Nước Đổ Đầy Ly

Chương 18




So với Tân Tư Mục, Tân Thiên Ngọc đúng là người mới, cũng không có sức khống chế lớn như vậy đối với tập đoàn. Nhưng Tân Thiên Ngọc cũng có ưu thế của mình – trừ việc là đứa cháu trai được ông ngoại yêu thương nhất, cậu còn nắm giữ hai con át chủ bài: tiểu linh thông của tập đoàn –  Chu Phác và lão linh thông của tập đoàn – Tân Mộ. Có thể năng lực nghiệp vụ không ra sao nhưng hai người này rất giỏi xã giao, có thể trưng cầu ý kiến, càng khó có được là, tuy bình thường hai người này đều hùng hùng hổ hổ với Tân Thiên Ngọc, nhưng trong lòng đều hết sức tận tâm với cậu.

(*) Linh thông: linh hoạt, nhanh nhẹn.

Tân Thiên Ngọc nhờ hai người giúp cậu nghe ngóng, người có quan hệ tốt nhất với Tân Tư Mục trong Hiệp hội AA là ai.

Cậu vừa gửi tin nhắn trong nhóm, Tân Mộ đã lập tức trả lời: “Chu Phác không cần đi hỏi, cái này mẹ đã thăm dò cho con từ lâu rồi.”

Lời nói của Tân Mộ hết sức bình tĩnh, bình tĩnh hơi quá đà. Tân Thiên Ngọc bỗng có một suy đoán: “Chẳng lẽ mẹ đã biết Hiệp hội AA sẽ từ chối gặp con?”

“Đúng. Bà đây đã sớm biết.”

Tân Thiên Ngọc cũng không biết nên cảm thán “Không hổ là lão linh thông của tập đoàn chúng ta”, hay nên nói “Không hổ là mẹ ruột lòng dạ sắt đá của mình”.

Tân Mộ đã biết từ trước, vì chuyện sách lậu mà Hiệp hội AA sẽ gây khó dễ với Tân Thiên Ngọc. Nhưng Tân Mộ không ngăn cản việc cậu đi Mỹ.

Với năng lực của Tân Mộ, kỳ thực có thể giống lần kho hàng bị thanh tra, không đánh mà thắng, thay Tân Thiên Ngọc giải trừ mối nguy. Nhưng lần này, Tân Mộ không định làm như vậy.

Mãi tới khi Tân Thiên Ngọc nói xảy ra vấn đề, Tân Mộ mới không chút hoang mang giải đáp cho cậu. Bà quyết định, ván game này của Tân Thiên Ngọc, bà chỉ là một NPC* có trách nhiệm hướng dẫn, mà không phải là tool hack* giúp cậu chống đỡ mọi nguy hiểm và thương tổn.

(*) Non-player character là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những người quản trò hay trọng tài.

Tool hack là công cụ được sử dụng bởi những người chơi có kỹ năng kém nhưng lại muốn leo hạng nhanh mà không tốn sức.

Tân Mộ chỉ nói: “Con bé Tân Tư Mục và Rebecca – head of office New York AA… cũng chính là chủ nhiệm văn phòng có quan hệ rất tốt.”

“Quan hệ rất tốt?” Tân Thiên Ngọc suy tính trong đầu: Tân Tư Mục và Rebecca ở xa nhau, bình thường không có cách liên lạc nào khác, lại ít gặp mặt, sao có thể tới mức quan hệ rất tốt? Quan hệ tốt tới mức có thể giúp Tân Tư Mục tính kế cậu?

Trong đầu Tân Thiên Ngọc lập tức có suy đoán, cậu hỏi: “Chẳng lẽ Tân Tư Mục hối lộ Rebecca?”

Tân Mộ vô cùng hài lòng với đầu óc linh hoạt của Tân Thiên Ngọc, yên lặng gật đầu, nói: “Rất có thể, nhưng con bé Tân Tư Mục rất xảo quyệt, không để lại bằng chứng rõ ràng. Dù là mẹ cũng không thể bắt được nhược điểm của nó.”

Tân Thiên Ngọc yên lặng giây lát, hỏi Tân Mộ: “Mẹ, nếu là mẹ, mẹ sẽ giải quyết như thế nào?”

“Nếu là mẹ? Vậy thì chắc chắn sẽ dùng tiền để giải quyết. Tiền có thể giải quyết thì không phải là vấn đề.” Tân Mộ nói, “Nếu Rebecca có thể nhận của Tân Tư Mục, vậy cũng có thể nhận của mẹ.”

