Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 50




Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…” Hoa hồng từ ngoài phòng vội vội vàng vàng tiến đến thấy Tạ Thanh Kiều đang uống trà, vội vàng đi đến bên cạnh nàng:

“Tứ thiếu gia rốt cục cùng tam phu nhân trở mặt, hiện tại đang ở chỗ đại phu nhân kêu la đây.”

“Phải không!” Tạ Thanh Kiều đặt chén trà trong tay xuống. Mới vừa muốn đến xem lại nghĩ tới Đường Hạo Dương, thôi người kia hiện tại hoàn toàn không cần nàng lo lắng, lúc này mang theo hoa hồng thẳng đến chỗ đại phu nhân.

“Chuyện này cũng không biết tại sao, Đại thiếu gia cũng giang lên, đại phu nhân bây giờ tình thế khó xử. Bất quá lão phu nhân bên kia còn không có phản ứng gì.”

Tạ Thanh Kiều ở bên cạnh nghe trong lòng âm thầm suy nghĩ:

“Đại ca chỉ sợ là từ trên người Tứ đệ thấy được bóng dáng chính mình trước kia cho nên phá lệ kiên trì. Nhưng cử động như vậy rơi vào người khác nhất là trong mắt tam phu nhân nhất định là ngăn cản tiền đồ của con trai nàng. Nếu tiếp tục nháo xuống chỉ sợ sẽ rơi vào lưỡng bại câu thương, như vậy ai sẽ lợi? Nhị phu nhân, nếu như Đường Hạo Dương không tốt, người thu lợi tuyệt đối là nhị phu nhân!”

Nghĩ đến nhị phu nhân, Tạ Thanh Kiều trong lòng liền rùng cả mình. Cái nữ nhân kia luôn niệm Phật quả thật ác độc như vậy sao? Nhưng cũng chỉ có nàng có thể làm được đến bước này. Nàng biết rõ Đại ca bị đại phu nhân quản giáo như thế nào, nàng quen thuộc tính cách của đại ca. Đồng dạng nàng cũng biết Đường Hạo Dương trước kia như thế nào. Cái người cố ý nói huyên thuyên, nhị phu nhân là ứng cử viên sáng giá.

Không lâu sau, Tạ Thanh Kiều cùng hoa hồng liền đến nơi của đại phu nhân. Tam phu nhân đang nộ khí đằng đằng ngồi ở trong ghế, mà Đường Hạo minh đứng ở bên cạnh Đường Hạo Nhiên cùng ngồi đối diện với tam phu nhân, đại phu nhân cái người hoà giải này ngồi ở chính giữa đang đau đầu xoa mi tâm.

Nhị phu nhân không có tới.

Tạ Thanh Kiều đáy lòng tự đánh giá, chỉ sợ Đường Hạo Dương cũng nghĩ đến người này chính là người nói huyên thuyên, không biết hắn sẽ có hành động gì đây?

“Đại thiếu gia, mặc dù con là cháu đích tôn con trai trưởng, nhưng ta là mẹ ruột của hạo minh, giáo dục con trai như thế nào ta nghĩ n không cần người khác tới nhúng tay!”

“Con là ca ca của hạo minh, dẫn hắn ra ngoài cũng là cho hắn tăng thêm kiến thức. Nam tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, cần gì câu nệ cứ ở một chỗ cuối cùng trở thành 1 tên mọt sách.”

Song phương mùi thuốc súng nồng đậm, mà ngay cả trong không khí đều có một tia giằng co. Tạ Thanh Kiều ngồi ở bên cạnh Vệ Tư Đình, ngoài ý muốn phát hiện nàng cùng Liễu Mạc Như quan hệ rất là hòa hợp. Tại lúc chính mình rời đi Đường phủ mấy ngày này, hai người này ngược lại chung đụng không sai. Chỉ sợ lúc này, đều là đứng bên tướng công mình.

