[Cô ấy]1. Cô ấy tên là Tần Chi, chữ "Chi" trong "Tùng Chi".
2. Cô ấy sinh ngày 11 tháng 11, thuộc cung Bọ Cạp. Cô thù dai, nhưng cũng có thể vì tình yêu mà dốc hết lòng.
3. Cô còn có một cái tên khác là Chu Huệ. Cô từng rất ghét cái tên này, nhưng giờ thì không. Chỉ là vẫn không thích.
4. Chu Huệ thích Lý Kinh Châu.
5. Người Tần Chi thích cũng tên là Lý Kinh Châu.
6. Tần Chi và Chu Huệ không phải là cùng một người, mà họ cũng không thích cùng một người.
7. Chu Huệ coi "Kinh Châu" là một thành phố trù phú, là quốc gia lý tưởng. Đối với cô ấy, anh như là một quê hương khác của cô.
8. Nếu trong thực tế có một chốn Đào Nguyên, nơi đó nhất định sẽ được gọi là "Kinh Châu".
9. Nếu phải mô tả Lý Kinh Châu, cô ấy sẽ dùng bốn từ: núi lửa ngủ say.
10. Nếu mô tả tính cách, cô cho rằng anh là một viên kẹo the. Ngọt ngào nhưng có chút dữ dằn.
11. Điều cô yêu nhất ở Lý Kinh Châu là đôi mắt của anh. Chỉ khi nhìn thấy đôi mắt đó, cô mới hiểu được ngay trong bóng tối đen đặc, cũng có thể bùng cháy ngọn lửa mãnh liệt đến thế.
12. Cô cũng thích căn hộ và chiếc xe màu đen của anh. Không vì gì khác, chỉ vì chúng đắt đỏ.
13. Điều cô không hối hận nhất là: quyến rũ anh. Điều hối tiếc nhất là: không quyến rũ anh sớm hơn.
14. Cô thấy hai từ quan trọng nhất trong đời là: sống sót.
15. Ước mơ của cô là trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, là người cầm máy cho các tạp chí hàng đầu.
16. Lý do cô bắt đầu với nhiếp ảnh là từng thấy anh cầm máy ảnh.
17. Trước kia cô thích mùa thu, sau này lại thích mùa đông. Vì cô gặp anh vào mùa thu, yêu anh vào mùa đông.
18. Châm ngôn sống của cô là: "Tuyết lớn không đè nổi Tần Chi."
19. Về những điều đã trải qua, cô không tha thứ, không buông bỏ, không quên, nhưng cũng không dằn vặt.
20. Cô cảm thấy điều tuyệt vời nhất mình từng làm là trở thành Tần Chi.
21. Cô bị hạ đường huyết nặng và mắc bệnh dạ dày nhẹ.
22. Sau một năm ở bên anh, tình trạng bệnh của cô gần như khỏi hẳn. Cái giá là cô được anh chăm tới khi nặng gần 50 kg.
23. Cô thích ăn món anh nấu, nhưng thật lòng mà nói thì tay nghề của anh không được giỏi lắm.
24. Họ thường gọi nhau bằng tên thật – "Tần Chi" và "Lý Kinh Châu".
25. Nhưng khi riêng tư, cô sẽ gọi anh là "A Trừng".
26. Đôi khi, anh cũng gọi cô là "vợ", "bé yêu", "bà xã"... Những lúc như vậy thường là khi anh cảm thấy vui vẻ, còn ít hơn khi anh biết mình có lỗi.
27. Cô có một hình xăm, nằm ở xương sườn thứ năm bên trái, tự tay viết ba chữ "Lý Kinh Châu".
28. Sau này, anh nói rằng: "Trái tim anh có tên của em, trái tim em có tên của anh. Nếu chúng ta từng chịu tổn thương, hãy dùng tên của nhau để che đi những vết sẹo."
