Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam)

Chương 4




Mạnh Hành Chu cầm mũ lên, giơ tay phủi bụi, cổ tay áo bị anh xắn đến khuỷ tay, ngón tay hon dài, khớp xương hữu lực, làn da có thể nhìn thấy đường mạch máu, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra rõ ràng.

Hạ Tang Tử phản ứng chậm, một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói được, "Anh...."

Ánh mắt Mạnh Hành Chu nhàn nhạt lướt qua Hạ Tang Tử.

Hạ Tang Tử cảm thấy, giờ phút này nói gì cũng đều không thích hợp, đơn giản gục đầu xuống, không hề nói chuyện.

Mạnh Hành Chu phủi sạch bụi trên mũ, giống như chính mình đội mũ ngày thường vậy, đôi tay giữ hai sườn nón, trịnh trọng đội lên cho cô. Đầu ngón tay chạm đến đuôi tóc của cô, Mạnh Hành Chu dừng một giây, đốt ngón tay hơi thu lại, không quá tự nhiên thu về.

Mặc dù hai người chưa nói với nhau câu nào, nhưng trong mắt người khác, thế nào cũng cảm thấy hai người có vấn đề.

Sở Ninh và Mạnh Hành Chu cùng trường, tất nhiên biết anh, nhận thấy chính mình bị làm lơ, cô nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí khác xa một trời một vực như vừa rồi, "Hành Chu, không phải cậu huấn luyện khoa lâm sàng sao?"

Mặt mày Hành Chu khó che giấu lãnh đạm, anh không muốn trả lời, tầm mắt từ tóc Hạ Tang Tử nhìn qua, thanh âm lạnh lùng trong nháy mắt, hiện lên một cỗ tàn nhẫn.

"Tóc cô ấy từ nhỏ đến lớn đều là xoăn tự nhiên." Anh nói với Sở Ninh.

Bả vai Hạ Tang Tử nhẹ nhàng run lên, cả người đứng sững ở đó, ngẩng đầu lên, mắt mắt kinh ngạc, nhìn sườn mặt anh.

Sở Ninh bị ánh mắt của Mạnh Hành Chu doạ sợ, trong thời gian ngắn, quên luôn chính mình muốn nói gì.

"Tôi chứng minh cho cô ấy."

Nói xong, Mạnh Hành Chu nắm cổ tay Hạ Tang Tử, kéo cô tới trước mắt, một tay khác đè bả vai của cô, không tiếng động đem cô vào lãnh địa của mình.

Thanh âm của anh lạnh nhạt, không mang theo cảm tình: "Cô xin lỗi đi."

Khu vực lúc này, đội ngũ huấn luyện không ít, ít thì cũng có bốn năm tổ, đều là học sinh Quốc Phòng Đại.

Hai vị huấn luyện viên ngày đầu tiên đã đối chọi gay gắt. Làm cho mấy sinh viên mới ghé mắt nhìn lại đây, có người gan lớn, còn thì thầm nói nhỏ.

Thấy không khí hai người bạn cùng trường không đúng lắm, cắt đứt việc xem chuyện vui của tổ mình, mặt khác hạ mệnh lệnh không phải chạy bộ thì là bước đều, đều đánh gãy hứng thú xem diễn của mọi người.

Mạnh Hành Chu hướng dẫn khoa lâm sàng, nam sinh chiếm đa số, tuy nói không có bát quái như nữ sinh, nhưng cũng là hiếu kì.

Cảm nhận được cảm xúc dao động của đội mình, Mạnh Hành Chu phân tâm, quay đầu liếc mắt một cái, cũng chưa nói gì đã làm cả đội trong nháy mắt thành thật không ít.

Ánh mắt cả đám nhìn thẳng phía trước, không dám tò mò nữa, toàn tâm toàn ý đứng nghiêm.

Mà Sở Ninh bên này, phỏng chừng mọi người xem cô là nữ, trước mắt lại không chiếm được ưu thế, ánh mắt đánh giá cũng không có thiện ý.

Vốn dĩ Mạnh Hành Chu lại đây chất vấn cô, cũng đã mất hết mặt mũi, hiện tại còn bị sinh viên mới mình hướng dẫn xem thường, tâm tình Sở Ninh bộc phát, tức giận quay đầu nói, "Theo khẩu lệnh, cả đội quay bên phải."

Kết quả giọng bị lạc, cũng có mấy người không nghe theo.

