Núi Lửa Ngủ Say - Chu Vãn Dục

Chương 7




Tần Chi có tiết thể dục vào chiều ngày hôm sau. Môn học bắt buộc của năm nhất là bóng rổ, điều này khiến một người gần như không có khả năng vận động như cô cảm thấy rất áp lực.

Trước giờ học, Trì Tuyết gọi điện cho cô rủ đi chụp ảnh, nói rằng đã tìm được một địa điểm đẹp để chụp ảnh phong cách cổ điển Hồng Kông. Tần Chi nói chụp bằng máy phim sẽ rất đẹp, nghe vậy Trì Tuyết phấn khích đến mức không thể chờ đợi thêm được, cô ấy nói “Chọn ngày không bằng gặp ngày,” rủ Tần Chi đi chụp vào chiều nay luôn.

Bên kia, lớp trưởng thể dục đang gọi mọi người tập hợp. Tần Chi nói: “Mình đang học thể dục.” Trì Tuyết hỏi: “Cậu học môn gì?”

“Bóng rổ.”

“Cứu mình với, mình ghen tỵ với cậu quá!” Trì Tuyết than thở: “Cậu đoán xem bọn mình học gì?”

“Mau nói đi, mình sắp phải tập hợp rồi.”

“Thái cực quyền…”

Tần Chi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Cô thà học thái cực quyền còn hơn!

Đây đã là buổi học bóng rổ thứ ba, hôm nay thầy thể dục không giảng dạy nhiều, chủ yếu là luyện tập những gì đã học ở buổi trước: dẫn bóng và ném rổ từ điểm cố định. Sau khi hoàn thành khởi động, thầy thể dục rời đi, yêu cầu mọi người chia nhóm để luyện tập.

Một nhóm tám người có hai quả bóng. Nhóm của Tần Chi có năm nam ba nữ. Các nam sinh chơi bóng rổ rất thành thạo nên để bóng lại cho các nữ sinh luyện tập rồi tự do hoạt động. Ba cô gái còn lại chia nhau hai quả bóng.

Không may, Vương Chi Nam lại cùng nhóm với Tần Chi. Cô ấy nhặt bóng lên, đập bóng hai lần rồi nhắm về phía rổ, một cú nhảy nhỏ và tay uốn cong, cô ấy ném một cú ba điểm chính xác. Sau đó, cô ấy vỗ tay rồi nói: “Chuyện chỉ có thế thôi, không cần tập nữa.”



Có người thông minh thì cũng có kẻ ngốc.

Tần Chi thì tập rất dở. Dở đến mức mỗi buổi học đều bị thầy thể dục bắt làm ví dụ sai để các bạn khác tham khảo.

Sau khi Vương Chi Nam rời đi, Tần Chi và một cô gái khác mỗi người cầm một quả bóng. Cô gái kia tập ném rổ, còn Tần Chi thì tập dẫn bóng trước.

Chỉ đập vài lần, tay cô đã đau nhức.

Thầy thể dục đã nói cô không biết cách dùng lực, không được đập bóng bằng lòng bàn tay, nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách đúng. Sau mỗi buổi học, lòng bàn tay của cô luôn đỏ tấy và sưng phồng.

Cô mới chơi được chưa đầy mười phút thì có người không chịu nổi nữa mà chạy đến gần.

“Tần Chi, không phải dẫn bóng như vậy đâu.”

Tần Chi ngẩng đầu lên, thấy Sở Hoán, mặt kính của anh ấy phản chiếu ánh mặt trời, làm cô không nhìn rõ mắt anh.

Cô ngập ngừng một chút, rồi nhìn về phía anh vừa chạy đến.

Phía trước có rất nhiều người đang chơi bóng, sân bóng gần như bị chiếm hết. Họ chạy qua lại, bóng dáng đan xen lẫn nhau, chỉ có Lý Kinh Châu là đứng yên.

