Nước Đổ Đầy Ly

Chương 33




Túc Trung có thể vừa mở miệng đã đắc tội toàn bộ hội đồng quản trị, là vì anh thực hiện cải cách chế độ, bổ thẳng một đao, hoàn toàn không lót đường.

Đầu tiên, anh mời một CFO mới tới quản lý tài vụ tập đoàn.

Tài vụ là vị trí vô cùng quan trọng, đám thân thích trong hội đồng quản trị vừa nghe đã căng da: “Sao có thể giao sổ sách cho người ngoài?”

Là công ty gia đình, vẫn hết sức nhạy cảm đối với tài vụ.

Tân Thiên Ngọc đã nhắc nhở, đương nhiên Tân Mộ sẽ đứng về phía Túc Trung. Bà bèn hòa giải: “Không phải nói CFO chỉ làm một năm sao? Ông ta phụ trách giúp chúng ta lên sàn, sau khi niêm yết thì sẽ đi.”

Đám thân thích vẫn không thể chấp nhận.

Cậu Tân thích đi ngược chiều nói đầu tiên: “Nói một năm thì là một năm sao?”

Tân Mộ nuốt nước miếng, nhưng Túc Trung lại mở miệng trước: “Một năm là một năm, lâu hơn thì mấy người cũng không mời nổi.”

“…” Tân Mộ cạn lời.

Cậu Tân sĩ diện, sao mà chịu được, vỗ bàn nói: “Có ý gì? Khinh người quá mức!”

“Dùng tiền chia hoa hồng mới có thể mời được ông ta. Tiền lương của tập đoàn mấy người căn bản không nỡ nhìn. Chờ dự án xong ông ta sẽ đi ngay, không chờ thêm một giây.” Túc Trung đàng hoàng nói.

Lời này rất rõ ràng, ý là: Người ta căn bản chướng mắt nhà mấy người, mấy người muốn người ta ở lại còn không được.

Tân Mộ ho khan một tiếng, nói: “Vậy ông ta đúng là một nhân tài!”

Túc Trung gật đầu: “Nếu như mấy người có thể tìm được một CFO* giỏi giao thiệp với SEC hơn ông ta, tôi cũng không còn gì để nói.”

(*) CFO (Chief Finance Officer): Giám đốc tài chính.

SEC cũng chính là Ủy ban Chứng khoán và Sàn giao dịch Mỹ. Muốn niêm yết tại Mỹ, không thể thiếu giao thiệp với SEC.

Vì thế, tập đoàn phải mời một CFO chuyên nghiệp cũng không phải chuyện đáng trách.

Túc Trung nói vô cùng có đạo lý, muốn niêm yết tại Mỹ, không tìm một CFO biết cách đối thoại với SEC là không được. Ông cụ cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi CFO lên đài, dứt khoát tiến hành cải cách, sa thải một đống thân thích, khiến ban giám đốc than trời than đất, ý kiến rất nhiều.

Nhưng ông cụ ngầm cho phép hành vi của Túc Trung và CFO, có Tân Mộ trợ giúp một bên, do đó dự án này vẫn có thể tiến triển.

Lúc trước, khi ông cụ tìm công ty tư vấn để xin ý kiến, công ty tốt thì không chịu nhận vụ của Ngọc Trác, là vì cảm thấy nội bộ Ngọc Trác quá hỗn loạn, đám thân thích tồn tại khiến công ty chìm trong nước đục, muốn niêm yết, phải cải cách hẳn hoi, thông thường các công ty tư vấn đều không muốn dây vào nước bẩn.

Túc Trung có thân phận như thế lại bằng lòng làm việc này, thật sự là rất nể mặt.

Mọi người miễn cưỡng, hoàn thành một số nghiệp vụ cải cách giai đoạn đầu.

Nhưng, vấn đề mới lại xuất hiện.

CFO gia nhập ban giám đốc, trong một cuộc họp cũng nêu ra: “Thành viên ban giám đốc của công ty chúng ta quá nhiều, thông thường trong ban giám đốc của công ty niêm yết, người nội bộ không nên vượt quá 1/3.”

Nói cách khác, người nội bộ trong ban giám đốc của Ngọc Trác quá nhiều, công ty niêm yết bình thường không có nhiều người nội bộ như vậy.

Câu này thực sự thổi bùng lửa giận của mấy người trong ban giám đốc: “Có ý gì? Đây là sản nghiệp của Tân gia chúng tôi, ban giám đốc đều là người họ Tân thì có vấn đề gì?”

“Nếu như mấy người không niêm yết, thì đúng là không có vấn đề.” CFO cũng là phái sắt đá, “Bởi người nội bộ trong ban giám đốc quá nhiều, ban giám đốc chỉ biết đỉnh lão đại ca, mà không phải phục vụ cổ đông.”