Sở Ninh thiếu chút nữa tức điên, thanh âm lạnh thấu xướng, quát: "Nghe không rõ sao? Tôi nói cả đội quay bên phải, không nghe lời tôi nói sao, toàn bộ thành tích quân huấn đều không qua."

Hai chữ không qua tương đối có tính uy hiếp, cả đám nghe theo lệnh của cô, chỉnh tề quay phải, sau đó còn nghe thanh âm lạnh hơn, "Chạy 20 vòng quanh sân thể dục."

Cả đám: "....."

Ngại tính mang thù của Sở Ninh, lần này không ai dám oán giận. Chỉ là cảm xúc đều viết trên mặt, bước chân đều phảng phất mang theo oán niệm rất nặng.

Nhìn thấy cả đội đã đi xa, Sở Ninh thu liễm cảm xúc, giống như người vừa rồi không phải cô ra, cười nhìn Mạnh Hành Chu: "Là xoăn tự nhiên thì không việc gì, tớ không cố ý khó xử cô ý, chỉ là kỷ luật của quân đội, ai đều phải tuân theo, điểm này, cậu có thể hiểu, đúng không?"

Hạ Tang Tử đứng gần Mạnh Hành Chu, rõ ràng nghe thấy anh hừ một tiếng, rất nhỏ, cứ như là thở vậy.

Cô không biết Sở Ninh có nghe thấy không, chỉ là cảm giác, người phía sau, thân khí càng ngày càng lạnh.

Hạ Tang Tử không cần quay đầu lại cũng có thể biết, trong mắt Mạnh Hành Chu bây giờ có bao nhiêu thúi.

Sở Ninh khốn quẩn, cũng sẽ cho chính mình một bậc thang leo xuống. Liếc mắt nhìn về phái Hạ Tang Tử, không làm khó dễ như trước nữa, nhìn giống như một huấn luyện viên quan tâm hậu bối vậy, "Vừa rồi hiểu lầm em rồi, cho chị xin lỗi, chúng ta còn gặp nhau một tháng, việc nhỏ này không cần để trong lòng, đúng không?"

Trong đầu Hạ Tang Tử chạy qua vô số ý niệm, không biết vì sao, cô cẩn thận quay đầu, liếc mắt nhìn Mạnh Hành Chu một cái, làm như đang hỏi ý tứ của anh.

Mặt của Mạnh Hành Chu vẫn thối như vậy, lúc bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tang Tử cảm thấy áp lực trên vai mình hơi nặng, tinh tế mà xem, chính là ý tứ chống lưng bên trong.

Hạ Tang Tử không chút nghi ngờ, nếu giờ này cô tuỳ hứng một chút, không nhận lời xin lỗi của Sở Ninh, giây tiếp theo nói không chừng, Mạnh Hành Chu còn nói mấy lời khó nghe hơn nữa.

Ôn tồn lễ độ, một vừa hai phải, mọi việc đều chừa đường lui, những thứ này đều không dùng trên người Mạnh Hành Chu được.

Từ lần đầu gặp anh, Hạ Tang Tử đã biết, con người này cuồng vọng tự phụ, một thân đều là cốt cách cao ngạo. Cứ việc mấy năm trôi qua, tính cao ngạo có chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng đã là thấm vào xương cốt, muốn sửa cũng không được.

Khi đó, Mạnh Hành Chu bị cô lập ở đại viện, tuy đều có nguyên nhân, nhưng với tính cách lạnh nhạt của anh, làm gì cũng không bán, cục diện lúc đó như đi trên tảng băng mỏng, lại thêm một ngọn lửa.

Hạ Tang Tử mơ hồ đoán được tâm tư của Sở Ninh, nhưng dù cho lời cô ta nói không xuôi tai, nhưng có một câu là có lý.

Thời gian cô chung đụng với Sở Nhan còn một tháng, mà Mạnh Hành Chu với cô ta, cũng không thể chặt đứt quan hệ bạn cùng trường được, tuy không cùng giới tính, nhưng cũng cùng trường, ngẩng đầu lên cúi đầu xuống cũng sẽ gặp.

Sự việc hôm nay nhiều người thấy như vậy, chắc chắn sẽ bị lan truyền. Nếu hôm nay Mạnh Hành Chu cứ khăng khăng khó xử một nữ sinh, không chịu bỏ qua, ngày sau ở Quốc Phòng Đại, không biết còn bị nói khó nghe như thế nào nữa.