“Hạo minh, cùng nương trở về!”

Tam phu nhân gặp Đường Hạo Nhiên nói không có kết quả, quả nhiên đối với Đường Hạo minh nói chỉ là giọng nói kia rất có điểm uy hiếp. Quả nhiên, Đường Hạo minh mặc dù không có nói gì nhưng mà yên lặng quay đầu, hiển nhiên không muốn để ý tới mẹ ruột của nó.

“Tỷ tỷ, mặc dù Hạo nhiên là đích tôn là con trai trưởng, nhưng muội là mẹ đẻ của Hạo minh, tự là tư cách giáo dục con trai của mình. Lại nói, muội cho nó tìm hiểu về đồ cổ, những thứ này đều là học vấn cùng quy củ lão tổ tông truyền xuống, chẳng lẽ muội sai sao?”

Đại phu nhân nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, đành phải nói chút ít lời an ủi. Chuyện như vậy đích xác là Đường Hạo Nhiên có điểm quá, nó mặc dù là ca của Hạo minh nhưng thủy chung là khác mẹ. Nếu chuyện như vậy đặt ở trên người Đường Hạo Dương thì dù sao nó và Hạo Dương đều là con trai của mình thì khác. Nhưng Hạo Dương đứa bé kia trước kia chưa bao giờ cho mình quan tâm, cho nên tam phu nhân cùng chuyện Đường Hạo minh chuyện như vậy đại phu nhân thật đúng là không có gặp qua.

Không khí đang cương một cái thanh âm nhu hòa chậm rãi nói đến êm như thanh tuyền:

“Tam phu nhân, có mấy lời Tư Đình suy nghĩ hồi lâu không biết có nên nói hay không.”

Đại phu nhân trong lòng sững sờ, mặc dù không biết Vệ Tư Đình trong hồ lô bán thuốc gì nhưng nó là vợ Hạo Nhiên nhất định là giúp đỡ nó, liền lặng yên đồng ý nó tiếp tục.

“Ba ngày trước là ngày sinh nhật của Tứ đệ mười hai tuổi, không biết tam phu nhân nhớ rõ không?”

Lời nói vừa ra, giống như roi đánh vào trong lòng tam phu nhân, nhưng vẫn như cũ nói:

“Bất quá chỉ là mười hai tuổi, đứa bé thì năm nào chả có ngày sinh nhật.”

“Nếu tam phu nhân cũng cho rằng Tứ đệ vẫn còn con nít, vì sao Tứ đệ chỉ là cùng hài tử đi chơi thứ mình thích sao lại không được đây?” Hỏi câu này thế nhưng chính là Liễu Mạc Như.

A ha ha, Tạ Thanh Kiều ánh mắt sáng lên, trò hay muốn diễn.

“Hừ, nó dầu gì cũng là Đường phủ Tứ thiếu gia, tại sao có thể cùng những đứa trẻ bình thường kia chứ, không có gì tốt cả!”

Vệ Tư Đình sớm đoán được như thế, không vội nói:

“Đúng là Tứ đệ đang cùng đứa bé bình thường kia chơi đùa sau đó lại viết một thiên du ký được tiên sinh rất là tán thưởng. Tam phu nhân, ngài biết không?”

Hạo minh viết du ký? Còn được tiên sinh tán thưởng? Tam phu nhân có chút ngồi không yên, nàng tựa hồ nhớ rõ hôm đó Hạo minh muốn đối với nàng nói cái gì, bất quá nàng lúc ấy nổi nóng chỉ lo khiển trách bỏ qua.

” Những thứ này cùng chuyện hạo minh những ngày này không đi học đường, không đi bác cổ hiên có quan hệ gì sao?”

“Có thể hạo minh cho dù đi học đường, đi bác cổ hiên. Tiên sinh, sư phụ đối với nó vẫn là tán thưởng, tam phu nhân ngài nhưng không biết lại không quan tâm con mình đi nơi nào làm cái gì sao?”