Nếu nói câu vừa rồi chỉ chọc giận đám thân thích trong ban giám đốc, hiện tại những lời này thực sự chọc giận cả ông cụ.

“Ban giám đốc chỉ biết đỉnh lão đại ca”, là có ý gì?

Lão đại ca là ai?

Chẳng phải là ông cụ sao?

Câu này của CFO khác gì nói, ban giám đốc không thể chỉ nghe lời ông cụ?

Ông cụ cũng phát cáu, bèn dung túng cho đám thân thích vây đánh CFO.

Đám cô dì chú bác trong ban giám đốc, mồm năm miệng mười, lít nha lít nhít mắng chửi vây quanh CFO, trong chốc lát CFO cũng khó chống đỡ.

Mắt thấy cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn, Túc Trung cầm kẹp hồ sơ, đập mạnh lên mặt bàn.

Mọi người bị giật mình, quay đầu nhìn anh.

Lúc Túc Trung không nói chuyện cả người lạnh lùng có gai, khí thế vô cùng bức người, cô dì chú bác nhất thời bị trấn áp.

Trong phòng họp chớp mắt an tĩnh, Túc Trung bèn chậm rãi mở miệng: “Đây chính là nguyên nhân các công ty tư vấn bỏ chạy, không chịu nhận case của mấy người. Bởi vì người nội bộ của mấy người quá đông, còn không nghe theo lời khuyên.”

Cậu Tân là người đầu tiên nhảy ra phản bác: “Tôi thấy cậu không thật lòng! Căn bản muốn thông qua bài xích thành viên gia tộc chúng tôi, để ‘cá mập trắng’ như cậu nuốt trôi công ty này!”

Túc Trung có cái tên “cá mập trắng”, cậu Tân vừa mới nghe ngóng được. Ông ta còn dùng cái tên này hù dọa không ít thân thích, nói Túc Trung trông nhã nhặn, nhưng thật ra là động vật ăn thịt, rất đáng sợ.

Đối mặt với chỉ trích của cậu Tân, Túc Trung nói: “Tôi không có.”

Cậu Tân cười nhạt: “Cậu nói không có thì là không có? Cậu chứng minh thế nào?”

Túc Trung nhìn đối phương: “Ông muốn tôi chứng minh thế nào?”

Cậu Tân thấy Túc Trung có ý nhượng bộ, bèn hếch cằm, nói: “Cậu giao cổ phần ra đây tôi sẽ tin! Giống như Tân Thiên Ngọc, chỉ lấy 1%, mọi người sẽ tin cậu trong sạch.”

Túc Trung nhíu mày: “Sao tôi phải bắt chước em ấy?”

Cậu Tân nghe Túc Trung từ chối, lập tức trở mặt chỉ vào mặt anh: “Xem đi, quả nhiên cậu rắp tâm hại người!”

Túc Trung lạnh lùng nhìn đối phương: “Có vẻ ông có sự hiểu lầm đối với thân phận của tôi. Tân Thiên Ngọc là cháu trai chủ tịch, nhưng tôi thì không. Tôi là nhà đầu tư, trên thực tế, tôi là mới đại gia ông.”

Cậu Tân ngẩn người, dường như không thể tưởng tượng nổi người văn nhã như Túc Trung lại có thể nói ra ba từ “đại gia ông*”.

(*) Đại gia ngươi: là một cách mắng người giống như “mẹ nó”.

Túc Trung lại có phong thái “bố đời” mười phần, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn gỗ cứng: “Mấy người muốn tôi chỉ giữ 1% cổ phần, vậy tôi cũng chỉ lấy ra 1% tiền. Mấy người còn có ý kiến, tôi rút vốn.”

Mọi người nghe vậy, gương mặt đều đỏ bừng, rất nhiều người không chịu nổi: “Cậu rút vốn thì rút vốn đi! Chúng tôi niêm yết là phát tài, ai cần đống tiền dơ bẩn của cậu?”

Đối mặt với mắng chửi Túc Trung không chút biểu cảm, chỉ quay đầu nhìn CFO.

CFO đứng lên, nói: “Mọi người có vẻ không rõ tình trạng tài chính của tập đoàn cho lắm? Nếu như không nhận được đầu tư, trong vòng ba tháng tập đoàn Ngọc Trác sẽ gặp phải mối nguy gián đoạn dòng tiền. Nếu mọi người có cách giúp tập đoàn Ngọc Trác niêm yết thành công trên thị trường tài chính trong vòng ba tháng, hoặc là tìm được một nhà đầu tư hào phóng hơn m-global, đúng là có thể bảo tôi và Túc Trung lập tức cút đi. Nếu không làm được, thì xin mấy người câm miệng.”

