Nước Đổ Đầy Ly

Chương 36




Đàn ông có thể không cần, nhưng tiền thực sự không thể không cần.

Quả thực là lời vàng ngọc, nói rất có khí phách.

Tân Thiên Ngọc bị thuyết phục.

Túc Trung xác nhận với cậu thêm lần nữa: “Sau này chúng ta là vợ chồng hợp pháp…”

Lần này, Tân Thiên Ngọc không lảng tránh, có phần bất đắc dĩ nói: “Em hiểu.”

Mắt anh lập tức bừng sáng, như cún nhìn thấy bánh bao thịt.

Tân Thiên Ngọc lập tức đàn áp anh: “Nhưng chỉ là hôn nhân trên giấy tờ, chúng ta vẫn không quay lại!”

Ánh mắt anh lại ảm đạm, giống như cún cắn phải một cái bánh bao thịt giả.

Thế là, dưới sự cho phép của Tân Thiên Ngọc, tập đoàn thông cáo tin kết hôn của hai người.

Lúc trước tin đồn đồng tính của Tân Thiên Ngọc từng gây sóng gió, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, kết hôn rồi, ngược lại lại được tôn trọng. Có vẻ rất nhiều người cảm thấy một người dù xấu xa tới đâu, chỉ cần “kết hôn”, thì nên được tôn trọng. Huống chi, bộ phận PR cũng phối hợp dẫn dắt dư luận, khiến tiêu điểm “Tổng giám đốc tập đoàn giáo dục là đồng tính luyến” mờ nhạt, nhấn mạnh “Hai người đàn ông đẹp trai cao ráo giàu có kết hôn”. Vì vậy, trên cơ bản bình luận dưới tin kết hôn đều khá nhã nhặn:

Trên thế giới vốn có một số người có xu hướng tình dục khác với đa số, nhưng họ vẫn vất vả cần cù nỗ lực vì xã hội này. Người đồng tính luyến ái cũng giống chúng ta, cũng có quyền lợi sinh sống và phát triển trong xã hội này, đồng thời quyền lợi đó không nên bị định kiến xâm phạm.

Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp. Nếu pháp luật trong nước tán thành, chúng ta cũng nên chấp nhận!!

Cũng được mà, đâu có gì. Thích thì kết hôn thôi! Cư dân mạng đúng là rảnh thấy ớn!

Người ta trai tài trai sắc, tới lượt mấy kẻ yêu quái như mấy người phản đối?

Chỉ có mình tôi ngắm trai đẹp thui sao?



Tuy “kết hôn chớp nhoáng” rất đột ngột, nhưng dù sao “chuyện xấu” của Tân Thiên Ngọc và Túc Trung cũng từng lên hot search, rất nhiều người trong ngành đều không cảm thấy bất ngờ. Sau khi thông cáo tuyên bố, mọi người dồn dập gọi điện chúc mừng.

Trong đó, ngay cả Chu Phác cũng chúc Tân Thiên Ngọc tân hôn hạnh phúc.

Cậu rất ngạc nhiên, nói: “Lúc trước không phải mày không ủng hộ tao và Túc Trung sao?”

Chu Phác lại nói: “Hiện tại tao cũng chỉ có thể ủng hộ! Nếu không, chẳng lẽ mong mày ly hôn?”

Tân Thiên Ngọc cạn lời.

Sau đó Chu Châu cũng chúc mừng, cẩn thận hỏi thăm: “Sao kết hôn đột ngột thế? Rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”

Tân Thiên Ngọc mập mờ nói: “Bản thân anh cũng không rõ.”

Chu Châu yên lặng nửa giây, nói: “Có phải anh vẫn thích anh ta không?”

Trái tim cậu như ngừng đập, giây phút này nói không lên lời.

Không nhận được câu trả lời, Chu Châu than thở: “Kỳ thực cũng được, anh có thể đối mặt với tình cảm này lần nữa, đối với song phương đều có lợi.”

Nghe thấy Chu Châu nói thế, Tân Thiên Ngọc lại do do dự dự mở miệng: “Anh không cảm thấy anh có thể đối diện với tình cảm này một lần nữa.”

