưa vợ con đến, cô con gái nhỏ của y có đôi mắt tròn xoe, trong sáng vô cùng giống y.

Cô Trương đặc biệt cảm động, bất đắc dĩ lau nước mắt không ngừng, nói: "Mấy đứa các em bình thường thích tìm cách gây rắc rối cho tôi, nhưng bây giờ tôi làm sao cũng không nỡ buông tay...không muốn nhìn thấy các em rời đi."

Chủ nhiệm Hồ nâng ly rượu lên vỗ vai cô: "Thả lỏng đi! Còn chưa bắt đầu ăn đã buồn vậy rồi!"

"Thầy Bùi, Thầy Lục." Tất cả học sinh đứng dậy, nâng ly và nói: "Chúng em muốn mời hai thầy một ly."

Hai thầy là chủ nhiệm và phó chủ nhiệm tốt nhất chúng em từng gặp.

Hai thầy đã đồng hành với chúng em trong suốt hành trình này, cho chúng em vô số lời động viên và dạy bảo, dẫn dắt chúng em vượt qua quãng thời gian tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và dày vò nhất này.

Lục Lẫm rót cho mình một ly rượu trắng, Bùi Chước ở bên cạnh cười nói: "Rót cho tôi một ly nữa, tôi uống được."

Bọn học sinh bật cười: "Bùi suất ca thật tuyệt vời!"

"Thầy Lục hôm nay trông đẹp trai quá!"

Hai người tập trung nâng cốc chúc mừng học sinh, cùng nhau uống cạn ly rượu của mình.

"Thầy rất vui khi được gặp các em." Bùi Chước bị hơi nồng của rượu làm tê lưỡi, đỡ mép bàn, nói, "Lần thi này các em đều làm rất tốt, so với trước đây thành tích cũng tốt hơn nhiều."

"Thực ra thầy Lục cười rất nhiều, chỉ là xấu hổ mới không cho các em nhìn thấy."

"Hình như năm nay Lục trưởng quan cười nhiều hơn!" Hai mắt lớp trưởng sáng lên: "Từ khi thầy Bùi tới lớp chúng ta, tâm tình của thầy Lục tốt hơn nhiều."

"Ừ." Lục Lẫm thoải mái hơn, nở nụ cười đẹp trai, nói: "Nhờ có thầy Bùi mà lớp chúng ta mới có thể đến được ngày hôm nay."

Mọi người vui vẻ trở về trong đêm, trước khi thật sự chia tay còn hô hoán.

"Chờ chúng em trở lại thăm thầy nha! Thầy Lục ơi!"

"Em sẽ trở về! Bùi suất ca!"

Lục Lẫm và Bùi Chước đứng yên tại chỗ, nhìn họ đạp xe rồi biến mất ở cuối đường.

"Bọn trẻ có thể sẽ không trở về." Bùi Chước siết chặt tay hắn, nhỏ giọng nói.

"Qua thêm vài năm nữa, có lẽ chúng ta sẽ không còn nhớ tên của bọn trẻ nữa." Lục Lẫm chậm rãi gật đầu.

Bọn họ là những người canh gác được thời gian và trường học giữ lại, theo dõi từng đợt học sinh đến rồi thân quen đến mấy đi nữa cũng phải tiễn bọn họ rời đi.

Bọn họ đã quen với việc hằng năm cùng canh chừng một cánh đồng lúa mạch, cũng quen với sự ấm áp tự nhiên và buồn bã như vậy.

Thân phận giáo viên sẽ tạm thời biến mất trong thời gian mùa hè.

Rồi quay lại vào đầu mùa thu.

Tất cả bọn trẻ đều đã đi rồi.

Hai người đi bộ về nhà, đưa A Mao xuống tầng dưới đi dạo trong khu dân cư.

Chó đốm không biết vì sao bọn họ lại về muộn như vậy, nó chạy nhảy trong vườn, thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi hương nguyệt quế ven đường.

Bùi Chước không thích ly biệt, cũng không thích tống biệt (*), bây giờ nhìn thấy bọn trẻ đã đi xa, anh liền cảm thấy trống rỗng.

(*) Tống biệt: tiễn người đi xa

Họ đứng yên trong rừng cây, ngắm vầng trăng tròn sáng trên bầu trời rồi lại nhìn nhau dưới ánh trăng. "Anh hôn em đi." Bùi Chước nhẹ nhàng nói: "Em có chút buồn."

Lục Lẫm nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại của anh, hương rượu lan tỏa giữa hai đôi môi, có chút lạnh lẽo giống như màn đêm này.

"Đúng rồi, thầy Lục, em có một món quà tặng cho anh."

Hai người đưa A Mao về nhà, Bùi Chước vào phòng làm việc lấy ra một thứ, đưa nó đến trước mặt hắn.

Là mô hình tháp Eiffel trước kia.

Một mình anh tập hợp những phần nhỏ cuối cùng lại với nhau, còn lắp đặt đèn và pin gọn gàng.

Lục Lẫm không nghĩ anh còn có thể nhớ tới chuyện này, hắn đưa tay ôm lấy cả người và ngọn tháp, cúi đầu cẩn thận nhìn xem.

"Chúng ta có thể đưa cái này cho lứa học sinh mới đúng không?" Bùi Chước cười nói: "Sau này chúng ta sẽ dạy rất nhiều lớp, nhìn những đứa trẻ này lớn lên, làm giáo viên, làm người nhà của chúng."

Lục Lẫm nhìn anh sâu sắc.

"Thầy Bùi." Hắn thì thầm: "Vào ngày anh yêu em, anh cũng đã nghĩ tới chuyện này."

Bùi Chước mỉm cười và nói: "Thật trùng hợp, em cũng vậy."

"Thật ra... em đã thích anh từ lâu rồi." Anh siết chặt mô hình tháp Eiffel, cũng nắm chặt các đốt ngón tay của hắn.

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền cảm thấy người đàn ông này quá hấp dẫn, rất hợp với khẩu vị của em, em không được bỏ lỡ."

"Em không bỏ lỡ." Lục Lẫm mỉm cười và nói, "Anh cũng vậy." Lúc này họ đứng rất gần nhau.

Gần đến mức có thể ngửi thấy mùi nước hoa của nhau.

Tảo biển, gỗ hổ phách, cam Neroli.

Rượu Brandy, gỗ đàn hương, đậu Tonka.

Khi ánh mắt hai người giao hòa giây lát, người khác có thể cảm nhận được họ yêu nhau sâu sắc. Nhiệt độ cơ thể, hương thơm, khoảng cách, nhà, chó và những cảm giác im lặng và nóng bỏng. Mọi thứ đều rất chân thực, khiến lòng người ấm áp.

Họ nhắm mắt lại, lướt qua tháp Eiffel mà trao nhau nụ hôn.

Tựa như đang trao cho nhau sự vĩnh hằng.

"Đúng lúc mùa hè đang rảnh, chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi."

"Được, ngày mai liền đi."

== Chính văn hoàn ==

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi và ủng hộ, tôi yêu các bạn.