Mọi người thực sự rất muốn bảo Túc Trung cút đi, nhưng tất cả đều đỏ mặt lựa chọn câm miệng, cũng đồng loạt dùng ánh mắt cầu cứu ông cụ.

Chưa bao giờ ông cụ cảm thấy chán nản với đám thân thích vô dụng đến thế.

Cục diện lúc này rơi vào bế tắc, Tân Mộ ho khan một tiếng, cười nói: “Để tôi nói một câu công bằng, tôi thấy Túc Trung có ý tốt, không mưu tính gia sản chúng ta. Cậu ta thật lòng thật dạ muốn giúp chúng ta niêm yết.”

Mọi người đành thuận theo lời này gật đầu.

Nhưng cậu Tân vẫn gân cổ: “Phải không? Tôi vẫn còn nghi ngờ.”

Tân Mộ cũng không có sắc mặt tốt với cậu Tân, cười lạnh nói: “Giá trị con người của cậu ta đã hơn cậu không biết bao nhiêu lần, tốn sức với cậu, là mưu tính lấy cái chày gỗ* của cậu?”

(*) Ám chỉ người có đầu óc đơn giản, không biết lý lẽ.

Cậu Tân thẹn quá hóa giận: “Chị không nghe người khác gọi Túc Trung là ‘cá mập trắng’? Cá mập trắng đương nhiên phải ăn đám cá tôm nhỏ hơn nó, chẳng lẽ lại nuốt cá voi?”

Tân Mộ gật đầu, cười nói: “Đúng, cậu nói đúng. Túc Trung là cá mập, vậy cứ để m-global rút vốn, có lẽ tập đoàn chúng ta không chịu nổi ba tháng đã phá sản. Chỉ cần chúng ta nghèo như ăn xin là không sợ ai mưu tính tài sản của mình! Cậu nói có đúng không?”

Cậu Tân bị tức dậm chân.

Tân Tư Mục cũng nói: “Kỳ thực cháu cũng hiểu cho người ngoài làm thành viên ban giám đốc cũng là chuyện tốt. Cháu thấy thành viên nội bộ trong ban giám đốc của đa số các công ty niêm yết chỉ chiếm khoảng 1/3.”

Ngay cả Tân Tư Mục cũng nói vậy, cậu Tân trợn mắt, hoàn toàn không nói nên lời.

Tân Mộ nói: “Để cho công bằng, tôi sẽ là người đầu tiên rời khỏi ban giám đốc.”

Nếu Tân Mộ rời khỏi ban giám đốc, Tân Thiên Ngọc chỉ giữ 1% cổ phần, mọi người không có lập trường công kích hai mẹ con này nữa.

Cuối cùng, dưới sự áp lực của tiền bạc, ông cụ cũng đồng ý. Họ bàn bạc quyết định, nội bộ hội đồng quản trị chỉ còn lại ông cụ, Tân Thiên Ngọc và Tân Tư Mục. Bởi vì, pháp luật quy định CFO phải là thành viên hội đồng quản trị, cho nên có thêm CFO, ngoài ra, bên ngoài còn có Túc Trung và hai người bạn ông cụ mời tới. Chẳng khác nào, phần lớn thành viên hội đồng quản trị vẫn là người của ông cụ. Như vậy ông cụ mới có thể yên tâm.

Ở bên kia đại dương, Tân Thiên Ngọc vẫn còn dốc sức học tập MBA ở H Business School.

Chương trình học MBA năm thứ hai không căng thẳng như trước, nhưng cậu cũng không rảnh rỗi, bởi ngoại trừ bài vở và học tập, cậu còn phải để ý chuyện công ty.

Tân Mộ nói tiến triển với cậu, trong đầu Tân Thiên Ngọc toàn là dáng vẻ đàm phán của Túc Trung.

Lại nói tiếp, Tân Thiên Ngọc thực sự hoàn toàn không tưởng tượng nổi tình hình lúc ấy Túc Trung đàm phán theo phong cách nào.

Trong mắt cậu, Túc Trung là một người không am hiểu đàm phán.

Lúc ngầm giao du, Túc Trung vẫn không biết cách nói chuyện, nếu như Tân Thiên Ngọc nói muốn thứ gì, Túc Trung không hề nói nhảm lập tức đồng ý. Vì vậy, giữa họ không hề tồn tại tình trạng phải đàm phán thương lượng.

Nghĩ tới chuyện này, Tân Thiên Ngọc nằm trên giường, dần rơi vào mộng đẹp.

Giữa quảng trường tứ giác dưới tòa nhà có một chiếc đèn đường, mỗi lần Túc Trung đều đứng chờ cậu dưới ánh đèn.