Tân Thiên Ngọc nở nụ cười: “Con cũng đoán mẹ sẽ nói vậy. Nhưng Rebecca có thể làm chủ nhiệm, vậy cũng không ngu ngốc, nhận tiền của con chẳng lẽ cô ta không sợ bị đàm tiếu? Dù sao, cô ta cũng quen biết Tân Tư Mục nhiều năm, mà với con thì căn bản không quen biết.”

“Đúng, con nói đúng, đây đúng là một vấn đề.” Tân Mộ đáp, “Thế nhưng, chỉ cần có đủ tiền, vấn đề này không còn là vấn đề.”

Tân Thiên Ngọc cười khổ: “Vâng, đó là mẹ, mẹ thật sự có tiền.”

Tân Mộ nói: “Tiền của mẹ chính là tiền của con.”

Đây có lẽ là cuộc nói chuyện ấm áp nhất giữa hai người.

Nhưng Tân Thiên Ngọc lại lắc đầu: “Nhưng con không định làm thế.”

“Tại sao?” Tân Mộ nói, “Sợ không trả nổi?”

“Trong mắt con, đưa tiền cho Rebecca là hành động não tàn. Tân Tư Mục bị tiền làm mờ mắt à.” Tân Thiên Ngọc nghiêm túc nói, “Hối lộ phải ngồi tù.”

“Con đúng là trẻ người non dạ.” Tân Mộ cười nhạt nói, “Nếu như con ở thương trường đủ lâu, thì sẽ biết, không bị nắm thóp thì không có tội.”

“Được rồi, vậy mẹ cứ coi con trai mẹ ngạo mạn đi!” Tân Thiên Ngọc cười, “Ăn nói khép nép đưa tiền cho một chủ nhiệm nho nhỏ để làm gì? Nếu thật sự muốn đưa tiền, phải đưa tới tay chủ tịch Hiệp hội con mới cam tâm tình nguyện.”

“Ha ha, đồ ba hoa.” Tân Mộ châm biếm.

Tuy rằng nói vậy, Tân Mộ cũng không áp đặt suy nghĩ của mình cho Tân Thiên Ngọc. Dường như bà muốn xem, nếu không dùng tiền Tân Thiên Ngọc sẽ giải quyết chuyện này trong vòng một tuần như thế nào.

Trong quán cà phê, Tân Thiên Ngọc gặp một người quen cũ hiện đang làm việc trong ngành ngân hàng.

Phải nói thêm, lúc trước Tân Thiên Ngọc đi du học Mỹ, cũng không phải chỉ để theo đuổi Túc Trung, cậu cũng quen được không ít bạn bè. Ngôi trường Tân Thiên Ngọc theo học tuy rằng bị Kevin coi thường, nhưng trong mắt người đời vẫn là “trường danh tiếng”, hoàn toàn không mất mặt. Bạn cùng lớp của cậu không ít người ở lại Mỹ, có nơi tốt để đi.

Tân Thiên Ngọc tìm bạn học cũ A Hiểu đi uống cà phê, hỏi hắn một số chuyện riêng của khách hàng. Hóa ra, chủ nhiệm AA tên Rebecca là khách hàng ở ngân hàng của A Hiểu. Tân Thiên Ngọc biết phía Tân Tư Mục rất khó xuống tay, cho nên quyết định điều tra từ phía Rebecca.

A Hiểu cũng không thể tiết lộ bao nhiêu tin tức cho Tân Thiên Ngọc, chỉ có thể nói cho cậu biết: “Ba tháng trước Rebecca tới vay mua một căn nhà ở Manhattan. Với tình trạng kinh tế của cô ta thì mua chỗ bất động sản này hơi quá sức. Tớ thấy, có lẽ khoản tiền đặt cọc không phải do cô ta chi trả, là người khác trả giúp. Có thể chuyện này liên quan tới hành vi hối lộ thương mại mà cậu nói.”

Tân Thiên Ngọc gật đầu, nói cảm ơn với A Hiểu.

Cậu đang định nói thêm, tiện đường đưa chút quà cho A Hiểu, lúc này lại nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu Ngọc?”

Nghe thấy hai từ “Tiểu Ngọc”, cơ thể Tân Thiên Ngọc hơi run lên, như có nước ấm thấm vào tim.

Giọng nói này, không thể nghe lầm, là Túc Trung.