29. Vì câu nói ấy, cô đã im lặng rất lâu.
30. Cô biết rõ rằng, cô là người thích anh trước, nhưng anh lại là người yêu cô trước.
31. Nếu có thể nói một câu với anh, cô sẽ nói: "Trước đây yêu anh là tuổi trẻ, sau này yêu anh là định mệnh."
[Anh ấy]1. Tên đầy đủ của anh là Lý Kinh Châu. "Kinh" nghĩa là kinh đô, "Châu" là tên châu phủ, Kinh Châu ngụ ý là một thành phố lý tưởng.
2. Anh sinh ngày 12 tháng 7, giữa mùa hè, khi nắng chói chang.
3. Tên thân mật của anh là A Trừng. Vì mẹ anh thích ăn cam, trong tên của cha anh có âm "cheng", nên cha mẹ anh hy vọng anh sẽ là một người trong sáng, do đó đặt tên là "Trừng".
4. Anh xứng đáng với cái tên "Trừng" này.
5. Không ai biết rằng, vì cha mình, anh đã từng ghét cái tên này.
6. Sau này anh lại yêu thích tên "A Trừng" là nhờ một cô gái tên Tần Chi.
7. Anh thích mỗi khi cô gọi anh là A Trừng, giọng nói khi kéo dài như đưa đầu cọng sả chọc vào mũi, ngứa ngáy nhưng rất dễ chịu.
8. Anh thích giọng nói của cô. Đặc biệt là khi họ bên nhau.
9. Bộ phận anh thích nhất ở cô là môi.
Lý do có ba: thứ nhất, dễ hôn; thứ hai, lúc đầu gặp cô ngậm thuốc lá rất quyến rũ; thứ ba, lần đầu tiên anh nhận ra cô đang quyến rũ anh là khi cô giả vờ không chú ý, soi gương thoa son.
10. Anh thích hút thuốc.
11. Vì cô, anh bỏ thuốc lá.
12. Anh không thích đồ ngọt, cà tím và rau mùi.
13. Trong xe của anh luôn có một hộp đựng đầy các loại kẹo, vì cô bị hạ đường huyết.
14. Điều cần làm rõ là gì? Ừm... Anh không thích nhảy bungee. Anh thường nhảy bungee vì muốn biết cảm giác của mẹ anh khi bà nhảy từ trên tầng xuống.
15. Anh bị trầm cảm và mất ngủ nặng.
16. Sau một năm bên cô ấy, chứng trầm cảm của anh chuyển thành mức độ nhẹ, và chứng mất ngủ của anh cũng khỏi hẳn.
17. Châm ngôn sống của anh là: "Tuyết lớn không thể đè gãy cành tùng."
18. Lần đầu tiên anh lái xe suốt đêm là vào một đêm bão tuyết, để mang bữa sáng và thuốc cho Tần Chi.
19. Không ai biết rằng anh từng khóc một lần - sau một lần chiến tranh lạnh, anh ngồi trong góc tối của hành lang, đằng sau chậu cây xanh mà trước đó anh từng dùng để dọa cô. Anh chăm chú nhìn vào thang máy, hy vọng nó sẽ mở ra và cô sẽ bước ra để anh có thể ôm cô vào lòng. Nhưng từ nửa đêm đến rạng sáng, cửa thang máy vẫn không mở. Cuối cùng, anh bật khóc và thề sẽ không bao giờ quan tâm đến cô nữa. Nhưng hôm sau, khi cô quay lại, anh lại quên đi lời thề ấy.
20. Anh hiếm khi thất hứa, trừ khi gặp Tần Chi.
21. Trước khi gặp cô, anh ghét phần lớn thế giới này, nhưng chính sự chán ghét ấy giữ chân anh lại. Anh không cao cả đến mức muốn đánh bại bóng tối, nhưng cũng muốn thế giới biết rằng bóng tối tồn tại.
22. Sau khi gặp cô, anh vẫn ghét phần lớn thế giới này, nhưng chính cô đã giữ anh lại.
23. Anh giấu cô một chuyện: sự cố bắt nạt của Tần Hưởng không dễ dàng giải quyết. Anh đã phải chạy đôn chạy đáo không biết bao nhiêu lần vì chuyện đó.