Anh đang đứng dưới rổ chờ đồng đội chuyền bóng. Bên ngoài sân có một cô gái đứng chờ để đưa nước cho anh.

Đó chính là Vương Chi Nam.

Hôm nay cô ấy mặc bộ đồ thể thao màu đỏ nên rất dễ nhận ra.

Tần Chi lướt mắt qua rồi chuyển ánh nhìn đi.

Sở Hoán nhặt quả bóng trong tay cô lên, xoay một vòng trên ngón tay, khoe kỹ năng rồi nói với cô: “Để anh dạy em nhé.”

Tần Chi nhìn Sở Hoán, cô biết anh ấy có tình cảm đặc biệt với mình, có lẽ cũng không tệ nếu lợi dụng chút.

Nhưng…

Thôi vậy, trái tim của một chàng trai ngây thơ không thể tổn thương được.

Cô từ chối: “Tay em đau, không muốn chơi nữa.”

Để chứng minh mình nói thật, Tần Chi giơ tay lên.

Da của con gái vốn mềm, da tay của Tần Chi lại trắng mịn, lòng bàn tay cô đã đỏ và sưng lên vì đập bóng, còn dính cả bụi bẩn, trông thật tội nghiệp.

Sở Hoán nhíu mày: “Đau lắm à?”

Tần Chi nói: “Không sao, em đi rửa tay, lát nữa sẽ chơi tiếp.”

Cô không đợi Sở Hoán nói thêm gì, liền đi về phía vòi nước ngoài hàng rào sân bóng.

Nước mát chảy qua tay, cảm giác tê và căng tức trong lòng bàn tay dịu đi rất nhiều, nhưng lòng bàn tay cũng đỏ hơn.

Sau khi rửa tay xong, Tần Chi quay lại sân bóng, đội của Lý Kinh Châu đã chơi xong một trận.

Cô đi tìm quả bóng của mình, đá nó vào góc sân rồi ngồi xuống mà chẳng bận tâm nó có bẩn hay không.

Lúc này, Sở Hoán lại chạy đến.

Anh đưa cho Tần Chi một chai nước: “Anh Kinh mời.”

Tần Chi nhìn chai nước, rồi liếc về phía Lý Kinh Châu, thấy anh đang lau mồ hôi, cô cười nhẹ: “Mời anh mà, có mời em đâu.”

Sở Hoán giúp cô mở nắp chai: “Cùng là bạn học, ngại gì chứ?”

Tần Chi suy nghĩ một lúc, rồi vươn tay nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống vài ngụm.

Sau khi lau mồ hôi xong, Lý Kinh Châu thấy Sở Hoán đã chạy đi đâu mất, đá nhẹ chân cậu bạn bên cạnh hỏi: “Sở đâu rồi?”

“Đi tìm mỹ nữ rồi,” Cậu bạn chỉ về một hướng rồi lắc đầu, “Thằng nhóc này thấy gái là quên anh em ngay.” Lý Kinh Châu nhìn theo hướng đó, thấy một nam một nữ đang ở góc yên tĩnh nhất của sân bóng rổ. Một người đang uống nước, còn một người đứng đó nhìn người kia uống. Có gì đáng xem khi ai đó uống nước không?

Lý Kinh Châu bước tới, vỗ vào đầu Sở Hoán một cái: “Đứng đây làm gì?” Nói xong, anh liếc nhìn Tần Chi. Cô đang ngồi trên quả bóng rổ, ngửa mặt lên, nhấp từng ngụm nước nhỏ, trông thư thái như đang ở sân vườn nhà mình. Lòng bàn tay đỏ ửng lên chỉ sau vài cú ném bóng, đúng là quá yếu đuối. Anh chỉ liếc nhìn cô hai giây thì cô lập tức phát hiện ra, đảo mắt nhìn anh một cái rồi ngừng uống.

Cô hỏi: “Anh chưa thấy người khác uống nước bao giờ à?”