Tân Thiên Ngọc kìm chế không liên lạc với Túc Trung, vậy nên, lâu rồi cậu không được nghe giọng anh. Thình lình trong không gian truyền tới tiếng gọi quen thuộc này, trái tim Tân Thiên Ngọc lập tức sống lại, nhảy nhót lung tung.

Cậu coi như đã hiểu, mình vẫn yêu Túc Trung chết đi được, cho dù giữa họ có ngăn cách những gì.

Bên cạnh Túc Trung đang đứng hai người, một chàng trai người Mỹ da trắng tóc nâu, và một cô gái Hoa kiều tóc nhuộm màu đỏ rượu. Tân Thiên Ngọc nhận ra cô gái này, chính là Lý Lỵ Tư. Còn chàng trai người Mỹ kia là Thomas, trợ lý của Túc Trung.

Tân Thiên Ngọc thực sự không ngờ sẽ tình cờ gặp Túc Trung ở đây – cùng với Lý Lỵ Tư.

Tình yêu bỗng nhiên sống lại trong đầu Tân Thiên Ngọc, phản ứng đầu tiên của cậu là: Mình trông có đẹp trai không? Mẹ kiếp, mấy ngày nay không được ngủ ngon, sắc mặt chắc chắn rất tệ! Nếu mà biết trước, nhất định phải đắp mặt nạ trước khi ra ngoài!

Lý Lỵ Tư phản ứng rất nhanh, lập tức đẩy đẩy vai Túc Trung, cười híp mắt nói: “Ồ, hóa ra đây chính là bạn trai người Trung của anh sao? Không ngờ đuổi theo tới tận nước Mỹ, anh cũng không nói với bọn em! Giấu giếm bọn em đến là khổ!”

Tân Thiên Ngọc vốn không có lòng dạ nào với chuyện của Túc Trung, ép buộc chính mình chuyên tâm làm việc. Nhưng, Lý Lỵ Tư trà xanh trước mặt cậu, cậu thực sự không thể không siết nắm đấm.

Túc Trung hơi giật mình nói: “Tôi cũng không biết em ấy tới…” Nói xong, Túc Trung yên lặng nhìn Tân Thiên Ngọc, ánh mắt hơi ngơ ngác, như đứa trẻ ngắm nhìn món đồ chơi trong tủ kính. Mỗi khi Túc Trung nhìn cậu như thế, Tân Thiên Ngọc đều cảm thấy cơ thể ấm áp như ngâm trong suối nước nóng, ánh mắt này của Túc Trung có thể khiến cậu có ảo giác được yêu, thực sự khiến người ta nghiện.

Tân Thiên Ngọc hơi tránh mắt, để khiến mình khỏi chìm đắm trong đó.

Động tác của cậu bị Lý Lỵ Tư nhạy cảm bắt được: Bạn trai của Túc Trung tới Mỹ không nói với anh, nhìn ánh mắt kia, xem ra là có chuyện.

Tân Thiên Ngọc cũng thấy ánh mắt hứng thú của Lý Lỵ Tư. Cho dù cậu và Túc Trung thực sự xảy ra vấn đề đi chăng nữa, cũng không bằng lòng để người ngoài chế giễu. Cậu bèn mím môi cười, phớt lờ Lý Lỵ Tư, đi tới khoác tay Túc Trung, cười nói: “Kinh hỉ* không?”

(*) Kinh ngạc + vui mừng.

Túc Trung vẫn còn hơi giật mình: “Kinh hỉ.”

Lý Lỵ Tư bị cho ăn bơ, trên mặt vẫn giữ nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép.

Tân Thiên Ngọc bèn tự giới thiệu: “Đây là bạn trai tớ, Túc Trung. Còn đây là bạn cùng lớp với em ngày trước, A Hiểu.”

Túc Tủng cũng giới thiệu Thomas và Lý Lỵ Tư.

Mấy người tiện tay trao đổi danh thiếp.

A Hiểu vừa nhận được danh thiếp của Túc Trung đã giật nảy: “Ngài, ngài là đối tác của m-global?”

Túc Trung khẽ vuốt cằm: “Đúng.”

“Tuổi trẻ như vậy đã trở thành đối tác, thật sự lợi hại!” Ánh mắt A Hiểu nhìn về phía Tân Thiên Ngọc cũng thêm vài phần kính phục, tựa như đang nói: Thằng nhóc cậu giỏi lắm, có thể tán đổ người yêu trâu bò như thế!

Nếu là khi trước, có lẽ Tân Thiên Ngọc sẽ cảm thấy rất tự hào, nhưng bây giờ thì chỉ khiến cậu thêm phần nhạy cảm yếu ớt.