Chu Châu kinh ngạc, nói: “Không phải anh vẫn luôn quyết đoán sao? Tự nhiên trở nên sợ bóng sợ gió?”

Tân Thiên Ngọc cũng có chút thương cảm: Mỗi khi đối mặt với Túc Trung, mình cũng không còn là chính mình.

“Em cảm thấy…” Tân Thiên Ngọc do dự, “Nước đổ đi rồi thật sự có thể hốt lại sao?”

Chu Châu đáp: “Đừng quan tâm em cảm thấy thế nào, quan trọng là anh cảm thấy thế nào.”

Cho dù chuyện tình cảm rất phức tạp, nhưng tiền tài đúng là tiền tài.

Nếu Tân Thiên Ngọc và Túc Trung công bố tin kết hôn, đương nhiên phải ra vẻ “chồng chồng kiểu mẫu”, cho dù là vì tiền đi chăng nữa.

Ông sếp của m-global cũng rất khiếp sợ, nhưng vẫn bày tỏ chúc phúc, lại thêm một câu: “Cậu đúng là, chuyện lớn như vậy, cũng không báo trước với tôi một tiếng.”

Túc Trung nói: “Tại sao phải nói với ông? Ngay cả với SEC tôi cũng không báo trước.”

Ông sếp nuốt nước miếng, còn nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đoán e là ngay cả mẹ cậu cũng không báo trước đúng không.”

Túc Trung nói: “Quả thực.”

Trong nháy mắt ông sếp cảm thấy cân bằng hơn nhiều.

Sau khi ly hôn, Lâm Xuân Hồng một mình nuôi nấng Túc Trung, là một bà mẹ đơn thân. Túc Trung có thể trở thành phú ông trăm triệu, đương nhiên là niềm kiêu hãnh của bà.

Ban đầu, bà còn hết sức phấn khởi khoe khoang với hàng xóm, nhưng, lâu dần, bà bị đủ loại câu hỏi của hàng xóm “Con trai bà có tiền đồ như thế, sao không dẫn bà đi Mỹ” khiến cho phiền muộn bực bội.

Nhưng, Lâm Xuân Hồng coi trọng thể diện chỉ đành gân cổ trả lời: “Nước Mỹ có gì tốt? Tôi không thích. Tôi vẫn thích quê mình.”

“Cũng đúng! Nước mình rất tốt.” Hàng xóm tỏ vẻ đồng ý.

Lâm Xuân Hồng thoáng thở phào.

Không ngờ hàng xóm lại bắt đầu đặt câu hỏi bỏ mạng lần hai: “Sao con trai bà không quay về thăm bà?”

Nhắc tới chuyện này, quả thật Lâm Xuân Hồng suýt trụy tim.

Nếu nói nguyên nhân bắt đầu, thời gian phải lùi về thời điểm Túc Trung và Tân Thiên Ngọc mới chia tay không lâu.

Lâm Xuân Hồng biết Túc Trung và Tân Thiên Ngọc chia tay, bên người còn có thêm một Lý Lỵ Tư nữ tính tồn tại, Lâm Xuân Hồng vui mừng xiết bao. Vì vậy, bà nói bóng nói gió khuyên Túc Trung “cải tà quy chính”, bảo anh tìm bạn gái.

Túc Trung lại không hề xao động.

Tết Âm lịch, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Lâm Xuân Hồng, Túc Trung trở về nhà. Lâm Xuân Hồng nhắc lại chuyện cũ, không phải nói Túc Trung tìm bạn gái, thì cũng là nói con cái nhà ai đã kết hôn có con học tiểu học rồi, sao con không hiểu chuyện như thế.

Túc Trung vô cùng kiên định nói: “Con là đồng tính luyến, cả đời này không có khả năng kết hôn sinh con với phụ nữ.”

Lâm Xuân Hồng quả thực suýt bị tức chết, cuối cùng bùng lửa giận, mắng Túc Trung là biến thái, cũng nói: “Nếu con không sửa đổi, đời này đừng trở về cái nhà này nữa!”

Túc Trung nói: “Thì ra mẹ cảm thấy con như vậy là biến thái, con thực sự không ngờ xu hướng tình dục của con lại tạo thành quấy nhiễu lớn như vậy đối với mẹ. Xin lỗi, con sẽ không trở về nữa.”