Lý Kinh Châu không suy nghĩ gì, liền đáp lại: “Chưa thấy cô uống nước bao giờ.”

Nghe vậy, Tần Chi ngửa mặt cười, ánh nắng chiếu lên mặt cô tỏa sáng rực rỡ.

Lý Kinh Châu thoáng sững sờ một chút. Rồi anh quay lại, đá nhẹ Sở Hoán một cái: “Đi mà chơi bóng.” Sở Hoán đẩy kính trên sống mũi lên, cười ngượng với Tần Chi rồi theo Lý Kinh Châu đi. Tần Chi nhìn theo họ, khi chuẩn bị quay đi, cô liếc thấy một người đang khoanh tay nhìn mình, ánh mắt chứa đầy lời cảnh cáo.

Cô không quan tâm, đứng dậy cầm lấy quả bóng tiếp tục tập ném. Trong giờ thể dục có rất nhiều người, mỗi rổ đều đã có người chiếm. Các bạn trong lớp biết cô chơi không giỏi nên nhiệt tình gọi cô lại tập thử trước. Tần Chi bước đến trước giá bóng rổ, ôm bóng, hai chân dậm đất, kéo căng eo, nâng khuỷu tay, rồi duỗi thẳng tay ném quả bóng đi. Cô đã dùng hết sức nhưng trông vẫn nhẹ nhàng, không giống như ném bóng mà giống như đang khiêu vũ, hoặc giống một chú nai con nhảy qua thung lũng, toàn thân đều thư thái. Đáng tiếc là không vào rổ. Bóng đập vào cạnh rổ rồi nảy ra, tiếp tục nảy bật lên mặt đất.

Tần Chi định đi nhặt bóng, vừa quay mặt lại thì thấy Vương Chi Nam dùng một tay điều khiển quả bóng, vừa đập bóng vừa tiến về phía cô. Cô ta dừng lại cách Tần Chi hai mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, ban đầu không có biểu cảm gì, vài giây sau đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu quen Lý Kinh Châu à?”

Tần Chi không trả lời ngay. Cô không ngần ngại quan sát cô gái trước mặt. Cô biết Vương Chi Nam không đơn thuần như vẻ bề ngoài. Nhưng cô ta rất quý trọng chiếc mặt nạ của mình nên sẽ không dễ dàng tháo xuống. Tần Chi khẽ mấp môi: “Quen.”

“Sao quen được?”

“Bạn bè giới thiệu.”

Vương Chi Nam khẽ “ồ” một tiếng, tiếp tục đập bóng nhịp nhàng, dáng vẻ thư thái: “Nhưng anh ấy là bạn trai tôi, cậu nên tránh xa anh ấy ra.”

Tần Chi không ngờ cô ta lại nói vậy, hơi sững người. Vương Chi Nam vẫn cười, vẻ mặt rất thân thiện, chờ đợi một câu trả lời hài lòng từ Tần Chi. Đáng tiếc, dù nụ cười có chân thành đến đâu cũng không thể che giấu được sự lạnh lùng trong mắt cô ta, khiến Tần Chi cảm thấy nhói trong lòng. Những ký ức như dòng thủy triều tràn về khiến cô cảm thấy khó thở, trái tim đập nhanh hơn.

Đúng vậy, chính ánh mắt và nụ cười này từ bốn năm trước đã khắc sâu trong tâm trí của Tần Chi, như một biểu tượng vô hình, vượt qua sức mạnh của niềm tin nào đó, thúc đẩy cô đi đến hiện tại. Cô liếm môi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói:

“Vậy thì cậu lo mà quản bạn trai của mình, đừng để anh ta bám lấy tôi nữa.”