Tân Thiên Ngọc nói: “Chỗ này rất lạnh. Anh có thể chờ trong cửa hàng tiện lợi.”

Túc Trung nói: “Nhưng đây là nơi bắt mắt nhất. Nếu không đứng ở đây, anh sợ em không nhìn thấy anh.”

Tân Thiên Ngọc mơ mơ màng màng, không biết mình đang làm gì, giây kế tiếp đã ôm lấy Túc Trung.

Cái ôm của anh ấm áp, giống như một tấm chăn được phơi khô dưới ánh mặt trời.

— Hóa ra, lại nằm mơ.

Tân Thiên Ngọc ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt đờ đẫn: Sao lại mơ tới Túc Trung?

Nhất định là do quá mệt, vừa học tập vừa làm việc, còn phải lo lắng Túc Trung EQ thấp không làm việc cho tốt.

Tân Thiên Ngọc mơ mơ màng màng, gần như híp mắt đi xuống lầu.

Giữa quảng trường tứ giác dưới tòa nhà có một chiếc đèn đường, Túc Trung đang đứng chờ cậu dưới ánh đèn.

Tân Thiên Ngọc nhìn thấy bóng dáng anh, theo bản năng cảm thấy đây là mơ, lầm bầm nói: “Sao lại tới nữa?”

Túc Trung gật đầu với cậu.

Tân Thiên Ngọc nhìn dáng vẻ Túc Trung “bám dai như đỉa”, bỗng nhiên tức giận, đá một cú về phía anh.

Túc Trung ngơ ngác.

Tân Thiên Ngọc cũng ngơ ngác.

Gió Bắc thổi vào mặt, Tân Thiên Ngọc rùng mình, tỉnh lại, mới phát hiện đây không phải là mơ.

Trên chiếc quần trắng của Túc Trung có dấu chân đen thùi lùi, là do Tân Thiên Ngọc vừa đá vào.

Nhưng anh không để ý, anh nói: “Xin lỗi.”

Tân Thiên Ngọc rất kinh ngạc: “Anh làm gì sai mà xin lỗi?”

“Anh cũng không biết.” Túc Trung nói, trên mặt là sự oan ức, “Cho nên tại sao em đá anh?”

Cậu không trả lời được.

Cậu vốn muốn hỏi anh, tại sao anh bỗng nhiên tới.

Nhưng đầu óc cậu xoay chuyển nhanh, chẳng mấy thì nghĩ đến, liệu Túc Trung có thể nói mấy câu như “Bởi vì anh rất nhớ em” “Anh muốn tới thăm em” buồn nôn khiến người ta mềm lòng hay không.

Đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, nhưng trong lòng ý thức được vài phần nguy hiểm, cảm thấy sự ảnh hưởng của Túc Trung đối với cậu càng lúc càng nhiều.

Cậu lùi lại nửa bước, trong lòng hạ quyết tâm, cho dù Túc Trung nói ra câu nào khiến người ta cảm động, cậu cũng không được tiếp chiêu, phải tàn nhẫn từ chối.

Sau khi hạ quyết tâm, Tân Thiên Ngọc xụ mặt nói: “Anh tới làm gì? Em phải tới thư viện, không rảnh tiếp anh. Anh nói gì cũng vô ích. Hôm nay em phải học bài.”

Túc Trung nói: “Bản cáo bạch* đã soạn xong rồi. Anh tới tìm em xem có cần chỉnh sửa gì không.”

(*) Bản cáo bạch là một tài liệu bắt buộc phải có trong hồ sơ đăng ký chào bán chứng khoán ra công chúng và hồ sơ niêm yết chứng khoán tại trung tâm giao dịch chứng khoán áp dụng cho các công ty có niêm yết cổ phiếu tại trung tâm giao dịch chứng khoán. Nội dung bản cáo bạch là công bố tất cả những thông tin của một công ty mà những thông tin đó có thể khiến cho các nhà đầu tư muốn hoặc không muốn mua cổ phiếu của công ty đó.

Tân Thiên Ngọc không gồng được nữa, ngượng ngùng nói: “Lên nhà rồi hẵng nói.”

Cho dù đã hạ quyết tâm bất kể Túc Trung nói gì cũng vô ích, nhưng vừa nói tới chuyện IPO, thì thực sự còn hữu hiệu hơn cả thánh chỉ. Thực sự không có cách nào.

Vừa lên lầu, Tân Thiên Ngọc vừa lẩm bẩm: “Sao phải chạy tới đây? Gửi qua mạng, trò chuyện online không được sao?”

“Bởi vì anh rất nhớ em.” Túc Trung nói, “Muốn tới thăm em.”

Nhất thời Tân Thiên Ngọc giống như bị trúng một mũi tên sau lưng, trái tim đập thình thịch: Hừ, sơ ý.