Sau đó, Túc Trung bỏ đi.

Sau đó, không còn sau đó…

Điều duy nhất khiến bà không quá khổ sở là, Túc Trung vẫn định kỳ gửi tiền cho bà.

Từ nhỏ Lâm Xuân Hồng đã biết con mình không giống con người ta. Nhưng, bà làm mẹ đơn thân, phải làm việc nuôi con một mình, thực sự không có nhiều thời gian sức lực quan tâm vấn đề tâm lý con trẻ. Huống chi, chẳng mấy chốc bà phát hiện con mình có IQ vượt trội, năng lực học tập rất mạnh, bà không lo lắng tâm lý con trẻ, thậm chí còn rất tự tin kiêu ngạo. Khi giáo viên uyển chuyển nói Túc Trung có khả năng mắc vấn đề tâm lý, Lâm Xuân Hồng còn nói: “Con tôi là thiên tài, đương nhiên khác người!”

Giáo viên biết điều gật đầu nói phải, khen Túc Trung hơn người.

Nhưng cũng có giáo viên thành thật nói: “Nhưng cậu bé Túc Trung quả thực hơi khác thường…”

Lúc này, Lâm Xuân Hồng sẽ tức giận giậm chân: “Thầy có ý gì? Thầy cảm thấy con tôi có bệnh? Tôi thấy thầy mới có bệnh! Người thường như mấy người sao có thể hiểu thế giới của thiên tài? Thầy làm giáo viên sao có thể nói học sinh như vậy…”

Giáo viên cũng lập tức lùi lại, không dám nhiều lời.

Khi còn nhỏ, có đôi khi Túc Trung cũng hỏi Lâm Xuân Hồng: “Sao con dường như không nghe hiểu người khác nói gì?”

Lâm Xuân Hồng sẽ nói: “Không phải con không hiểu người khác, là người khác không hiểu con! Con là phượng hoàng, căn bản không cần để ý cách nhìn của gà rừng.”

Túc Trung là niềm kiêu hãnh của Lâm Xuân Hồng.

Túc Trung phải hoàn mỹ, bà tuyệt đối không thể thừa nhận Túc Trung có bất kỳ “tỳ vết nào”.

Túc Trung từng thử xin bà giúp đỡ, mãi mãi chỉ nhận được câu trả lời “Con là hoàn mỹ, con là tốt nhất, người khác không hiểu con, con chỉ cần nghĩ cho con là được rồi.”

Dần dà, Túc Trung cũng quen khép mình.

Càng ngày anh càng xa rời đám đông, biến thành một người phản ứng chậm chạp với thế giới bên ngoài tới mức gần như lạnh lùng.

Lâm Xuân Hồng lại cảm thấy như thế cũng chẳng sao, tốt nhất nên thế, bà và Túc Trung hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, Túc Trung không cần ai khác bước vào cuộc sống của anh. Túc Trung hoàn mỹ như vậy, căn bản không cần để ý tới suy nghĩ của người khác. Thậm chí Túc Trung có tư cách không coi ai ra gì, có thể không để ai vào mắt.

Mãi về sau, rất lâu về sau, Lâm Xuân Hồng mới phát hiện, “người khác”, cũng bao gồm chính bà.

Tin kết hôn của Túc Trung và Tân Thiên Ngọc, là bà đọc được trên bản tin.

Lâm Xuân Hồng như bị sét đánh.

Bà bỗng nhiên phát hiện, pháo đài mình vất vả khổ tâm xây dựng nhiều năm ầm ầm sụp đổ.

Bà cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho Túc Trung, nói muốn tới Mỹ tìm anh.

Túc Trung hỏi: “Mẹ không cảm thấy con là biến thái sao?”

Lâm Xuân Hồng nghẹn lời, bà không cảm thấy câu “biến thái” sẽ gây tổn thương cho anh. Vì vậy, bà chỉ hời hợt nói: “Không phải chỉ là nói lẫy thôi sao? Sao mẹ có thể thực sự cảm thấy con là biến thái? Con là con của mẹ. Con tha thứ cho mẹ được không?”

Túc Trung nói: “Được.”