Tần Chi nói không lớn, nhưng đảm bảo Vương Chi Nam nghe rõ từng chữ. Trên mặt cô không có biểu cảm gì, toàn thân tĩnh lặng như nước. Cô nói xong thì không muốn dây dưa với Vương Chi Nam nữa, định rời khỏi sân bóng. Vừa quay lưng lại liền nghe một tiếng “bốp”, đồng thời vai cô đau nhói. Cô bị quả bóng đập trúng, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất. Tần Chi lập tức nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên tai, sau đó có bạn học chạy đến đỡ cô dậy. Những người khác trên sân bóng cũng dừng lại nhìn về phía này.

Tần Chi quay đầu lại, thấy Vương Chi Nam đang đứng đó, bối rối như một đứa trẻ làm sai điều gì, đôi mắt gần như sắp khóc: “Xin lỗi, bóng lệch, tôi không cố ý.”

Cô còn chưa nói gì đã có bạn chạy đến an ủi Vương Chi Nam: “Cậu đừng tự trách quá, lần sau chú ý hơn là được.”

Vương Chi Nam lau nước mắt, bước tới đưa tay ra: “Tần Chi, để tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?”

Tần Chi bất ngờ trước hành động của Vương Chi Nam, nhưng không ngạc nhiên. Lời cô vừa nói vốn là để chọc tức Vương Chi Nam. Quả nhiên, bộ mặt thật của cô ta đã lộ ra, vẫn là con người cũ: giảo hoạt, lạnh lùng, thù dai, nhưng lại quen dùng nụ cười để che giấu, đóng vai một người vô hại.

Tiếng nói chuyện xung quanh ồn ào, trong đầu Tần Chi cũng ùa về nhiều âm thanh khác nhau, có một câu đặc biệt chói tai cứ lặp đi lặp lại. Trong con hẻm nhỏ, khi các cô gái dồn cô vào trước gương, Vương Chi Nam từng nhìn cô từ trên cao: “Mày lấy gì để đấu với tao?” Tần Chi khựng lại một lúc, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay nắm lấy tay Vương Chi Nam rồi đứng dậy. Vương Chi Nam hơi ngẩn ra. Tần Chi thẳng lưng, cơn đau ở vai khiến cô càng thêm bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào Vương Chi Nam nhưng không nói gì. Im lặng lúc này lại mang nhiều ý nghĩa hơn lời nói.

Cô chính là muốn không hành động theo lẽ thường, để Vương Chi Nam phải suy nghĩ. Cô quay người, bước qua các bạn trong lớp đang xem náo nhiệt, bước qua những cậu con trai đang mặc đồ thể thao, cuối cùng bước qua cả Lý Kinh Châu, không dừng bước, cũng không nhìn anh lấy một lần.

Tần Chi về đến ký túc xá mới nhìn thấy nhiều tin nhắn của Sở Hoán gửi cho cô trên WeChat. Cô không trả lời mà vội cởi quần áo ra trước. Bộ đồ thể thao trắng cô mặc bị dính không ít bụi sau cú ngã. Cô cầm bộ đồ bẩn vào phòng vệ sinh, bỏ vào chậu rồi đổ chút bột giặt. Lười tắm nên cô chỉ dùng khăn lau vai một chút, vai vẫn còn rất đau. Cô vặn người nhìn vào gương, thấy trên vai đã xuất hiện một vết bầm tím đỏ. Tần Chi mạnh tay lau qua vài lần, rồi vào phòng lấy một chiếc áo phông rộng thùng thình mặc vào, sau đó mới quay lại giặt quần áo.

Ngoài trời chuyển mưa rất nhanh, ngay lúc cô đang giặt quần áo, trời đã từ nắng sang âm u. Giặt xong, cô phơi quần áo, đúng lúc nhận được tin nhắn từ trạm giao hàng nhắc cô đi lấy đồ. Cô chưa học xong buổi học này, lúc đó mới ba giờ, cô cũng không có việc gì khác làm nên cầm theo thuốc lá và bật lửa, khoác một chiếc áo khoác rồi ra ngoài.