Người khác khen Túc Trung giỏi giang, là thật sự cảm thấy anh giỏi.

Khi người khác khen Tân Thiên Ngọc giỏi giang, là khen ông ngoại cậu giỏi, mẹ cậu giỏi, bạn trai cậu giỏi, còn bản thân cậu, giỏi nhất là làm mình làm mẩy.

Lý Lỵ Tư thoạt nhìn rất nhiệt tình, ra sức khen Tân Thiên Ngọc: “Chẳng trách lão Túc nhớ thương cậu, tôi mà có bạn trai xinh đẹp như thế này thì cũng phải động lòng.”

Nếu không phải đã để ý tới hành động của Lý Lỵ Tư, có lẽ Tân Thiên Ngọc sẽ thật sự bị hoảng sợ, cho rằng cô ta thân thiện.

Lý Lỵ Tư lại đề nghị cùng đi uống vài ly, Tân Thiên Ngọc từ chối, chỉ nói: “Tôi tới đây có việc, lần sau nhé.”

Nói xong, Tân Thiên Ngọc cùng A Hiểu rời khỏi quán cà phê.

Trên đường về, A Hiểu vẫn còn lải nhải bên cạnh Tân Thiên Ngọc: “Bạn trai cậu là đối tác của m-global, còn đi đường vòng tìm tớ hỗ trợ làm gì?”

Tân Thiên Ngọc hỏi: “m-global có liên quan gì tới Hiệp hội AA?”

A Hiểu nói: “Cậu đang nói tới m-global đó. Nó có liên quan tới 99% kẻ có tiền ở Mỹ.”

Cho dù không có quan hệ trực tiếp thì cũng có quan hệ gián tiếp, cái này gọi là “sức mạnh của tư bản”.

Trong lòng Tân Thiên Ngọc lại trào dâng sự cố chấp: Cậu cực kỳ không muốn dựa vào Túc Trung, hoặc m-global.

Có lẽ sự tự ái mong manh dễ vỡ của cậu lại quấy phá rồi.

Tân Thiên Ngọc như đùa giỡn vỗ vai A Hiểu: “Sao nào? Cảm thấy tớ không được? Tớ trông giống kẻ ăn bám lắm à?”

A Hiểu phì cười, xua tay nói không phải, trong lòng lại nghĩ: Con ông cháu cha làm việc ở công ty gia đình thì cũng đừng xây dựng hình tượng “độc lập nỗ lực”.

Từ con đường của A Hiểu, Tân Thiên Ngọc biết được không ít tin tức của Rebecca, thậm chí ngay cả hóa đơn thẻ tín dụng của cô ta cũng lấy được. Mà hóa đơn của Rebecca khiến Tân Thiên Ngọc hết sức kinh ngạc. Thu nhập của cô ta không thấp, nhưng chi tiêu rất ít, có lẽ cô ta là một người keo kiệt.

Không tương xứng với chi tiêu ít ỏi là căn nhà ở Manhattan của cô ta.

Căn nhà ở Manhattan cũng không rẻ, Tân Thiên Ngọc và Chu Châu đứng ngoài cửa khu nhà của Rebecca, quan sát bốn phía, mặc dù nơi này không phải là Upper East Side*, nhưng cũng là tấc đất tấc vàng.

(*) Khu dân cư thượng lưu Upper East Side được biết đến với những cư dân giàu có, nhà hàng thú vị và cửa hàng thiết kế nằm dọc theo Đại lộ Madison.

Rebecca nhìn thấy Tân Thiên Ngọc và Chu Châu xuất hiện trước cửa nhà mình, cũng rất hoảng sợ: “Sao mấy người lại ở đây?” Chất giọng New York rõ rệt.

Chu Châu tiến lên dùng giọng tiếng Anh tiêu chuẩn tự giới thiệu, nhưng điều này hiển nhiên là thừa thãi, bởi vì Rebecca biết hai người họ, cũng tỏ vẻ ghét bỏ: “Y như bọn trộm, xin đừng xuất hiện trước cửa nhà tôi. Tôi phải báo cảnh sát.”

“Trộm?” Tân Thiên Ngọc không vui nhướng mày, “Xin hỏi tôi trộm cái gì?”

Rebecca cười nhạt: “Công ty của mấy người sử dụng sách lậu, cũng có khác gì trộm? Quả thực phát ớn.”

“Cô nói chúng tôi sử dụng sách lậu, có chứng cứ gì không?” Tân Thiên Ngọc nói, “Chuyện này vốn không có thực. Cô chỉ nghe tin đồn vớ vẩn mà đã tin.”