Lâm Xuân Hồng yên tâm, còn nói: “Mẹ tới Mỹ tìm con nhé!!”

Túc Trung cũng đồng ý.

Anh cúp máy, xoay người đi vào phòng thay đồ, thay một bộ âu phục trắng như tuyết.

Lại nói tiếp, anh thường mặc vest trắng, cũng chỉ vì Tân Thiên Ngọc nói anh mặc như thế dễ nhìn, giống như thiên tiên hạ phàm.

Lúc đó Túc Trung còn nói: “Thiên tiên sao lại mặc âu phục?”

Tân Thiên Ngọc bị anh làm cạn lời, nhưng lúc đó cậu vẫn là kẻ hèn mọn, chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn, ngọt ngào trả lời: “Anh là thiên tiên, anh mặc gì, thiên tiên mặc thứ đó.”

Túc Trung thay xong trang phục, tới phòng khách khách sạn của cậu, tỏ ý: “Chủ tịch Tân sắp đến, chúng ta nên tới sân bay đón người.”

Tân Thiên Ngọc gật đầu, nói thật, sau khi “kết hôn”, cậu cũng cố gắng không mất tự nhiên với Túc Trung: “Vâng, đi thôi.”

Túc Trung bỗng nhiên giơ tay, ôm hông cậu.

Chạm vào hông cậu, khiến Túc Trung hoài niệm không gì sánh được.

“Anh…” Tân Thiên Ngọc khẽ run lên, muốn lùi lại.

Túc Trung lại dùng sức giữ lại: “CFO nói, chúng ta phải ân ái trước mặt người khác, càng ân ái giá cổ phiếu càng ổn định.”

“…” Tân Thiên Ngọc không có cách phản bác, nhưng cậu vẫn rất mất tự nhiên, đành nói, “Chúng ta chỉ làm dáng thôi, không phải thật sự ân ái.”

Túc Trung vốn đang vui vẻ vì được ôm hông cậu, nghe thấy Tân Thiên Ngọc nói vậy, lỗ tai lại tiu nghỉu cụp xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, anh hiểu.”

Vì chuyện niêm yết, không ít quản lý cấp cao cũng bay tới Mỹ, gặp mặt Tân Thiên Ngọc và Túc Trung.

Sau khi ông cụ tới, bèn cười nói: “Hai đứa cũng giấu giếm quá, kết hôn cũng không nói một tiếng?”

Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Bọn con ‘kết hôn chớp nhoáng’, nhất thời xúc động kết hôn ở Vegas.”

Tân Mộ cũng cười nói: “Tuổi trẻ bây giờ đều vậy, nóng đầu là làm liền, cũng không nghĩ nhiều.”

Ông cụ gật đầu, không nói gì.

Nhưng Tân Mộ và Tân Thiên Ngọc đều biết, trong lòng ông cụ có vướng mắc. Không vì gì khác, cũng chỉ vì khi Tân Thiên Ngọc và Túc Trung kết hôn, thì trở thành lợi ích nhóm, nhất trí hành động, uy hiếp đối với ông cụ cũng tăng lên nhiều.

Mà Tân Thiên Ngọc và Túc Trung đột nhiên công bố tin kết hôn, trước đó không tiết lộ tiếng gió, trong mắt ông cụ, thế là “cố ý giấu giếm”, vì để ông cụ lơ là cảnh giác.

Cậu Tân cũng mặc sức mách lẻo với ông cụ, nói trắng ra: “Vừa niêm yết đã kết hôn, lúc trước còn ra vẻ chia tay, đoán chừng là vì lừa dối cha lơ là cảnh giác. Nhưng hai người thật đúng là biết diễn, còn có thể giả vờ chia tay nhiều năm.”

Ông cụ ôn hòa nói: “Đừng nói linh tinh! Nào có ai giả vờ chia tay nhiều năm cho được?”

Cậu Tân không chịu bỏ qua: “Nếu họ thực sự chia tay, không có tình cảm, mà còn có thể kết hôn, thế thì càng đáng sợ, nhất định là vì quyền lợi!”

Ngoài miệng ông cụ nói “sao có thể”, trong lòng lại càng thêm kiêng dè.