Mạnh Hành Chu không để ý, nhưng Hạ Tang Tử không muốn nhìn cục diện như vậy.

Mặc kệ cô cùng Mạnh Hành Chu giận dỗi qua bao lâu, thái độ của anh như thế nào, Hạ Tang Tử cũng không muốn nhìn thấy anh sống cô độc.

Cân nhắc như vậy, Hạ Tang Tử thoải mái cười, không thèm để ý mà nói: "Đương nhiên không để ý, chỉ là có một vấn đề em hơi tò mò."

Sở Ninh ngẩn ra, "Chuyện gì?"

Trên mặt Hạ Tang Tử vẫn còn chút trẻ con, cố ý khoe mẽ nói, nửa thật nửa giả, càng thêm giống như có thêm vài phần như bạn cùng tuổi, "Nghe nói nhập học Quốc Phòng Đại, yêu cầu rất cao. Nhưng em thấy, huấn luyện viên Sở nên đi gắn một cặp mắt kính cho đúng. Việc này là việc nhỏ, nếu sau này có việc gì lớn, lại giống như hôm này, phải làm sao bây giờ."

Sở Ninh bị cô nói kích, đáy mắt hiện lên hận ý, nhưng ngại Mạnh Hành Chu ở đây cũng không phát tác, lại cũng không nói được gì.

Mục đích của Hạ Tang Tử đã đạt được, gíup chính mình giải bực xong xoay người đối diện với Mạnh Hành Chu, tự nhiên đặt trên bàn tay đang đặt trên vai mình, nhoẻn miệng cười, "Anh về đi, em không có gì."

Mạnh Hành Chu rút tay về, cũng không làm gì thân mật, chỉ như có như không mà nhìn Sở Ninh, xoay người rời đi về đội ngũ của mình, huấn luyện như cũ.

Hạ Tang Tử không phải người yến ớt, thấy đội của mình đã chạy xong một vòng, báo cáo với Sở Ninh một tiếng, lại chạy tới đuổi kịp cả đội.

Hạ Tang Tử cầm được thì cũng buông được, mà cô ta vì mặt mũi của mình, bắt cả đội chạy 20 vòng. Khác biệt thế nào, Hạ Tang Tử có bao nhiêu nghĩa khó, thì chính cô ta lại có bấy nhiêu không phóng khoáng.

Một trận này, uy cũng không lập được, còn làm cho Hạ Tang Tử nổi bật, thật sự được nhiều hơn mất.

Khi Sở Ninh hiểu được đạo lí này, muốn cứu giãn.

Nhưng mệnh lệnh nói ra cũng như bát nước đổ đi, không thể thu hồi nữa, cô ta cân nhắc một phen, cũng chạy theo đội ngũ, giúp đỡ cả đội chạy xong 20 vòng.

——

Có ngày đầu tiên như vậy, huấn luyện lúc sau, Sở Ninh cũng không khó xử Hạ Tang Tử, đối đãi như tất cả mọi người, thậm chí có đôi khi còn cố tình chừa mặt mũi cho cô.

Ví như lúc đi diễu binh, trong đội có người động tác không đúng, Sở Ninh sẽ nói vài câu, sau đó mở miệng, "Hạ Tang Tử bước ra khỏi hàng, cho mọi người làm mẫu."

Một lần chưa đủ, lại có lần thứ hai, trong vòng một ngày, lượng huấn luyện của Hạ Tang Tử vô duyên vô cớ nhiều gấp đôi mọi người.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, Sở Ninh trước mặt người khác là khen ngợi Hạ Tang Tử, kỳ thật là làm khó dễ cô.

Chỉ là cô ả (*) nhỏ này, không trắng trợn táo bạo như lần đầu tiên, ngoại trừ làm người khác nuốt xuống tức giận thì không còn cách nào khác.

(*) convert ghi là "tiểu hài", mà ta thật ghét Sở Ninh này, nên đổi thành "cô ả".

Buổi tối hôm nay, sau khi hết thúc huấn luyện, Hạ Tang Tử tắm rửa xong, trên đường từ nhà tắm về kí túc xá, đụng phải Chu Xảo Tịch (**), nên hai người cùng đi chung.

(**) Cái này không phải bạn, mà là bè thì đúng hơn

Nhân duyên của Chu Xảo Tịch tốt, với hai cũng có thể nói vài ba câu, nói chuyện một hồi, đề tài lại vòng đến người Sở Ninh.