“Cho nó học thêm 1 chút có gì sai sao? Hạo minh không phải là hài tử nhà bình thường tương lai còn dài cũng không thể chơi bời lêu lổng khiến cho Đường phủ mất mặt!”

Tam phu nhân cùng hai vị đại tẩu biện luận tiến vào mức gay cấn lúc này một tiếng vỗ tay đập vang lên, mọi người ánh mắt tất cả rơi vào trong người liên tục im lặng không lên tiếng Tạ Thanh Kiều. Chỉ nghe nàng nói:

“Đúng vậy, cho hạo minh học thêm chút về đồ cổ thật không tốt sao? Con cảm thấy được tam phu nhân rất có lý.”

“Thanh Kiều!” Đại phu nhân thấp giọng quát lớn, nha đầu kia trong ngày thường rất ngoan ngoãn, lúc này loạn gì vậy. Tam phu nhân thấy có người ủng hộ mình lúc này sức lực thêm không ít:

“Vẫn là Thanh Kiều hiểu ta.”

Ba người kia tất cả không rõ chuyện gì nhìn nàng, Đường Hạo Nhiên lại càng vẻ mặt mờ mịt, đây mới thật là Tam đệ muội hắn biết sao?

“Hài tử ở Đường phủ vốn là so với những hài tử khác khác nhau, tại sao có thể thua ở điểm bắt đầu chứ!”

” Thanh Kiều quả biết lòng ta.” Lúc này tam phu nhân giống như trông thấy tri âm, còn thiếu lôi kéo Tạ Thanh Kiều cùng nhảy một điệu.

“Chỉ là không biết điểm khởi này sẽ giới hạn ở nơi nào đây?” Tạ Thanh Kiều buồn rầu rơi vào trầm tư, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tam phu nhân.

“Nếu như không có giới hạn, vậy cái khởi điểm còn có ý nghĩa sao?”

Tam phu nhân cứng họng, không nghĩ tới Tạ Thanh Kiều rõ ràng ở đây chơi nàng!

“Ta chỉ thấy đối với nó rất tốt.”

Tạ Thanh Kiều đáy lòng thở dài, rốt cục, tam phu nhân nói ra 1 câu mà trở thành chân lí của các ông bố, bà mẹ.

Cả nhà im ắng một mảnh, rốt cục qua một lúc lâu liên tục trầm mặc Đường Hạo minh đi ra, mọi người có chút giật mình. Chỉ nghe nó nói:

“Đúng là con không thích. Con thích cưỡi ngựa, thích câu cá, thích luyện chữ. Con không thích đồ cổ, con ghét học những thứ kia! Nương căn bản cũng không phải là muốn tốt với con, con được khen ngợi nương cũng không có khích lệ, nhưng chỉ cần con có cái gì làm sai thì nương lại luôn khiển trách con! Con không phải là Tam ca, không có thông minh như Tam ca . Nhưng thật trên đời này có mấy người thông minh như vậy chứ?”

Đường Hạo minh tự nói không thèm để ý chung quanh đã một mảnh yên lặng. Đường Hạo Nhiên nghe không ngừng gật đầu, những thứ này đều là trong lòng hắn luôn nghĩ nhưng lại không dám đối với mẹ ruột của mình nói. Hắn bị đủ rồi, chịu đủ rồi khi cùng người khác so sánh, chịu đủ khi không bằng người khác sẽ phải bị mắng phạt. Cho nên đợi hắn lớn lên chuyện thứ nhất chính là thoát đi cái chỗ này, đi càng xa càng tốt!

“Nương tốt với con, nhưng lại khiến cho con cảm giác mình là một con chó. Thích liền chọc hai cái, mất hứng liền tùy ý mắng. Nhưng con không phải là chó, con là người…”

Tam phu nhân bị Đường Hạo minh nói lời chắc nịch kia làm cho hoàn toàn giật mình, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới con trai luôn luôn nghe lời có thể cố chấp như vậy.