Cậu Tân lại nói với Tân Thiên Ngọc: “Thu Thực cướp cơ hội niêm yết trong nước trước chúng ta, giá trị thị trường xấp xỉ 10 tỷ…”

“10 tỷ ở đâu ra?” Tân Mộ chen lời nói, “Chỉ có 9,6 tỷ!”

Cậu Tân lải nhải: “Thì xấp xỉ còn gì?”

“Kém 400 triệu mà gọi là xấp xỉ?” Tân Mộ không chịu bỏ qua, “Cậu bù thêm cho họ à?”

Cậu Tân hừ lạnh một tiếng, nói sang chuyện khác: “Tôi nhớ là, khi Tiểu Ngọc để m-global vào đầu tư đã từng thề son sắt, có thể khiến giá trị niêm yết của Ngọc Trác đạt 15 tỷ, không biết bây giờ còn tính hay không?”

Tân Thiên Ngọc lại cười nói: “Cháu nói cháu có lòng tin khiến giá trị niêm yết đạt 15 tỷ. Hiện tại cháu vẫn có lòng tin.”

“Lòng tin?” Cậu Tân trào phúng, “Lòng tin có thể mài ra ăn?”

“Lòng tin không thể mài ra ăn.” Tân Mộ liếc mắt, “Mấy câu vớ vẩn của cậu thì có thể mài ra ăn.”

Tân Thiên Ngọc nhìn cậu Tân và Tân Mộ đối chọi gay gắt, ông cụ thì giả vờ hiền lành phía sau, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: Rõ ràng là người một nhà, nhưng vì quyền lợi mà như nước với lửa.

Nhưng, đấu võ miệng giữa cậu Tân và Tân Mộ cũng chấm dứt rất nhanh, bởi sự thực thì vững vàng, con số là trực quan nhất, không biết lừa người.

Tập đoàn Ngọc Trác gõ chuông* lên sàn tại Sở giao dịch chứng khoán New York, ngày đầu phát hành giá cao nữa cao mãi*, cho tới lúc đóng cửa, giá cổ phiếu tăng thêm 16.31% so với giá phát hành, tổng giá trị thị trường đạt 17 tỷ (~ 59.5 nghìn tỷ VND), vượt xa con số 15 tỷ cam kết năm ấy, bỏ xa đối thủ Giáo dục Thu Thực mấy con phố.

(*) Là một nghi thức thể hiện ý chúc mừng một công ty lên sàn chứng khoán. Ở một số sở giao dịch chứng khoán, tiếng gõ chuông vang lên vào buổi sáng khi bắt đầu giao dịch và buổi tối khi kết thúc giao dịch. Nghi thức gõ chuông có tác dụng quan trọng đối với việc duy trì trật tự giao dịch, thể hiện khai trương, ngừng kinh doanh. Để đảm bảo toàn bộ sàn giao dịch đều có thể nghe thấy tiếng chuông, hiện tại nghi thức này được thay thế bằng chuông điện tử.

(*) 高开高走 Giá mở phiên giao dịch cao hơn giá đóng cửa hôm qua, theo thời gian, luôn tăng, xu hướng này được gọi là “cao nữa cao mãi”.

Cho dù ông cụ có vướng mắc trong lòng bao nhiêu, lúc này cũng vô cùng vui sướng khen ngợi Tân Thiên Ngọc và Túc Trung là “cháu hiền rể ngoan”, còn nói: “Sau này tập đoàn trông chờ vào hai đứa.”

Nói xong vẻ mặt cậu Tân ghen ghét, xen ngang: “Giai đoạn trước, Tiểu Mục cũng rất nỗ lực…”

Mấy lời ông cụ nói, vốn là để gây chia rẽ với Tân Tư Mục, bèn gật đầu, cho một cái tát lại thưởng một viên kẹo*: “Uhm, Tiểu Mục cũng là đứa trẻ ngoan.”

(*) Làm tổn thương đối phương vì lợi ích bản thân, lại dỗ ngon dỗ ngọt cầu xin đối phương tha thứ, từ đó nhận được lợi ích lớn hơn nữa, đồng thời khống chế đối phương.