"Đúng rồi, Tang Tử, cậu biết có biết bố của huấn luyện Sở của chúng ta làm gì không?"

Hạ Tang Tử cười nhạt, nghe ra Chu Xảo Tịch là cố ý nước đục thả câu, hỏi, "Làm gì?"

Chu Xảo Tịch hạ giọng, thì thầm với Tang Tử, "Cuối tuần, tỉnh có mời lãnh đạo, không phải muốn tới thị sát công việc sao?"

Hạ Tang Tử "Ừ" một tiếng, không ngắt lời, chờ cô ta nói.

Chu Xảo Tịch vươn ngón tay cái, giơ ở trước mắt Hạ Tang Tử: "Bố của huấn luyện viên Sở, ở trong đám lãnh đạo kia, là cái này."

Ngón tay cái, là chỉ người đứng đầu.

Ông Hạ lúc trẻ ở Lan Thị cũng là quân nhân, sau về hưu, cũng chú ý bước đi của thành phố, Hạ Tang Tử ngẫu nhiên cũng nghe được một chút.

Trí nhớ cô tốt, nghe Chu Xảo Tịch nhắc tới, nghĩ một chút, nhiệm kì mới năm ngoái, một vị mới được đề bạt lên ở Lan Thị, hình như là họ Sở.

"Đây không phải quan trọng nhất, tớ nghe người khác nói, huấn luyện Sở cùng người kia...."

Chu Xảo Tịch còn chưa nói xong, hai người đi đến chỗ rẽ, thấy một đoàn người chạy về phía sân thể dục, tưởng có chuyện gì tập hợp khẩn cấp, hỏi cũng chưa hỏi, hai người đuổi theo đám người kia, tuỳ tiện giữ tay một bạn học hỏi, "Các cậu chạy làm gì? Tập hợp khẩn cấp?"

Vị bạn học kia có vẻ khá hưng phấn, nhìn thấy hai cô không biết, hét lên: "Có người tỏ tình ở sân thể dục, vụ này coi bộ lớn lắm."

Trong lúc quân huấn, ai còn có lá gan lớn thế, dám chơi trò lãng mạn trong quân đội.

Lòng hiếu kì của Chu Xảo Tịch bị gợi lên, vôi vàng hỏi, "Ai vậy? Bọn họ không sợ bị xử phạt sao?"

"Là huấn luyện viên, xử phạt gì mà xử phạt. Huấn luyện viên của khoa điều dưỡng, hôm nay sinh nhật, nhóm người Quốc Phòng Đại còn ở nhà ăn chúc mừng đấy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó không biết thế nào, lại nháo lên, hiện tại huấn luyện viên Sở ở sân thể dục, còn tỏ tình với huấn luyện viện Mạnh Hành Chu đấy. Cả đám ở kí túc xá đều nghe được, huấn luyện viên Sở nói đây là nguyện vọng sinh nhất, không trả lời chắc chắn thì không được."

Chu Xảo Tịch kinh ngạc che miệng, bạn học kia đi rồi, xoay người nói với Hạ Tang Tử, "Huấn luyện này của chúng ta cũng có cá tính quá đi, ỷ vào bối cảnh gia đình, tỏ tình trước mặt mọi người cũng dám là. Đúng rồi, vừa nãy tớ chưa nói xong, tớ cảm thấy chuyện này đêm nay nhất định sẽ thành, bởi vì vẫn có người nói, huấn luyện Sở cùng huấn luyện viên Mạnh kia...."

Tóc Hạ Tang Tử chưa khô, nước vẫn luôn nhỏ xuống, mùa hè nóng bức, cũng không cảm thấy gì.

"Nói cái gì?"

Nói bọn họ là một đôi nha. Cậu xem, hai người đều là học sinh xuất sắc của khoa máy tính, một người năm hai, một người năm ba, trai tài gái sắc, không phải rất xứng đôi sao?"

"Năm ngoái có cuộc thi máy tính toàn quốc, bọn họ là đại diện của Quốc Phòng Đại lấy được huy chương đấy, Lan Thị cũng được thơm lây. Lúc đó trao giải cho bọn họ, chính là bố của Sở Ninh. Cậu nói xem việc này bốn bỏ năm lên, có tính là gặp mặt người lớn không?"

Định gộp vài chương up một lần, cơ mà ngày mai Christmas rồi, nên coi như quà Giáng Sinh cho mọi người <3

CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH AN LÀNH