24. Anh thích gọi cô là "bà xã", như thể đang làm nũng.
25. Anh rất muốn làm nũng với cô, nhưng lại cố kiềm chế.
26. Anh thực sự không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nhưng không muốn người khác biết điều này.
27. Cô không phải người khác.
28. Anh thích hôn vào ngực trái của cô vì ở đó có tên anh, do chính tay cô xăm lên.
29. Anh cũng có một hình xăm, ở vị trí xương sườn thứ năm bên trái, là tên cô, do chính tay anh viết.
30. Anh còn muốn xăm lên lưng một màn pháo hoa. Vì cô thích ngắm pháo hoa, nhưng thường thở dài rằng pháo hoa chóng tàn, nên anh muốn giữ mãi sự rực rỡ ấy cho cô.
31. Loài hoa anh yêu nhất là hoa hồng đen. Anh như ác quỷ, nhưng là ác quỷ chỉ thuộc về cô.
32. Sau này anh đưa cô đi ngắm vòng quay không chỉ vì muốn bù đắp cho tiếc nuối của cô, mà còn vì anh tin vào truyền thuyết "mãi mãi bên nhau".
33. Anh chỉ để một người động vào di vật của mẹ mình - đó là khi anh cho cô mượn chiếc váy khiêu vũ của mẹ.
34. Vết thương lớn nhất cuộc đời anh vẫn là cái chết của mẹ.
35. Anh không phải người dễ tha thứ. Anh sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ quên, nhưng cũng không muốn lạc lối nữa.
36. Hướng cành cây vươn tới là nơi trái tim anh hướng về. Cành cây vươn ra ánh sáng, và anh cũng hướng về ánh sáng ấy.
37. Họ cùng nhau cố với lấy bông hoa trên cành cao, chỉ mình anh thưởng thức một nhành cây duy nhất.
38. Người mà anh yêu nhất tên là Tần Chi. (Không phải chỉ là người phụ nữ anh yêu nhất, mà là người mà nếu tính tất cả mọi người, cô ấy vẫn là người anh yêu nhất.)
39. Tình đầu, nụ hôn đầu, và đêm đầu tiên của anh đều dành cho cô gái tên Tần Chi.
40. Nếu chỉ được nói một câu sến súa với cô, anh sẽ nói: "Lý Kinh Châu sẽ mãi mãi bị em mê hoặc."
Mảnh vỡ của núi lửa - Vết sẹo:"Được rồi, hãy nhắm mắt lại, giả vờ như quay lại quá khứ, gặp Chu Huệ, em sẽ nói gì với cô ấy?"
Tần Chi nghẹn ngào, dừng lại một chút rồi nói: "Em sẽ nói, đừng sợ, giờ em sống rất tốt. Những kẻ từng bắt nạt em, em đều trả đũa hết rồi."
Tần Chi hít một hơi sâu, rồi cười gượng: "Nên em đừng sợ nữa, đã biết vết sẹo sẽ mãi mãi ở đó, thì em không cần phải bận tâm về những gì không thể thay đổi. Muốn chống lại thì cứ chống lại, muốn thay đổi thì cứ thay đổi, muốn làm gì thì hãy làm đi!"
Lý Kinh Châu im lặng một lúc, rồi bất ngờ lên tiếng: "Chu Huệ, bây giờ cô ấy đã có anh rồi."
Giọng anh trầm lắng, nghe không chút cảm xúc, nhưng từng chữ đều rất chắc chắn: "Trên ngực cô ấy có tên anh, anh sẽ che chắn vết sẹo cho cô ấy."
Lý Kinh Châu và Tần Chi đứng kề vai, trước mặt cô gái từng bị dọa sợ, run rẩy, và gần như không còn gắng gượng được nữa.
Tần Chi quay mặt nhìn người đàn ông của mình.
Người đàn ông của cô nhìn vào Chu Huệ, mỉm cười nhẹ trước khi nói câu tiếp theo: "Anh sẽ yêu cô ấy như cách cô ấy đã yêu em, và anh sẽ bảo vệ cô ấy như cách cô ấy đã muốn bảo vệ em. Đó là lời hứa của anh với em."
[HOÀN TOÀN VĂN]