Trên thực tế, chuyện sách lậu cũng không bị các ban ngành liên quan bắt được, cho dù Giáo dục Thu Thực hay là Hiệp hội AA đều không có chứng cứ xác thực chứng minh chuyện này. Nhưng mà, Rebecca căn bản không cần chứng cứ xác thực, cô ta chỉ kiếm cớ gây khó dễ với Tân Thiên Ngọc. Chờ cậu đánh trống lui quân, Tân Tư Mục liền long trọng lên sân khấu. Rebecca có thể kịp quay đầu báo cáo, chuyện sách lậu đã được giải thích rõ ràng, chỉ là hiểu lầm, chúng ta và đoàn Ngọc Trác vẫn có thể tiếp tục tiến hành hợp tác.

Như vậy, Rebecca căn bản không phải trả giá gì cả, còn có thể được hời từ Tân Tư Mục, tội gì không làm?

Rebecca lên mặt với Tân Thiên Ngọc: “Mấy người mau đi đi, đừng có quấy rầy tôi. Nếu không, tôi báo cảnh sát liền.”

Tân Thiên Ngọc cười: “Vậy cô lợi dụng chức quyền nhận lợi ích bất chính, có nên báo cảnh sát hay không?”

Rebecca biến sắc: “Cậu nói cái gì? Đừng có vu khống!”

Rebecca cao giọng, nhưng điều đó càng phản ánh sự chột dạ của cô ta: Chẳng lẽ chuyện Tân Tư Mục hối lộ mình đã bị lộ? Không, không thể… Rõ ràng cô ta đã làm rất bí mật.

Tân Thiên Ngọc ngẩng đầu nhìn qua căn nhà, nói: “Căn nhà này tốt ghê ha, bình thường ngay cả nước khoáng cô còn không chịu mua, sao nỡ mua căn nhà này?”

“Tôi không hiểu ý cậu.” Rebecca nói một cách lạnh lùng, “Chính cậu làm việc không xong, lại tới đây lên án vu khống tôi, cho rằng tôi sẽ nhân nhượng sao? Căn hộ này do tôi tự mua, cậu có bằng chứng gì mà nói đây là lợi ích bất chính?”

“Quả thực không có bằng chứng.” Tân Thiên Ngọc nói xong, trong giọng nói cũng mang theo vài phần đáng tiếc.

Quả thực Tân Tư Mục che giấu rất tốt, không hề lộ ra dấu vết.

Rebecca yên lòng, chỉ nói: “Đương nhiên, bởi vì cây ngay không sợ chết đứng.”

“Nhưng nội thất trị giá 50 ngàn trong nhà cô thì sao?” Tân Thiên Ngọc ngẩng đầu nhìn Rebecca, “Còn tiền thuê giúp việc mỗi tháng nữa?”

Rebecca hồi hộp trong lòng: “Cậu, cậu đang nói gì?”

Tân Thiên Ngọc mỉm cười: “Chị họ và tôi là người một nhà, đều là người thông minh, quả thực rất khó công phá, nhưng cô thì khác, ngu xuẩn chết đi được, ngu không ai bằng. Tôi biết, nếu cô có thể sống thoải mái như vậy, nhưng lại chi tiêu dè xẻn như thế, trong đó nhất định có vấn đề.” Tân Thiên Ngọc kiểm tra hóa đơn của Rebecca, phát hiện chi tiêu của cô ta rất thấp, nhưng bình thường lại sống rất sĩ diện, trong này nhất định có vấn đề.

Quả nhiên, chẳng mấy Tân Thiên Ngọc đã phát hiện vấn đề ở đâu: “Nội thất cao cấp trong nhà cô, mua bằng chứng từ lưu thông* của nội thất văn phòng, dùng tiền của Hiệp hội AA. Còn giúp việc của cô, là nhân viên tạp vụ của công ty, cô dùng công việc để uy hiếp bà ấy, ép bà ấy phải làm giúp việc ngoài giờ cho cô.”

(*) Negotiable instrument: Chứng từ lưu thông/ Phiếu khoán có thể chuyển nhượng: Giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản hàng hoá (có hiệu lực khi có hoặc không có xác nhận) chuyển giao quyền sở hữu hợp pháp hàng hoá, tài sản cho người được chuyển nhượng.

Nghe Tân Thiên Ngọc nói thế, mặt mũi Rebecca trắng bệch.