Đi lấy đồ chỉ là cái cớ, sự thật là cô muốn hút thuốc. Cô không biết lần này mình có phải đã thua hay không, nhưng cô biết mình không cần phải thắng ngay lập tức. Trong lòng cô, việc nhẫn nhịn cũng có thời điểm. Cô chưa bao giờ lùi bước vì sự yên ổn tạm thời, nhưng sẵn sàng chịu đựng để có được bầu trời rộng lớn sau này. Tuy cô cũng chỉ là một người bình thường, nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội. Đành học cách của người trưởng thành, hút một điếu thuốc để giải sầu.

Ra khỏi ký túc xá, cô mới nhận ra bên ngoài trời đã mưa. Mưa phùn nhẹ, không nặng hạt. Cô kéo mũ áo khoác lên đầu, rồi bước xuống cầu thang. Để tiện hơn, cô chỉ xỏ dép xỏ ngón, chưa thay quần dài, may mà áo đủ dài để che kín đến tận đùi. Cô kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, trông chẳng có chút gọn gàng nào, rồi lững thững bước đến trạm giao hàng.

Sau khi đọc mã nhận hàng, chủ tiệm đưa cô một chiếc hộp, lúc nhìn vào lại sững sờ. Đó là một chiếc hộp lớn cỡ bằng vali nhỏ. Nhìn lại tờ phiếu giao hàng trên hộp, thấy đó là đồ mà Thái Như gửi cho cô, lúc này Tần Chi mới nhớ lại cuộc gọi trước đó, Thái Như có nói sẽ gửi cho cô một ít thịt bò khô. Cô nghĩ có lẽ mẹ đã gửi nguyên cả một con bò.

Tần Chi tốn không ít sức lực mới ôm được cái hộp lên, đi được vài bước thì hộp rơi xuống. Cô buộc tóc thành đuôi ngựa, rồi cúi xuống nhặt cái hộp lên. Chiếc hộp không có tay cầm, cô chỉ có thể ôm hoặc nâng nên rất khó khăn. Mới đi được vài bước nữa thì cái hộp lại rơi. Cô cúi xuống nhặt, nhưng lần này chưa đi đã rơi tiếp… Bực mình, cô đá thẳng vào cái hộp.

Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo đến thế? Cô lại châm một điếu thuốc. Nếu không tự điều chỉnh lại cảm xúc, cô sợ mình sẽ tức đến ngất đi.

Cô không hề biết từ khi cô rời khỏi trạm giao hàng, mọi sự vụng về của cô đều lọt vào mắt hai người.

“Thích cô ấy à?”

Lý Kinh Châu rời mắt khỏi Tần Chi, liếc nhìn Sở Hoán. Sở Hoán gãi đầu, nói: “Tôi đi giúp em ấy một tay.”

Nhưng vừa bước đi được vài bước, anh đã thấy có một cậu con trai khác nhanh chân hơn chạy đến giúp Tần Chi nhấc cái hộp lên. Sở Hoán đứng khựng lại. Lý Kinh Châu bước tới, chỉ về hướng Tần Chi rời đi: “Cô ấy không cần cậu đâu.”

Ánh mắt của Sở Hoán vẫn dõi theo Tần Chi, giống như một fan hâm mộ đang ngưỡng mộ thần tượng, hoàn toàn không để ý đến lời của Lý Kinh Châu. Anh tự hỏi: “Cậu có cảm thấy cô ấy rất đặc biệt không? Ở quán bar thì quyến rũ, trên sân bóng thì rạng rỡ, bây giờ lại có vẻ lười biếng…”

“Cô ấy có thích cậu không?”

Lý Kinh Châu ngắt lời Sở Hoán, ném cho anh ấy một câu hỏi.

Sở Hoán không biết trả lời sao.

Lý Kinh Châu ngậm điếu thuốc, cười lạnh một tiếng, ánh mắt vô cùng lãnh đạm: “Thỏ mà yêu hồ ly chỉ có một kết cục thôi.”

“Ý cậu là gì?”

“Chờ bị ăn sạch sẽ.”