Mọi chuyện xong xuôi ta cảm ơn Lục Cảnh Yến, tiện thể hỏi hắn tại sao phải làm chứng dối, tại sao lại phải giúp ta.
Lần này hắn không gọi ta là tẩu tẩu nữa.
Hắn gọi ta là Hứa cô nương.
"Bởi vì ta tin tưởng người tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy."
"Mà ta cũng tin rằng cho dù hôm nay ta không đề cập tới chuyện này thì người cũng có thể tự mình giải quyết, chỉ là khác nhau ở chỗ sớm hay muộn, chịu nhiều đau khổ hay chịu ít đau khổ hơn mà thôi. Nếu đã như vậy chi bằng để ta làm người tốt."
Hắn nháy mắt với ta.
"Thật ra ta cũng không giúp gì nhiều, chỉ là nói với Thái tử một câu mà thôi. Về phần làm thế nào để tự chứng minh trong sạch, còn phải dựa vào chính Hứa cô nương. Về phần Thái tử huynh trưởng của ta, có lẽ huynh ấy sẽ không còn cách nào điều tra rõ ràng mọi chuyện được nữa...."
Ta gật đầu.
Sau đó đúng như lời Lục Cảnh Yến nói, Lục Cảnh Chu tra xét ba ngày vẫn không thu hoạch được gì.
Thậm chí thái y chẩn trị cho Lục Bồng Bồng cũng mất mạng trong lúc thẩm vấn.
Hắn đi chất vấn Lục Bồng Bồng lại bị Lục Bồng Bồng khóc lóc kể lể một trận, nàng ta nói Lục Cảnh Yến cấu kết với ta, cố ý hãm hại nàng ta.
"Ngày đó ở sau núi, khi Hứa tỷ tỷ hẹn ta ra trò chuyện ta không hề nhìn thấy bóng dáng Tam hoàng tử..... cũng không biết cuối cùng Hứa tỷ tỷ hứa hẹn cho hắn cái gì tốt mà hắn lại vu khống cho sự trong sạch của ta....."
Tạm thời ta không biết do hắn quá tin tưởng Lục Bồng Bồng nên không dụng tâm tra xét hay là do từ trước đến giờ hắn vẫn vô dụng như vậy.
Cũng may ta đã sớm có chuẩn bị.
Ta đem chứng cứ Lục Bồng Bồng cấu kết với thái y, giả mang thai ném trước mặt Lục Cảnh Chu.
Chiều hôm đó, ta nhận được thư của huynh trưởng.
Trong thư nói chiến dịch Trữ Bình Cốc là do nội gián hãm hại, may mà chuyển bại thành thắng. Hiện tại chiến sự Tây Bắc đại thắng, ít ngày nữa huynh ấy sẽ dẫn quân hồi kinh.
.......
Lúc Lục Cảnh Chu đến phòng ta, ta đang bị Thạch Lựu đè trên giường bôi thuốc.
Ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, đôi chân vì quỳ mấy ngày liền nên sưng lên xanh xanh tím tím.
Lục Cảnh Chu đứng ở cửa nhìn hồi lâu mới chậm rãi đi vào, nhận lấy bông thuốc trên tay Thạch Lựu.
"Để ta bôi thuốc cho nàng."
Hắn nhìn ta, mang theo sự ngượng ngùng quen thuộc.
Ta cũng không thèm khách khí, giơ chân đá vào ngực hắn.
Tuy nhiên một đạp này cũng tác động đến vết thương của ta, đau đến thấu tim.
"Cút."
Hắn không nói lời nào, chỉ cầm bông thuốc trầm mặc đứng ở một bên, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Chi Ý, ta đã hiểu lầm nàng."
"Ta không ngờ mọi chuyện lại như vậy."
"Ta và Bồng Bồng quen biết từ nhỏ. Khi còn bé, vì xuất thân và không có mẫu thân che chở nên nàng ấy thường xuyên bị người khác bắt nạt, ta nhìn không được nên mới làm chỗ dựa cho nàng ấy, từ đó nàng ấy luôn khóc sướt mướt đi theo phía sau ta."
"Khi đó nàng ấy lương thiện nhất, ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết. Ta đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy lập tức tìm mọi cách hồi báo ta..... Ta cũng không nghĩ tới nàng ấy lại làm ra chuyện như vậy......."
Ta châm chọc nhìn hắn: "Cho nên ngươi tới đây là vì muốn kể cho ta nghe quá khứ giữa ngươi và Lục Bồng Bồng? Muốn nói cho ta biết hai người các ngươi có bao nhiêu ân ái mặn nồng?"
Hắn hoảng hốt.
"Không phải. Chi Ý, ta chỉ muốn giải thích với nàng. Chi Ý, ta.... ta muốn bù đắp cho nàng."
"Ngươi thật sự muốn bù đắp cho ta, hay là bởi vì cha và huynh trưởng ta lập công ở Tây Bắc?"
"Đương nhiên là ta thật lòng muốn bù đắp."
"Vậy sao?"
Ta chỉ cười cười.
Ta nhớ lúc trước Lục Bồng Bồng từng nói với ta, hắn cưới ta là bởi vì công trạng và chức vị của cha ta, lại nhớ tới lúc trước ta cược thắng được cổ kiếm, lòng ta tràn đầy vui mừng muốn nhào vào lòng hắn lại bị hắn chê bẩn, ta nhẹ nhàng mở miệng: "Nhưng mà Lục Cảnh Chu à, ta ngại ngươi bẩn."