Cho đến khi đi ra khỏi chỗ đại phu nhân, Liễu Mạc Như tại bên tai nàng nói thầm vài câu, tam phu nhân mặt liền biến sắc lại thay đổi, liền nói ngay:

“Ta sẽ cẩn thận ngẫm lại, Hạo minh… Phiền toái các con chiếu cố rồi.”

“Đại tẩu rốt cuộc nói cái gì?” Tạ Thanh Kiều rất là buồn bực. Chỉ nghe Vệ Tư Đình nhẹ giọng nói:

“Ta đoán tám phần là nếu tam phu nhân tiếp tục quyết giữ ý của mình chỉ sợ Đường Hạo minh sẽ trở thành Đại ca thứ hai…”

Tạ Thanh Kiều lập tức hiểu, Đại ca thứ hai… Một năm về nhà không hơn hai lần! Tặc tặc, chiêu này thật tốt dùng, Đường Hạo Minh rõ là thành điểm chí mạng của tam phu nhân, nếu là biến thành Đại ca đồng dạng kia không thể nghi ngờ là muốn mạng của tam phu nhân. Đột nhiên nghĩ đến, bộ dáng như vậy bố trí Đại ca giống như rất không hiền hậu, Tạ Thanh Kiều thẹn thùng sờ sờ mũi, ha ha, dù sao Đại ca đại nhân sẽ không chấp.

Đang khi Tạ Thanh Kiều g cùng Vệ Tư Đình trò chuyện, Lâm Mặc lâm đại nhân đang ở trên đường đi bộ. Đi bộ đi bộ liền thuận tiện trượt đến rượu, lại thuận tiện “Vô tình gặp gỡ” Đường gia Nhị gia Đường Hạo xa đang uống rượu buồn bực.

Đường Hạo xa mắt nhìn Lâm Mặc đối diện không chút khách khí, cái gì cũng không nói tiếp tục buồn bực uống rượu của mình. Chỉ là không biết tại sao cùng với Lâm Mặc hàn huyên, lại không biết tại sao cùng hàn huyên tới cái cọc hiểu lầm trước kia.

“Đường huynh ngược lại là người sảng khoái, bất quá sự kiện kia Lâm mỗ ta cũng có thiếu sót, cần phải lúc này cáo huynh đó là một âm mưu.”

Đường Hạo xa xua tay: “Ta là người như vậy, vĩnh viễn đều chỉ có thấy được trước mắt, Lâm huynh không cần để ý.”

Lâm Mặc cùng hắn hàn huyên một hồi lâu, cho đến khi hai người cùng nhau ôm lấy vai, trong tay lắc bình rượu nghênh ngang đi ở trên đường.

Lúc này Lâm Mặc mới hiểu được, thì ra là vị Đường phủ Nhị thiếu gia này tửu lượng thực không lớn. Say liền thích lôi kéo người ca hát, hát liền hát còn chạy quanh.

“Ta con mẹ nó chính là phế vật! Mười phần phế vật!” Đường Hạo

xa hộc mùi rượu:

“Ta thực ao ước được như Mộ đại ca, muốn đi thì đi, muốn ở lại liền ở, thực mẹ nó rất khoái hoạt!”

Lâm Mặc có thể khẳng định Đường Hạo xa đã hoàn toàn say, bởi vì công tử trong ngày thường khiêm tốn tuyệt đối sẽ không ra nói ra lời này.

“Vậy huynh đệ đi đi, chân ngươi trên người mình không có người nào ngăn đón huynh đệ!” Lâm Mặc quát tới.

Mới vừa rồi còn nghĩa khí hào hùng giờ đã nhất thời trút giận, lẩm bẩm nói:

“Ha ha, vậy cũng được… dứt khoát. Chỉ tiếc, ta không có 1 người mẹ như vậy.”