Tân Thiên Ngọc cười khẩy: Cậu tin với nhân phẩm của Rebecca, chắc chắn không chỉ làm hai chuyện tệ hại này. Chỉ là cậu cũng không dư thời gian đi thăm dò, nắm giữ được hai chuyện này, lấy được chứng cứ, dùng để ép Rebecca nhượng bộ: “Đây là hóa đơn và ghi âm làm chứng của nhân viên tạp vụ, cùng với ghi âm làm chứng của nhân viên bán hàng nội thất. Nếu cô cần, họ cũng có thể tự mình tới làm chứng. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, cô cảm thấy tôi có nên báo cảnh sát hay không? Hay là báo cáo với Hiệp hội AA?”

Chuyện nội thất trị giá 50 ngàn và nhân viên tạp vụ nghe cũng chẳng lớn là bao, nhưng Hiệp hội AA không dễ dàng cho qua đối với hành vi này. Nếu như Tân Thiên Ngọc báo cáo chứng cứ đang nắm giữ, Rebecca chắc chắn sẽ mất việc, có thể còn phải đối mặt với khoản tiền nộp phạt kếch xù, thậm chí đen đủi hơn là vào tù.

Nghĩ tới những thứ đó, hai đầu gối Rebecca như nhũn ra, bình tĩnh nhìn Tân Thiên Ngọc, nuốt nước miếng: “Cậu, mời cậu vào nhà, chúng ta từ từ nói.”

Trước ngạo mạn sau cung kính, Rebecca đón Tân Thiên Ngọc và Chu Châu vào nhà, hết sức ân cần mà hầu hạ, còn đồng ý ngày mai sẽ trở về thúc đẩy thủ tục hợp đồng.

Tân Thiên Ngọc vô cùng đắc ý, trái tim cũng trở xuống bụng. Lúc này, Túc Trung gọi điện tới.

Thấy màn hình di động nhấp nháy tên Túc Trung, Tân Thiên Ngọc còn ngơ ngác: Đối với cậu, Túc Trung chủ động liên lạc thật sự là chuyện rất hiếm gặp.

Túc Trung hỏi cậu: “Có thời gian dự tiệc tối không?”

Tân Thiên Ngọc cảm thán: Cách nói chuyện của Túc Trung trước sau như một, vừa trực tiếp vừa đơn giản.

“Tiệc tối gì vậy?” Tân Thiên Ngọc hỏi.

Túc Trung nói: “Công ty tổ chức tiệc thương mại, thông thường đều dẫn người nhà tới tham dự.”

Tân Thiên Ngọc cười: “Em cũng coi như ‘người nhà’ của anh.” Nói xong, cậu bỗng nghĩ tới điều gì: “Nếu em không ở Mỹ, anh sẽ dẫn ai tới?” Vừa nói xong, cậu mất hứng tự vả: E là Lý Lỵ Tư, hỏi câu này đúng là tự làm khổ mình.

Túc Trung lại nói: “Em không ở đây, anh chỉ có một mình.”

Tân Thiên Ngọc ngơ ngác: “Cái gì?”

Túc Trung cho rằng cậu không nghe rõ, bèn lặp lại lần nữa: “Em không ở đây, anh chỉ có một mình.” Giọng điệu rất tự nhiên, tựa như đây chỉ là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu.

Có lẽ Túc Trung không nhạy bén trên phương diện xã giao, anh không dẫn ai tới tham dự, đơn độc sẽ phải chịu đựng nhiều ánh mắt khó hiểu, nhưng anh chẳng hề phát giác chuyện này. Vấn đề người khác nói xa nói gần, cũng không khiến anh coi trọng. Dù sao, đối phương cũng sẽ không cứng rắn yêu cầu anh: “Tới đây phải dẫn theo bạn!”

Vì vậy, Túc Trung thẳng thắn đi tiệc một mình, hoặc thi thoảng dẫn theo trợ lý, không hề cảm thấy có bất cứ vấn đề gì.

Nghĩ tới Túc Trung vẫn luôn đơn độc dự tiệc không dẫn theo ai, trái tim Tân Thiên Ngọc lập tức mềm nhũn: “Haizz, đi tiệc một mình có phải hơi kỳ quái không? Tìm người khác cũng được mà.”

“Tìm người khác mới là kỳ quái.” Túc Trung nói, “Chỉ em mới được.”

Vì những lời này của Túc Trung, gương mặt của Tân Thiên Ngọc nóng bừng, cả người như tên lửa tăng tốc xông thẳng tới địa chỉ mà Túc Trung gửi.