Tân Tư Mục ôn hòa mỉm cười gật đầu, nói với Tân Thiên Ngọc: “Chúc mừng em.”

Tân Thiên Ngọc cũng cười nói: “Đều là người một nhà, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, chúc mừng gì chứ.”

Tiệc mừng kết thúc, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung cùng nhau rời khỏi – bởi vì họ là “chồng chồng”, cho nên phải nhất trí hành động, ít nhất trước mặt người ngoài thì phải vậy.

Sau khi lên xe, Túc Trung nói với Tân Thiên Ngọc: “Mẹ anh tới Mỹ, nói muốn tới thăm chúng ta, cùng ăn bữa cơm.”

Tân Thiên Ngọc nghe thấy mẹ Túc Trung muốn tới, âm thầm cảm thấy khó chịu, lại hỏi: “Anh có nói với mẹ anh chúng ta chỉ là chồng chồng bề ngoài không?”

“Chúng ta chỉ là chồng chồng bề ngoài thôi sao?” Túc Trung lắc đầu, “Chúng ta không phải. Anh đối với em là thật lòng.”

“…” Tân Thiên Ngọc nghẹn họng, “Nhưng chúng ta cũng đâu ngủ chung!”

“Em muốn ngủ chung sao?” Mắt Túc Trung sáng bừng.

“Em không phải, em không có.” Tân Thiên Ngọc lắc đầu như trống bỏi.

Cậu nghĩ tới phải gặp Lâm Xuân Hồng, đã cảm thấy rất phiền phức. Thật ra bản thân bà không đáng sợ, hỏng ở chỗ bà có thân phận “mẹ đơn thân một mình nuôi nấng Túc Trung”. Tân Thiên Ngọc chỉ đành than phiền với Chu Phác, Chu Châu: “Mấy đứa nói xem, mẹ Túc Trung qua đây, có cay nghiệt, tự cao tự đại như trước không?”

Chu Phác gật đầu: “Tao thấy 80% là có.”

“Hừ, đáng ghét.” Tân Thiên Ngọc thật tức giận.

Chu Châu ở bên cạnh nhíu mày: “Trước kia anh đối xử với mẹ Túc Trung như thế nào?”

“Anh á?” Tân Thiên Ngọc nói, “Trước kia anh đều nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ, em bảo anh nhẫn nhịn, anh cũng không làm được.”

Chu Phác gật đầu: “Đương nhiên! Mày là lá ngọc cành vàng, sao phải nhẫn nhịn! Khai cống* luôn đê!”

(*) Khai cống: thuật ngữ trong trò chơi mạt chược, thông qua tự sờ hoặc ăn mà có được toàn bộ 4 lá bài tẩy; khi thực hiện người chơi cần phải mở miệng tuyên bố thuật ngữ quy định, tức phải nói “khai cống”. (Mình không chơi mạt chược nên thực sự không hiểu lắm…)

“Thế thì không ổn lắm.” Tân Thiên Ngọc lắc đầu, “Dù sao người ta cũng là bậc cha chú, vỡ lở thì lại bị đàm tiếu.”

Chu Phác lại không đồng ý: “Mày vẫn còn để ý điều này?”

“Bây giờ tao là quản lý cấp cao của công ty đại chúng, phải giữ thể diện.” Tân Thiên Ngọc cảm thán thân bất do kỷ*.

(*) Không thể tự chi phối hành vi của mình.

Chu Phác đau đầu: “Chẳng lẽ hết cách với bà ta?”

“Cũng không phải.” Tân Thiên Ngọc ngồi thẳng lưng, “Chỉ có pháp thuật mới có thể đánh bại pháp thuật, chỉ có mẹ mới có thể đánh bại mẹ.”

Hai mắt Chu Châu tỏa sáng: “Anh muốn dẫn mẹ anh tới gặp bà ta?”

“Không sai! Anh là bậc con cháu, không tiện nói. Nhưng mẹ anh và bà ta ngang hàng, có thể nói thoải mái.” Tân Thiên Ngọc nói.

“Mày muốn đóng cửa thả mẹ?” Chu Phác nghe vậy kinh hãi, “Đây chẳng phải là ‘dùng đại bác đập muỗi, dùng AK đập kiến’ trong truyền thuyết?”