“Ta nhớ được khuê danh của nhị phu nhân tên là Hầu Chi Tình, là tài nữ đại thương nhân hầu hứng.”

Đường Hạo xa sững sờ, vừa rồi bộ dáng say rượu hồn nhiên biến mất:

“Làm sao huynh đệ biết?”

Lâm Mặc ngáp một cái: “Bất quá kết hợp với tuoir của nhị phu nhân ở vài năm đó các phu nhân của Hầu hứng tài giống như không có sinh ra được.”

“Huynh đệ còn biết những gì?”

Lâm Mặc vô ý cười cười, từ phản ứng của Đường Hạo xa đến nhị phu nhân quả nhiên không phải là nữ nhi của hầu hứng tài, kia phụ thân của bà ta chỉ sợ là vị đại nhân kia.

“Ta còn biết, theo như ta hướng lệ cũ gia quyến tội thần nếu có thể tránh thoát mười năm thì được phán vô tội. Chỉ nếu không có ai cố ý tố giác Hình bộ cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Dù sao vụ án vào mười năm trước liền xong, chỉ nếu không có gì trọng đại, nha môn không có người nào sẽ có tinh lực tái thẩm một lần như vậy.”

Đường Hạo xa cười khổ một tiếng: “Thôi làm sao huynh lại tra. Kỳ thật ta thường nghĩ nếu như có người thật có thể để cho nương ta dừng tay, cũng là làm việc thiện.”

“Hầu hứng tài?” Tạ Thanh Kiều không rõ chuyện gì nhìn Đường Hạo Dương:

“Không phải là phụ thân của nhị phu nhân sao?” Chính mình năm ngày trước mới nhớ nhị phu nhân đã hắn thỉnh thái y cho Đường Hạo Dương, hắn nhanh như vậy liền bắt đầu đối chiếu. Tạ Thanh Kiều đáy lòng âm thầm bội phục.

“Chỉ sợ không phải.” Đường Hạo Dương khẽ chau mày:

“Ít nhất không phải là hầu phủ, nếu không số tuổi không giống.”

“Vậy chàng hoài nghi cha nhị phu nhân là ai?”

Đường Hạo Dương thở dài: “Bây giờ còn không thể xác định.” Dù sao vụ án rất xưa như vậy, nếu như không có hồ sơ nha môn biết được chân tướng thật sự là quá khó khăn.

“Ta hôm nay một ngày cũng không thấy chàng ở đây, nàng đi đâu?”

“Lão phu nhân chỗ đó, cùng bà nói chuyện phiếm ấy.”

Là cùng bà mưu tính cái gì. Tạ Thanh Kiều đáy lòng thầm nghĩ, hai con hồ ly gom góp một chỗ cũng không biết ai xui xẻo . Đường Hạo Dương gặp người trước mắt kia trong chốc lát nhíu mày trong chốc lát vẻ nổi giận đột nhiên trong đầu thoáng hiện qua một nháy rất muốn bắt lấy lại rồi lập tức chạy đi. Giống như hình như là hắn trước kia lúc mơ hồ phạm lỗi, sau đó bị Tạ Thanh Kiều tự mình ôm trở lại phạt chép gia quy?

Đường Hạo Dương xoa xoa mi tâm, gần đây luôn có chút ít đoạn hình ảnh ngắn hiện trong đầu nhưng không cách nào nối thành một cái. Bất quá hắn hôm nay đi tìm lão phu nhân muốn danh sách lão ma ma trong phủ, cũng cùng vài cái danh sách lão ma ma lão phu nhân yên tâm lấy

Khi tất cả mọi người tiến hành tra rốt cục làm cho hắn bắt lấy một chân tướng Lý má má nhị bên cạnh phu nhân. Không nghĩ tới trước kia còn chịu trách nhiệm dạy bảo nha hoàn mới mà Hạnh mai chính là cho lão ma ma đó chỉ dạy.